Chương 8: Chuyện thường ngày ở Hogwarts
Lưu ý: Chương này kể về cả 9 thành viên nên sẽ khá dài nhá.
Thấm thoát, hai tuần nhanh chóng trôi qua kể từ khi năm học mới tại Hogwarts bắt đầu. Những tiếng cười đùa, trò chuyện vang vọng trong hành lang đá lạnh, hòa lẫn cùng tiếng vỗ cánh của những chú cú bưu tá lao vút qua mái vòm cao vợi.
"Bùm!" Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên làm rung chuyển phòng học Độc Dược, thu hút ánh mắt kinh ngạc của tất cả học sinh. Khói đen cuộn lên, mùi cháy khét lẹt bốc ra từ chiếc vạc đang bay hơi nghi ngút. Ở giữa lớp, Sung Hanbin khẽ ngẩng đầu, gương mặt lấm lem tro bụi, vài giọt dung dịch sền sệt đang nhỏ xuống từ mái tóc rối bù của cậu.
Giáo sư Snape vốn đã nổi tiếng với ánh mắt sắc lạnh như xuyên thấu mọi thứ ngay lập tức quay phắt xuống. Đôi mày nhíu chặt lại, giọng nói đầy tức giận vang lên khiến cả lớp không dám thở mạnh:
"Lại là trò, Sung Hanbin? Ta không hiểu nổi làm thế nào trò vượt qua được kỳ thi O.W.L.s năm ngoái với cái đầu óc này!"
Những lời châm chọc đầy gai nhọn khiến Sung Hanbin chỉ biết đứng im cúi gằm mặt gãi đầu, ánh mắt thoáng lúng túng. Rõ ràng, cậu đã vô ý làm sai bước nào đó trong việc pha chế Thuốc Đa Quả Dịch Dung.
Độc Dược là môn học bắt buộc cho học sinh từ năm thứ nhất đến năm thứ năm và trở thành môn tự chọn từ năm thứ sáu. Trong lớp học hôm nay, chỉ có vài học sinh dũng cảm tiếp tục đăng ký vì giáo sư Snape nổi tiếng nghiêm khắc đến khó chịu.
Và đương nhiên Sung Hanbin cũng vậy, không phải vì cậu yêu thích nó đâu mà là bởi vì mơ ước trở thành một Thần Sáng mạnh mẽ, cậu bắt buộc phải học thật giỏi môn Độc Dược này.
Snape tiếp tục lướt ánh mắt sắc bén qua chiếc vạc cháy khét trước mặt Sung Hanbin rồi khịt mũi:
"Ta chưa từng thấy một học sinh nào vụng về như trò trong suốt hai mươi năm giảng dạy. Trò đã làm gì lần này? Không lẽ lại cho thêm... kẹo bạc hà vào dung dịch, hay trộn nhầm đuôi kỳ nhông với mắt cá nổ?"
Cả lớp cố gắng nén cười, một vài học sinh đưa tay lên che miệng, ánh mắt nhìn Sung Hanbin đầy tò mò xen lẫn thương hại. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng:
"Thưa giáo sư... Có thể em đã nhầm lẫn ở bước thêm xương rồng đen ạ..."
Snape nhướng mày, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo: "Xương rồng đen?" Hắn nhấn mạnh từng chữ.
"Xương rồng đen là thành phần của Độc Dược Gây Ảo Ảnh, không phải Thuốc Đa Quả Dịch Dung! Trò nghĩ ta sẽ chấm điểm sự sáng tạo vô ích này sao?"
Sung Hanbin cảm thấy mặt mình đỏ bừng, lúng túng nhìn xuống chân. Cậu biết bản thân không thể thanh minh được gì. Khi bầu không khí căng thẳng như thể Snape sẽ ném cậu ra khỏi lớp bất kì lúc nào thì một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Thưa giáo sư, em đã đến rồi ạ." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ cánh cửa khiến không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi.
