Chương 10: Lời thì thầm từ ngục tối (2)
<HỒI ỨC CĂN HẦM CHỨA BÍ MẬT-1>
Ba năm trước, vào một ngày đông lạnh giá ở Hẻm Sồi Đen.
Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời xám xịt, tạo thành một lớp phủ mịn màng trên mặt đất. Không có tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của một bóng người bước qua con đường mòn dài dẫn đến biệt thự, mỗi bước tạo ra âm thanh xào xạc của tuyết dưới chân. Những chiếc đèn lồng treo trên cây trong khu vườn nhỏ quanh biệt thự sáng lờ mờ, phản chiếu trên bề mặt tuyết như thể đang cố gắng chiếu sáng một phần không gian này.
Kim Taerae, một cậu nhóc học sinh năm hai nhà Hufflepuff bình thản cầm hai chiếc hành lý to đứng trước căn biệt thự. Cậu hơi nhăn mặt, đôi chân nhỏ bé bận rộn hất những lớp tuyết dày đang dính trên đôi ủng của mình.
Kim Taerae vừa bước xuống tàu hỏa cách đây vài tiếng, kỳ nghỉ đông ở Hogwarts kéo dài hai tuần liền nên cậu đã quyết định trở về nhà để thăm ba mẹ và anh trai.
Không ngoài dự đoán, vẫn như mọi năm, Gia tộc Kim luôn đối xử với cậu như một sự tồn tại thừa thãi vì cậu là người thuộc nhà Hufflepuff - một ngôi nhà mà nhiều người không đánh giá cao.
"Nhìn kìa, đó là Kim Taerae đấy."
"Là cái người được phân loại vào nhà Hufflepuff đúng không?"
"Sao Gia tộc Kim lại có người vô dụng như anh ta chứ! Thật đáng xấu hổ."
Một loạt tiếng xì xầm đã bắt đầu vang lên từ những đứa trẻ trong gia tộc khi cậu vừa đặt chân vào cổng dinh thự, chúng luôn chẳng ngại ngần mà buông ra những lời chế giễu khi nhìn thấy Kim Taerae.
Kim Jiwoong khó chịu liếc sang, đám người đó ngay lập tức im bặt.
"Tao nghĩ tao nên đề xuất cho ba mẹ bọn mày gửi bọn mày đến Durmstrang. Có lẽ nơi đó sẽ phù hợp để rèn luyện một đám úng não hơn là Hogwarts."
Câu nói của Kim Jiwoong khiến không khí trở nên căng thẳng trong tích tắc. Những đứa trẻ bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước lời cảnh cáo của hắn. Không phải nói, Kim Jiwoong luôn được bề trên xem trọng như thế nào. Chỉ một lời nhắc nhở của hắn thôi cũng đã có thể khiến ba mẹ tụi nó răm rắp nghe theo.
Những lời chế giễu của đám trẻ con trong gia tộc như bị nuốt chửng vào không gian lạnh lẽo.
Kim Taerae thở dài, cậu không phải là người quá để bụng đến những lời nói ác ý nhưng ngay cả bản thân cũng không thể không cảm nhận được sự ngột ngạt của bầu không khí xung quanh. Cậu quay người đi, quyết định không để mình bị cuốn vào cuộc tranh cãi vô nghĩa đó.
"Thôi, chắc anh gửi lời chào ba mẹ giúp em. Em sẽ đến biệt thự của anh hai trong những ngày này." Kim Taerae nói, khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng như thể cậu không bị ảnh hưởng bởi những lời xung quanh. "Chúc anh giáng sinh vui vẻ nhé."
Kim Jiwoong chỉ nhìn cậu một lúc, ánh mắt vẫn không thay đổi nhưng có gì đó dịu xuống. Hắn biết cậu đang cố gắng làm lơ và không muốn để bản thân rơi vào những cuộc đối đầu vô ích.
"Ừ, giáng sinh vui vẻ." Kim Jiwoong đáp lại, không khuyên nhủ thêm gì, chỉ lặng lẽ quay đi như một lời chúc bình thản.
Lúc này, cậu ngước lên nhìn căn biệt thự to lớn rồi nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.
"Ding dong." Tiếng chuông cửa vang lên trong không gian yên tĩnh của buổi chiều đông lạnh giá.
Khoảng một phút sau, cánh cửa lớn bật mở và một hình bóng quen thuộc bước ra từ trong căn nhà ấm áp. Kim Doyoung, anh trai của cậu đang đứng ở ngưỡng cửa với một nụ cười chào đón. Gã trông vẫn như ngày nào, chỉ là mái tóc hơi rối và gương mặt lấm tấm những vết nhăn do thiếu ngủ. Mặc dù vẻ ngoài có chút mệt mỏi nhưng trong mắt gã luôn có một sự dịu dàng và lo lắng đối với Kim Taerae.
"Taerae! Em về rồi à!" Kim Doyoung mở rộng cánh tay, bước nhanh đến đón em trai mình.
Kim Taerae mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy một sự ấm áp bao trùm khi nhìn thấy anh trai.
"Anh lại gầy đi rồi." Cậu mím môi, trong giọng nói có chút lo lắng: "Dù công việc ở Cục Thần Chú Lý Thuyết có bận rộn thế nào thì anh cũng phải biết chăm sóc bản thân chứ."
Kim Doyoung bật cười khúc khích, đôi mắt không giấu nổi vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự tinh nghịch thường thấy. Gã nắm lấy hành lý của Taerae kéo nhẹ vào trong nhà.
"Rồi rồi, tôi biết rồi thưa ngài Kim Taerae." Gã trêu đùa.
Kim Taerae lắc đầu nhưng trong lòng cảm giác nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy anh trai vẫn khỏe mạnh. Cậu đã mong đợi khoảnh khắc trở về căn biệt thự này từ lâu, nơi không có những phán xét từ Gia tộc Kim về việc cậu là người nhà Hufflepuff.
Dù cả thế giới bên ngoài lạnh lùng với Kim Taerae như thế nào thì những khoảnh khắc trong căn biệt thự ấm áp này luôn là nơi cậu thuộc về.
Trong khi Kim Doyoung vui vẻ kéo Kim Taerae vào trong nhà, cậu cảm nhận được một làn gió lạnh thổi qua làm mái tóc của mình hơi bay lên. Cậu đã về nhà và ít nhất trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như trở lại như xưa.
Mùa đông bao trùm căn biệt thự của Kim Doyoung trong một lớp áo tuyết dày đặc, tán cây trụi lá vươn những cành khẳng khiu như những ngón tay gầy guộc giữa không trung trong khi hồ nước nhỏ ở phía xa đã đóng băng một lớp mỏng, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt của buổi chiều muộn.
Kim Taerae đã tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ đông trong biệt thự của anh trai mà không có quá nhiều phiền muộn. Ở nơi này, cậu được yên tĩnh, tránh xa ánh mắt dò xét và những lời xì xào trong Gia tộc Kim.
Thế nhưng vào ngày cuối cùng trước khi trở lại Hogwarts, bầu không khí yên bình ấy bị cắt ngang bởi một tin khẩn từ Bộ Pháp thuật. Kim Doyoung vội vã khoác áo choàng, chỉ kịp dặn dò vài câu trước khi biến mất sau cánh cửa, để lại Kim Taerae một mình trong căn biệt thự rộng lớn.
Cậu nhanh chóng thu dọn hành lý, gấp gọn chiếc áo choàng Hufflepuff vàng đen vào vali rồi cẩn thận đặt bánh kẹo lên trên cùng. Mọi thứ được sắp xếp hoàn hảo nhưng sự trống trải trong căn nhà khiến cậu cảm thấy lạc lõng. Không có gì để làm, cũng chẳng có ai để trò chuyện, Kim Taerae quyết định ra ngoài dạo một vòng quanh khu vườn phủ đầy tuyết để giết thời gian.
Gió rét cắt lên làn da khi cậu bước qua những con đường lát đá, để lại những dấu chân in sâu trên nền tuyết xốp. Cậu bước qua hàng rào hoa hồng đã khô héo trong cái lạnh khắc nghiệt, qua những tượng đá phủ rêu xanh đang mờ dần trong ánh sáng nhập nhoạng.
Bất giác, khi đi ngang qua một gốc cây Táo Gai già cỗi ở góc vườn, Kim Taerae đột nhiên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.
Cốc... cốc... cốc...
Tiếng động vang lên yếu ớt giữa không gian yên ắng. Một nhịp... rồi lại một nhịp nữa... Đều đặn và gấp gáp, như thể có ai đó đang gõ vào thân cây bằng những ngón tay lạnh cóng.
Kim Taerae nhíu mày bước chậm lại, đôi ủng lún sâu hơn trong tuyết. Cậu lắng tai nghe. Gió đang rít qua tán cây nhưng tiếng động kia vẫn vang lên mà không hề bị che lấp.
Nó không giống tiếng tuyết rơi, cũng chẳng phải âm thanh của cành cây va vào nhau trong gió. Mà nó... nghe như tiếng kêu cứu.