Sung Hanbin giật mình, vội vã đưa cuốn sách che khuất khuôn mặt, cố giấu đi sự xấu hổ đang dâng lên. Cậu ngay lập tức nhận ra giọng nói đó, còn không phải là Zhang Hao sao? Vì cớ gì mà anh ấy lại xuất hiện ngay lúc này chứ!?
Giáo sư Snape liếc mắt về phía cửa rồi gật đầu ra hiệu cho Zhang Hao vào. Zhang Hao hơi nhíu mày bước vào lớp, đôi mắt anh lóe lên một tia không hài lòng khi nhận thấy mùi khét lẹt nồng nặc trong không gian của lớp học.
"Trên bàn có một số tài liệu nghiên cứu, trò hãy đem chúng đến cho giáo sư Slughorn giúp ta." Snape lên tiếng, tay vung nhẹ rồi lại hướng mắt về phía Sung Hanbin: "Trò làm cái gì đấy! Bỏ cuốn sách xuống ngay và pha chế lại một vạc Thuốc Đa Quả Dịch Dung khác nhanh lên."
Sung Hanbin chẳng còn cách nào khác, đành ngậm ngùi đặt cuốn sách xuống. Cậu không dám phản kháng, chỉ biết cúi đầu nhận lấy mệnh lệnh từ giáo sư. Trong lúc Snape quay lưng bước lên bục giảng, Zhang Hao đi đến chiếc bàn của giáo sư, nhẹ nhàng gom lấy đống tài liệu nghiên cứu và bắt đầu bước ra ngoài. Nhưng rồi, ánh mắt của anh vô tình dừng lại tại kẻ gây rắc rối trong phòng học. Dù gương mặt đã lấm lem tro bụi nhưng nhìn kĩ một chút, anh vẫn nhận ra cậu chàng này chính là Sung Hanbin.
"Trông thật ngốc nghếch." Zhang Hao thầm nghĩ trong lòng, cậu cứ như một chú mèo lông vàng nghịch ngợm chạy ra ngoài chơi rồi lại lấm bẩn cả người khi quay về.
Bước chân của Zhang Hao không vội vã nhưng từng bước đến gần chiếc vạc đã bị cháy đen, ánh mắt dừng lại một lúc. Sung Hanbin còn đang xấu hổ và không biết nên làm gì chỉ có thể đứng thừ ra, đôi mắt chợt lóe lên tia ảm đạm. Cậu ước gì mình có thể sử dụng Độn thổ để biến mất ngay bây giờ.
Chính vào lúc đó, Zhang Hao không hề lên tiếng lén lút nhét vào tay Sung Hanbin một chiếc khăn mỏng manh. Những ngón tay mảnh khảnh của Zhang Hao thoáng chạm nhẹ vào tay Sung Hanbin khiến cậu sững sờ trong giây lát. Sung Hanbin ngước lên, ánh mắt ngạc nhiên và một chút bối rối bắt gặp đôi mắt nhàn nhạt của Zhang Hao.
"Hãy tập trung vào sách hướng dẫn nếu cậu không muốn làm nổ phòng học thêm lần nữa." Giọng Zhang Hao thản nhiên như thể chỉ là một lời nhắc nhở bình thường.
Phải mất tận một lúc sau cậu mới kịp phản ứng lại nhưng Zhang Hao thì đã không còn ở đây nữa. Sung Hanbin cầm chiếc khăn tay, hơi ngơ ngẩn.
"Sung Hanbin!" Giọng của Snape lại một lần nữa vang lên một cách đầy tức giận.
Sung Hanbin giật mình, ngay lập tức lau mặt và làm một vạc thuốc mới.
...
Bên ngoài, lớp học Thảo Dược giữa hai nhà Gryffindor và Slytherin luôn là một trong những tiết học được mong chờ nhất tại Hogwarts, không phải vì nó nhẹ nhàng hay thú vị mà bởi sự đối đầu ngấm ngầm giữa hai nhà vẫn chưa từng ngừng lại. Trong khu vườn rực rỡ ánh nắng, nơi những luống cây thuốc được sắp xếp gọn gàng và thơm ngát, bầu không khí dường như không hề dễ chịu như cảnh vật vốn có. Những ánh mắt lén lút nhìn nhau, những tiếng xì xầm khe khẽ đủ để cảm nhận sự căng thẳng đang len lỏi qua từng nhóm học sinh.