Cậu nuốt khan, bàn tay vô thức siết chặt lấy cây đũa phép giắt trong túi áo choàng. Có thứ gì đó ở đây.
Kim Taerae hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu tiến đến gần hơn, đôi mắt cảnh giác quét qua từng nhánh cây to lớn đang im lìm dưới lớp tuyết. Tiếng gõ vẫn tiếp tục vang lên nhưng lần này nó kèm theo một âm thanh khẽ khàng - tựa như tiếng thở yếu ớt của một ai đó.
Cậu dừng chân trước gốc cây Táo Gai, ánh mắt nhanh chóng phát hiện một cánh cửa nhỏ bằng gỗ nằm khuất dưới lớp dây leo rậm rạp. Đó không phải là một phần của thân cây tự nhiên, nó đã được ai đó tạo ra một cách cố ý.
Kim Taerae rút đũa phép, đầu óc nhanh chóng lướt qua những câu thần chú cậu từng học trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Cậu giơ đũa phép lên, chĩa thẳng vào ổ khóa cũ kỹ đã hoen rỉ.
"Alohomora!"
Lách cách!
Tiếng kim loại vang lên rồi cánh cửa bật mở với một tiếng cót két chói tai. Một luồng không khí lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong kèm theo mùi ẩm mốc nồng nặc, trộn lẫn với một thứ gì đó... hăng hắc, khó chịu.
Kim Taerae siết chặt đũa phép, cố nín thở rồi bước qua ngưỡng cửa.
Ngay khi ánh sáng từ ngoài trời rọi vào khoảng không tối tăm bên trong, một cảnh tượng đập vào mắt khiến cả cơ thể cậu như bị đóng băng.
Sàn nhà lát đá phủ đầy vết máu đã khô, tạo thành những mảng tối loang lổ. Những đường khắc kỳ lạ vẽ thành một vòng tròn ma thuật trên nền đất, xung quanh rải rác những cây nến đã cháy gần hết, sáp nhỏ thành từng giọt đông cứng lại. Một vài dụng cụ kim loại sáng loáng nằm lăn lóc, phản chiếu ánh sáng một cách lạnh lẽo.
Dưới bậc thềm phủ đầy bụi bặm, một bóng người nhỏ bé đang run rẩy. Làn da tái nhợt, đôi môi khô nứt, hô hấp yếu ớt như thể sự sống đang dần rời bỏ cơ thể.
Kim Taerae khựng lại, hơi thở chững đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Trong đầu cậu bỗng lóe lên một loạt hình ảnh mơ hồ, những mảnh ký ức vụn vỡ thoáng hiện lên rồi tan biến trước khi cậu kịp nắm bắt.
Giọng nói run rẩy vang lên, kéo Kim Taerae ra khỏi cơn mê mải của thực tại: "...Kim Taerae?"
Cậu cúi đầu, đôi mắt chạm phải ánh nhìn mờ mịt của một cô bé chỉ độ chín, mười tuổi. Đôi mắt sưng đỏ ngấn lệ của đứa trẻ ấy mang theo sự tuyệt vọng tột cùng như muốn xuyên thấu vào tâm hồn cậu.
Cô bé run rẩy, quần áo bẩn thỉu rách rưới, cơ thể nhỏ bé gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương.
"Là anh... Một năm rồi..."
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô bé như từng lưỡi dao đâm sâu vào trái tim Kim Taerae: "Rõ ràng anh đã thề sẽ đưa tôi cùng mọi người ra ngoài... Tại sao bây giờ anh mới quay trở lại?"
Kim Taerae như bị đóng băng tại chỗ. Trái tim cậu đau nhói như thể ai đó đang siết chặt nó trong lòng bàn tay.
Cậu không quen cô bé này. Cậu chắc chắn điều đó nhưng tại sao nước mắt cậu lại tuôn rơi?
Kim Taerae đứng lặng người, đôi tay bất giác buông thõng. Một cơn đau dữ dội bùng lên trong đầu cậu, xé toạc mọi suy nghĩ rõ ràng. Nó không giống những cơn đau thông thường mà như một làn sóng cuồng nộ của phép thuật đen tối.
Những âm thanh hỗn loạn bắt đầu vang lên.
Ai đó đang khóc lóc, giọng khản đặc vì cầu xin trong vô vọng.
Ai đó đang hét lên, tiếng hét đầy giận dữ và đau đớn.
Hình ảnh chập chờn hiện ra. Một căn phòng tối, những tiếng nấc nghẹn và ánh sáng lập lòe của câu thần chú Crucio. Cảm giác nghẹt thở nhấn chìm lấy cậu.
Kim Taerae cảm thấy đầu óc mình quay cuồng như thể bị cuốn vào một vòng xoáy không hồi kết. Cậu gượng gạo mở mắt nhưng mọi thứ xung quanh đều mờ mịt, giống như một màn sương đục đang che phủ mọi giác quan của cậu.
"Anh làm sao vậy!?"
Tiếng gọi yếu ớt vang lên khiến Kim Taerae giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Cậu quay phắt lại, đôi mắt tối sầm nhìn thẳng vào cô bé đang chật vật bò trên nền đất lạnh giá.
Đôi chân nhỏ của cô bé giờ đây teo tóp và vặn vẹo như thể chúng đã bị bẻ gãy một cách tàn nhẫn. Vết bầm tím loang lổ trên làn da tái nhợt của cô bé khiến dạ dày Kim Taerae quặn thắt. Cậu không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy, sự phẫn nộ lẫn đau đớn dâng tràn trong lồng ngực.
"Chân em..." Kim Taerae khẽ lẩm bẩm, giọng cậu nghẹn lại. Cậu loạng choạng chạy về phía cô bé, cúi xuống đỡ người lên: "Ai đã làm điều này với em?"
Cô bé không trả lời ngay. Một giọt nước mắt chảy dài trên gò má lấm lem bụi bẩn.
"Anh còn hỏi?" Cô bé nói, giọng lạc đi chứa đầy sợ hãi: "Còn ai khác ngoài gã? Gã đã làm tất cả."
Cô bé ngừng lại, bờ vai nhỏ run lên, giọng cô vỡ òa trong tiếng nức nở: "Tôi đã van xin gã, tôi đã cầu xin gã tha cho chúng tôi nhưng gã chỉ cười! Gã còn bảo... bảo rằng anh sẽ không bao giờ quay lại, rằng tất cả chỉ là lời nói dối!"
"Taerae..."
Giọng nói ấy lại vang lên nhưng lần này không phải từ cô bé. Nó đến từ sâu thẳm trong tâm trí cậu, kéo theo một cơn đau như búa bổ. Kim Taerae lảo đảo, bàn tay run rẩy bám lấy một khung cửa gỗ đã mục nát gần đó để giữ thăng bằng.
"Taerae... Đừng xen vào chuyện của anh..." Giọng nói ấy trầm thấp, vang lên như tiếng vọng trong một hang động sâu thẳm.
Cậu cảm thấy như bị cuốn vào một ký ức khác, mờ ảo nhưng chân thực đến đáng sợ. Cậu thấy mình đứng trong một căn phòng lớn, ánh sáng mờ mờ của những cây đèn phù thủy và Kim Doyoung.
"Taerae, em là một phần của Gia tộc Kim, là em trai yêu quý của anh. Hãy nhớ rằng, máu mủ quan trọng hơn tất cả." Kim Doyoung nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt gã âm u một cách đáng sợ.
"Anh điên rồi Doyoung! Thả những phù thủy đó ra và tự thú đi! Nếu không chính tay tôi sẽ tố cáo anh lên Bộ Pháp thuật đấy!" Kim Taerae thấy mình nói những lời đó, giọng vang lên đầy kiên quyết và không hề có ý định nhún nhường.
Kim Doyoung bật cười như nghe thấy câu chuyện thú vị lắm, gã híp mắt: "Ngây thơ quá, Taerae à. Tao sẽ không tự thú và mày cũng không thể tố cáo tao đâu."
Kim Taerae phản ứng chậm vài giây, chỉ nhìn thấy gã vung đũa phép lên, ánh sáng xanh lục chói lòa trước mắt cậu.
"Obliviate!"
Cậu bị kéo trở lại thực tại. Hơi thở trở nên gấp gáp, tay cậu run rẩy nắm chặt lấy khung cửa.
Kim Doyoung! Gã dám dùng lời nguyền xóa ký ức với cậu!
Trán cậu nổi đầy gân xanh, tức giận nắm lấy hai bên vai cô bé hỏi: "Tại sao chỉ còn mỗi em? Mọi người đâu hết rồi?"
Cô bé nhìn Kim Taerae, ngơ ngác đáp: "Chết hết rồi, họ tự sát hết rồi. Chỉ còn tôi thôi, tôi chờ anh quay lại, tôi chờ anh đến cứu tôi."