Giáo sư Longbottom với mái tóc hơi rối và khuôn mặt hiền hậu bước vào lớp, phá vỡ bầu không khí đó bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm.
"Hôm nay, các em sẽ học cách thu hoạch các loại thảo mộc quý hiếm mà không làm tổn thương chúng. Hãy làm việc cùng nhóm thật cẩn thận và nhớ, đừng cãi nhau. Tôi có việc phải ra ngoài một chút."
Lời dặn dò cuối cùng khiến vài học sinh nhà Slytherin liếc nhìn sang Gryffindor với nụ cười nửa miệng. Kim Gyuvin, một trong những học sinh nổi bật nhất của nhà Gryffindor năm bốn nhìn tụi nó mà thầm nghĩ trong đầu.
"Mấy đứa này lên cơn động kinh à, làm gì mà cái miệng cứ cà giật."
Nhưng cũng mặc kệ, tụi nó bị bệnh chứ Kim Gyuvin có bị bệnh đâu mà lo làm gì. Anh bắt đầu cùng nhóm mình làm việc.
Trong lúc chăm chú thu thập một cây Dạ Lan Tâm - loại thảo mộc phát sáng nhẹ khi được chạm vào, ánh mắt của Kim Gyuvin tình cờ lướt qua Ricky, học sinh cao ráo nhà Slytherin đang cúi người nhổ một cây Gai Cầu Nguyện. Điều đặc biệt hơn khiến Kim Gyuvin không thể rời mắt chính là chiếc băng trắng quấn quanh đầu Ricky - dấu tích rõ ràng từ tai nạn trên sân Quidditch hai tuần trước, khi hắn bị một cú Quaffle từ người tình Lee Jeonghyeon của hắn đập thẳng vào trán.
Kim Gyuvin cố nén cười nhưng cuối cùng vài tiếng khúc khích vẫn vang lên. Ricky ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo chạm vào ánh nhìn đầy nghịch ngợm của Kim Gyuvin.
"Mày cười cái gì?" Ricky nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy hiếp.
"Không... không có gì..." Kim Gyuvin cố nói qua tiếng cười nhưng mỗi lần nhìn lại chiếc băng quấn quanh đầu Ricky, anh lại không nhịn được.
"Mày nghĩ tao không biết mày đang cười vì cái gì sao?" Ricky lạnh lùng bước tới, giọng nói trầm hơn nữa như một lời cảnh báo.
Kim Gyuvin cười đến mức cúi cả người xuống.
"Thôi nào, Ricky! Mày nhìn không thấy à? Cái băng đó làm mày trông như đang cosplay một quả trứng lộn ấy!"
Lời nói đùa ấy chính là giọt nước tràn ly. Ricky vốn đã nổi khùng hai tuần nay ngay lập tức túm cổ áo Kim Gyuvin.
"Mày nghĩ mày hài hước lắm à thằng chó này?" Giọng Ricky nhỏ nhưng sắc bén khiến vài học sinh xung quanh phải dừng tay lại để quay sang nhìn.
"Ừ, tao nghĩ mình hài hước thật." Kim Gyuvin đáp, không chút sợ hãi. Thậm chí, ánh mắt anh còn lấp lánh sự tinh quái.
Ricky nghiến răng, cơn giận trong mắt hắn như có thể bùng phát thành lời nguyền ngay tức khắc.
"Thử cười thêm lần nữa xem."
Và tất nhiên, Kim Gyuvin vẫn cười. Dường như chưa ai từng nói với Ricky rằng anh chàng Kim Gyuvin nhà Gryffindor này máu liều còn hơn máu não. Anh không chỉ cười mà còn nhìn thẳng vào Ricky, thành tâm đưa ra lời khuyên.
"Mày biết không, nếu tao là mày, tao sẽ đổi cái băng khác. Ít ra cũng làm nó trông đỡ như... một cái mũ trùm của nhà bếp."
Ricky không nói gì nữa. Một cú đấm thẳng vào bụng Kim Gyuvin khiến anh loạng choạng lùi lại vài bước. Một số học sinh xung quanh há hốc mồm, số khác cười khúc khích khi thấy hai chàng trai Gryffindor và Slytherin đối đầu ngay trong tiết học.
Cùng lúc đó trên sân Quidditch, ánh nắng nhảy múa và những chiếc chổi đang dần rời khỏi mặt đất. Han Yujin với đôi mắt sáng long lanh như ánh sao, cẩn thận điều chỉnh tư thế. Chiếc áo choàng của cậu khẽ tung bay trong làn gió nhẹ. Trước ánh mắt chăm chú của các bạn cùng lớp, Han Yujin khẽ nghiêng người và trong nháy mắt, cậu đã thực sự rời khỏi mặt đất.
"Rất tốt, Han Yujin! Thả lỏng một chút, đừng gồng mình quá. Hãy để chiếc chổi dẫn lối cho trò." Giọng giáo sư Hooch vang lên, vừa dứt khoát vừa đầy khích lệ. Đôi mắt sắc sảo của bà quét khắp sân, từng chuyển động của các học sinh đều không thoát khỏi tầm nhìn tinh tường của bà.
Cả nhóm học sinh tập trung làm theo chỉ dẫn, mỗi người đều mang trong mình một sự kiên nhẫn pha lẫn hồi hộp. Một vài người đã thành công nâng chổi lên cao, trong khi một số khác vẫn loay hoay với những bước đầu tiên. Riêng Han Yujin nhờ sự nhạy bén và quyết tâm đã nhanh chóng đạt được độ cao ổn định. Cảm giác bay lượn trên không lần đầu tiên như dòng nước ấm len lỏi vào tim khiến cậu không thể ngăn được nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Ai cảm thấy đủ tự tin, hãy thử thực hiện một cú lượn vòng nhẹ!" Giáo sư Hooch tiếp tục hướng dẫn, giọng bà đầy quyết đoán nhưng không thiếu phần dịu dàng, khích lệ từng học trò.
Han Yujin mím môi, sự quyết tâm ánh lên trong đôi mắt. Cậu nghiêng nhẹ chổi sang trái, cảm nhận làn gió lướt qua má và mái tóc. Với một đường lượn mượt mà, cậu hoàn thành cú xoay mà không chút vấp váp. Trái tim Han Yujin như đập nhanh hơn trong niềm hân hoan. Cậu mỉm cười rạng ngời, ánh mắt lấp lánh như thể vừa nắm bắt được phép màu giữa không trung.
Han Yujin lướt trên cây chổi của mình, mái tóc đen mềm mại khẽ tung bay trong gió. Không khí trong lành và ánh nắng nhẹ nhàng khiến lần đầu bay lượn của cậu trở nên kỳ diệu. Đôi mắt cậu ngập tràn sự phấn khích và tò mò. Từ trên cao, Han Yujin nhìn xuống những mái nhà kính lấp lánh của khu Thảo dược học nhưng một cảnh tượng lạ lùng bất ngờ thu hút sự chú ý của cậu.
Ở bãi cỏ bên cạnh nhà kính, hai bóng người đang xô xát dữ dội. Han Yujin căng mắt nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là Kim Gyuvin và Ricky. Một cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng, cậu lập tức nghiêng cây chổi và lao xuống.
Han Yujin đáp đất một cách nhẹ nhàng rồi vội vã chạy tới, đứng chắn giữa hai người trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
"Này, đừng có đánh nhau. Em mách giáo sư liền bây giờ đấy."
Kim Gyuvin dù bị đấm vẫn cười. Anh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Han Yujin xuất hiện ở đây.
"Ôi Yujinie, sao nhóc ở đây vậy?" Kim Gyuvin vui vẻ bước đến, cọ cọ vào người cậu như một chú cún con làm nũng: "Đang học bay à? Nhóc bay được rồi á, giỏi quá ta."
Sau đó lại đưa tay xoa xoa bụng, nháy mắt với Ricky: "Được rồi, tao im đây. Nhưng nói thật đấy, mày nên thay đổi kiểu quấn băng như quả trứng lộn đấy đi. Trông nó buồn cười lắm, phải không Yujinie?"
Han Yujin lúc này mới để ý đến phong cách kì lạ trên đầu Ricky, chắc là do Kim Gyuvin thao túng nên cậu đã thực sự cảm thấy hắn giống như quả trứng lộn.
Han Yujin cố gắng nhịn cười nhưng khi nhìn Ricky nhíu mày trông càng giống một quả trứng bị nứt vỏ hơn, cậu không thể kiềm chế được nữa. Tiếng cười khúc khích lại thoát ra, lần này thì rõ ràng hẳn.
Ai cần một lời khuyên chân thành từ thằng đần nhà Gryffindor chứ! Ricky tức giận nhìn sang tên Hufflepuff vừa xuất hiện, hắn đã nghe nói về cậu ta. Cũng chỉ là đứa phù thủy sinh ra trong gia đình Muggle mà dám lên mặt với hắn.
Ricky đứng đối diện với Han Yujin, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ. Hắn nghiến răng, giọng nói sắc nhọn vang lên: "Câm miệng đi thằng máu b-"
"Silencio!"
Kim Gyuvin với vẻ mặt tối sầm ngay lập tức rút đũa, chỉa thẳng vào mặt hắn và đọc thần chú. Lời nguyền vừa được phát ra, tiếng nói của Ricky lập tức im bặt, miệng hắn vẫn mở nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ricky hoảng hốt mắt trừng lớn, không hề nghĩ tới tên Gryffindor này lại dùng thần chú để đáp trả.
Cả không gian im lặng trong giây lát, chỉ còn lại tiếng thở gấp của Ricky và ánh mắt tức giận của Kim Gyuvin.
"Mày đang đi quá giới hạn rồi đấy!"
Han Yujin ngơ ngác, chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa của những lời đó thì giáo sư Longbottom đã quay trở lại. Ông nhìn thấy nhóm học sinh đứng xung quanh, ánh mắt tò mò.
"Sao lại tụ tập ở đây? Han Yujin nữa, không phải trò đang trong tiết học bay à?" Giáo sư Longbottom hỏi, giọng ông pha chút ngạc nhiên, mắt liếc qua các học sinh một lượt.
Kim Gyuvin nhanh chóng nhận thấy tình huống và ngay lập tức giấu cây đũa vào tay, làm vẻ mặt bình tĩnh.
"Thưa giáo sư, chúng em chỉ đang... trò chuyện thôi ạ." Anh trả lời, vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi như thường lệ, không để lộ bất kỳ sự căng thẳng nào.
Ricky đứng im, mắt vẫn đầy tức giận nhưng không thể nói ra thành lời. Hắn không muốn nhà mình bị trừ điểm chỉ vì chuyện cỏn con này.
Cảm nhận được sự căng thẳng, Han Yujin ngay lập tức tạm biệt ông rồi leo lên chổi bay đi.
Giáo sư Longbottom liếc nhìn họ một lúc rồi gật đầu.
"Nếu vậy chúng ta học tiếp thôi." Ông nói rồi tiếp tục bước đi, không hề nghi ngờ điều gì.
Không khí căng thẳng lập tức trở lại nhưng không ai lên tiếng thêm như thể một sự thỏa thuận ngầm đã được thiết lập.
...
Park Gunwook bước nhanh về phía tháp Ravenclaw, lòng đầy hứng khởi sau tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Tiếng bước chân vang vọng dọc hành lang đá lạnh lẽo nhưng chẳng gì có thể làm giảm đi sự phấn khích đang sôi sục trong cậu. Hôm nay, giáo sư Lupin đã dạy họ một trong những thần chú mạnh mẽ và quan trọng nhất.
"Expecto Patronum" - thần chú dùng để đánh đuổi những sinh vật hắc ám, đặc biệt là giám ngục Azkaban.
Tiết học diễn ra trong căn phòng lớn, ánh sáng vàng ấm áp của ngọn đèn dầu làm mờ nhòa những góc tối u ám. Cả lớp đều nín thở khi giáo sư Lupin giải thích về giám ngục. Đó là những sinh vật tàn nhẫn, hút cạn sự hạnh phúc và gieo rắc nỗi kinh hoàng trong lòng phù thủy lẫn dân Muggle.
Giáo sư Lupin nói: "Để sử dụng được thần chú này, các trò phải tập trung vào một ký ức hạnh phúc mãnh liệt và phải có đủ sức mạnh tinh thần lẫn ý chí để duy trì phép thuật."
Vừa nói, Lupin vừa ngay lập tức làm mẫu: "Expecto Patronum!"
Ánh sáng từ chiếc đũa phép tỏa ra mạnh mẽ, chói rực giữa căn phòng tối tăm. Một con sói xám lớn dần hiện lên từ luồng sáng. Nó uy quyền, thoải mái đi giữa không trung, bước chân mạnh mẽ dứt khoát, mỗi bước lại để lại vệt sáng mờ ảo trong không gian. Cả lớp đều nín thở, mắt dán chặt vào hình dáng huyền bí ấy.
"Đó là Thần hộ mệnh của tôi." Giáo sư Lupin giải thích với một nụ cười: "Một con sói xám. Trông cũng ngầu nhỉ?"
Cả lớp đứng im, vẫn còn đang ngẩn ngơ trước sự kỳ diệu mà giáo sư Lupin vừa thể hiện. Những học sinh mới vào năm ba như Park Gunwook cảm thấy vừa kinh ngạc vừa phấn khích. Giám ngục Azkaban là những sinh vật đáng sợ và một Thần hộ mệnh mạnh mẽ có thể cứu sống họ trong những khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
"Giờ thì các trò thử đi." Lupin nói, ánh mắt dịu dàng và đầy sự khuyến khích.
"Hãy nhớ lại ký ức tốt đẹp nhất của mình và tập trung vào đó. Đừng lo nếu không thể tạo ra Thần hộ mệnh ngay lập tức. Đây là một phép thuật khó nhưng với sự kiên nhẫn và luyện tập, các trò sẽ làm được."
Park Gunwook cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cậu nắm chặt chiếc đũa phép, lòng đầy quyết tâm. Đó là một thử thách lớn nhưng Park Gunwook luôn sẵn sàng đối mặt với nó.
Cuộc đời của cậu luôn tràn ngập những niềm vui nên không khó để cậu tìm ra một ký ức nào đó. Park Gunwook nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc trong đời mình, cảm giác tự hào khi được đội chiếc Nón Phân Loại và nghe lời tuyên bố "Ravenclaw!" vang lên.
"Expecto Patronum!" Cậu hét lên, tay vung đũa mạnh mẽ.
Một luồng sáng bạc bắn ra từ đầu đũa, đầu tiên chỉ là những tia sáng yếu ớt nhưng rồi chúng dần tạo thành một hình dáng mờ nhạt - một con gấu Bắc Cực đang hiện lên trong không khí. Mặc dù chưa rõ ràng nhưng ánh sáng từ nó đủ mạnh để chiếu rọi cả căn phòng và mọi người đều nhìn Park Gunwook với ánh mắt ngạc nhiên đầy ngưỡng mộ.
Giáo sư Lupin mỉm cười, nhìn cậu với sự tự hào.
"Rất tốt, Park Gunwook. Hãy tiếp tục luyện tập. Thần hộ mệnh của trò sẽ mạnh mẽ hơn nữa khi trò tìm ra sức mạnh tinh thần của mình."
Càng nghĩ, Park Gunwook càng cảm thấy phấn khích hơn. Cậu bước nhanh về phía tháp Ravenclaw, trong lòng thầm mong giờ ăn tối hãy mau đến để cậu được chia sẻ câu chuyện này với những người bạn bên nhà khác của mình.
"Thần hộ mệnh của Taerae hyung là gì nhỉ?"
Park Gunwook lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên sự tò mò. Cậu thật sự muốn biết nhưng lại không dám hỏi thẳng người ta. Mong rằng tối nay, khi Park Gunwook chia sẻ về Thần hộ mệnh của mình thì anh cũng sẽ đáp lại cậu.
...
Lúc này, Kim Taerae và Seok Matthew đang ngồi trong lớp học Tiên tri, nơi mà giáo sư Trelawney với đôi kính dày, mái tóc rối và vẻ ngoài mơ màng đang đứng trước bảng đen. Bà chuẩn bị cho buổi học đặc biệt hôm nay bằng cách đưa mỗi học sinh một chén trà sứ nhỏ mờ đục với những lá trà đen thẫm nằm lấp ló trong đáy.
Kim Taerae đưa tay nhận lấy một cách miễn cưỡng. Môn học này chưa bao giờ thu hút được Kim Taerae, cậu không tin vào những lời tiên tri huyền bí mà giáo sư Trelawney thường xuyên đưa ra nhưng Seok Matthew thì khác, cậu ta mê mẩn Tiên tri học đến nổi cảm thấy môn tự chọn này cần được mọi người biết đến nhiều hơn và dùng mọi cách ăn vạ cưỡng ép Kim Taerae phải đăng ký học cùng mình.
Sau khi giáo sư Trelawney phân phát các chén trà xong, ra hiệu cho các học sinh lắc nhẹ cốc trà để các lá trà xoáy trong nước. Bà bước gần xuống lớp, giọng nói thấp và đầy ma quái:
"Chúng ta sẽ sử dụng phương pháp đọc lá trà hôm nay, một trong những cách tiên đoán tương lai cổ xưa. Hãy để những hình thù trong cốc trà hiện lên và dẫn dắt các trò đến những gì đang chờ đợi."
Seok Matthew háo hức lắc nhẹ cốc trà, mắt cậu sáng lên khi nhìn vào những vòng xoáy dần hiện rõ. Cậu lắng nghe từng lời giáo sư nói nhưng lại bị cuốn hút vào từng vệt trà đang hình thành trong cốc. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu của môn học này.
Giáo sư Trelawney tiến lại gần Seok Matthew, nhìn vào cốc trà của cậu. Bà nhắm mắt lại một lát như thể bà đang lắng nghe những tiếng thì thầm từ cõi khác. Sau đó, bà ngẩng đầu lên, ánh mắt đắm chìm trong sự huyền bí.
"Ồ..." Giọng bà trầm xuống: "Con đường tình duyên của trò sắp bắt đầu nở rộ. Một mối quan hệ bất ngờ sẽ đến với trò trong thời gian ngắn."
Seok Matthew không thể giấu được sự phấn khích. Cậu mỉm cười, đôi mắt sáng lên như những ngôi sao, hào hứng chỉ vào cốc trà của Kim Taerae.
"Giáo sư, hãy xem cho bạn ấy nữa."
Seok Matthew nghĩ đến tình cảm của anh chàng Park Gunwook năm ba nhà Ravenclaw dành cho Kim Taerae, không khỏi chắp tay mong đợi những dự đoán tốt đẹp tiếp theo.
Nhưng khi giáo sư Trelawney quay sang nhìn Kim Taerae, ánh mắt của bà thay đổi ngay lập tức. Bà dừng lại, đôi môi run lên như thể bà đang bị một điều gì đó rất kỳ lạ làm cho sợ hãi. Bà bước tới gần Kim Taerae, nhìn chằm chằm vào cốc trà của cậu.
Giáo sư Trelawney khẽ lùi lại, vẻ mặt bối rối và hoảng loạn. Bà cúi đầu như thể đang cố gắng thu thập những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí. Rồi đột nhiên, bà hét lên, giọng bà vang vọng một cách đầy lo sợ:
"Không thể nào! Trò... trò sẽ gặp phải điều tồi tệ! Hãy trốn đi, đừng để kẻ đó tìm thấy trò. Một bóng tối đang bao trùm và chỉ có những người đủ mạnh mẽ mới có thể vượt qua! Những hình thù trong cốc trà này không phải là dấu hiệu tốt."
Kim Taerae ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề hoảng hốt. Cậu thở dài, nhìn giáo sư một lúc lâu rồi lắc đầu:
"Em không tin vào những lời nhảm nhí này đâu, thưa giáo sư."
Giáo sư Trelawney chỉ im lặng nhìn cậu như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong ánh mắt Kim Taerae.
Seok Matthew hoảng hốt nhìn sang người bạn mình. Với tư cách là một tín đồ trung thành của môn Tiên tri học và nhìn thấy rõ sự thay đổi trong thái độ của giáo sư Trelawney, cậu hoàn toàn tin tưởng vào lời dự đoán đó.
Cả lớp lặng đi và không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Những lời tiên tri của giáo sư Trelawney luôn mang một cảm giác nặng nề như thể có điều gì đó đang lẩn khuất, chờ đợi để được tiết lộ.
Khi bà đi đến chỗ học sinh khác, Seok Matthew không thể kiềm chế được nữa. Cậu quay sang Kim Taerae, nhíu mày với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Này, bồ không lo một xíu nào luôn hả?" Seok Matthew hỏi nhỏ, giọng nói có chút bối rối.
Kim Taerae vẫn giữ sự điềm tĩnh, không chút bồn chồn nào. Cậu lắc đầu rồi khẽ đẩy trán Seok Matthew. Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút bất lực: "Có mỗi ngốc nghếch như bồ mới tin vào mấy chuyện vớ vẩn đó thôi. Mình thì làm gì có kiếp nạn nào đâu."
Seok Matthew nhìn Kim Taerae, đôi mắt ánh lên sự lo lắng. Cậu không thể hiểu tại sao bạn mình lại bình thản đến vậy, trong khi giáo sư Trelawney rõ ràng đã nhìn thấy một điều gì đó tăm tối sắp xảy ra. Nhưng Kim Taerae với vẻ mặt không chút dao động, dường như chẳng quan tâm đến lời tiên tri ấy.
"Mình lo cho bồ mà bồ còn chê mình ngốc nghếch hả! Được, tới lúc bồ có chuyện gì thì đừng có kêu mình." Seok Matthew nói, quay đi với vẻ mặt hơi cau có như thể tự nhủ rằng cậu sẽ không thèm quan tâm tới Kim Taerae nữa.
...
"Vậy nên em tìm đến anh chỉ vì chuyện này thôi sao?" Kim Jiwoong hơi mím môi, cố kìm nén tiếng cười đang trào ra.
Seok Matthew dù nhận ra sự trêu chọc trong giọng nói của Kim Jiwoong nhưng cậu chẳng còn đủ sức lực để tức giận nữa. Cậu chỉ thở dài một hơi rồi đáp lại bằng giọng điệu bình thản: "Chứ sao, nếu không phải anh là anh họ của cậu ấy thì còn lâu em mới đi tìm anh."
Seok Matthew vốn không phải là người giận dai. Dù Kim Taerae chẳng mảy may quan tâm đến lời tiên tri đó nhưng Seok Matthew không thể nào gạt bỏ cảm giác bất an cứ bám theo mình. Sau khi lớp học kết thúc, cậu vội vàng chạy tới tháp Slytherin tìm gặp Kim Jiwoong để kể lại chuyện vừa xảy ra. Cảm giác này khiến cậu không thể ngồi yên.
May mắn thay, lúc đó Kim Jiwoong đang trên đường trở về và hai người tình cờ gặp nhau trên hành lang.
"Jiwoon hyung!" Seok Matthew gọi lớn, bước chân nhanh nhẹn đầy vội vã.
Kim Jiwoong giật mình quay lại, hắn còn tưởng ai, ra là nhóc hạt dẻ nhà Gryffindor.
"Jiwoon?" Hắn nhíu mày, ánh mắt khó hiểu: "Em gọi anh đấy à?"
Seok Matthew chạy lại gần, thở hồng hộc, không kịp giải thích mà chỉ kéo Kim Jiwoong đi ngay lập tức: "Tất nhiên rồi, còn ai ngoài anh chứ. Đi với em ra sau hồ nước một chút."
"Ơ này!" Kim Jiwoong kêu lên