Kim Taerae chết lặng. Những lời nói của cô bé như một lưỡi dao sắc bén, cắt xuyên qua lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cậu. Ánh mắt cô bé đầy đau đớn, tuyệt vọng và một sự trách móc không nói thành lời khiến tim cậu thắt lại.
"Chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này! Ngay bây giờ!"
Không chờ đợi thêm một giây nào, Kim Taerae cúi xuống, cẩn thận bế cô bé lên. Cơ thể nhỏ nhắn của cô bé nhẹ bẫng, gầy gò đến mức khiến cảm giác tội lỗi và trách nhiệm trong lòng cậu ngày càng lan rộng.
"Giữ chặt lấy anh." Cậu nói khẽ, từng bước bế cô bé thoát ra khỏi không gian đầy rẫy bóng tối và khủng khiếp này.
Tuyết rơi dày đặc bên ngoài, phủ trắng cả bầu trời. Khi Kim Taerae bước ra khỏi căn hầm bí mật, luồng gió lạnh buốt quét qua khiến cô bé trong vòng tay cậu khẽ run rẩy, yếu ớt nắm lấy vạt áo cậu.
"Chịu đựng thêm một chút thôi." Kim Taerae nói, ánh mắt nhìn về phía xa nơi ánh đèn từ thị trấn le lói trong màn tuyết dày.
Cậu bước đi trong im lặng, tuyết lạo xạo dưới chân, từng cơn gió rét cắt qua da thịt. Nghĩ đến việc phải đưa cô bé đến nơi an toàn, đôi mắt Kim Taerae ánh lên sự kiên định như chẳng ai có thể ngăn cản được cậu lúc này.
Cuối cùng, sau một đoạn đường dài đầy khó khăn, cậu đã đưa cô bé đến trước cánh cửa Bệnh viện Thần Dược của Thị trấn Phù thủy. Ánh sáng ấm áp từ bên trong hắt ra, tương phản rõ rệt với nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài.
Kim Taerae đẩy cửa bước vào, hơi ấm bên trong lập tức ôm lấy cả hai. Cậu nhìn người y tá đứng phía sau quầy tiếp nhận, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu được vẻ cấp bách.
"Cô bé cần được giúp đỡ ngay!"
Người y tá nhanh chóng tiến lại gần, ánh mắt lo lắng nhìn cô bé đang bất tỉnh trong vòng tay Kim Taerae.
"Mau đặt cô bé xuống đây!" Bà nói, chỉ về phía giường bệnh gần nhất.
Kim Taerae làm theo, cẩn thận đặt cô bé xuống giường. Khi ánh sáng từ ngọn đèn trên trần chiếu xuống, gương mặt gầy gò và những vết bầm tím trên cơ thể cô bé hiện rõ hơn.
"Làm ơn hãy giúp tôi chăm sóc cho em ấy." Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự cầu khẩn.
Kim Taerae nhanh chóng rút từ trong túi một số đồng Galleon, tay run run thanh toán cho người y tá sau đó hướng ánh mắt đầy quyết tâm về phía cái bàn gần cửa sổ, nơi có một cây bút và vô số mảnh giấy được đặt sẵn. Cậu đi lại, tay bắt đầu viết nhanh như thể không muốn một giây phút nào trôi qua vô ích.
<Gửi anh họ của em, Kim Jiwoong
Em cần sự giúp đỡ của anh. Hãy đến Bệnh viện Thần Dược ở Thị trấn Phù thủy và trông coi một cô bé đang được điều trị giúp em. Sau khi trở về em sẽ giải thích rõ mọi chuyện với anh.
Từ Kim Taerae>
Kim Taerae cầm lá thư và đưa cho con cú trắng đang đậu trên cửa sổ. Con cú lập tức cúi đầu, nhận lấy lá thư trong đôi chân nhỏ nhắn của mình rồi bay lên không trung với tốc độ nhanh chóng, hướng thẳng đến Dinh thự Gia tộc Kim. Cảm giác bất an vẫn đè nặng nhưng Kim Taerae không có thời gian để suy nghĩ về điều đó. Cậu nhanh chóng đi ra ngoài, gọi một chiếc xe ngựa kéo và bảo với người lái nó:
"Đến Bộ Pháp thuật, nhanh lên."
Xe ngựa rời khỏi Bệnh viện Thần Dược, chạy trên con đường tuyết phủ trắng xóa.
_Hết chương 10_
YY: Cả nhà yêu, đừng quên bình chọn cho tui 1 sao trước khi qua chương mới nha.
Chắc chương này hơi chán nhưng mà tui cũng muốn làm rõ về quá khứ của Taerae một chút. Đợt này cameo anh Doyoung nhiều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro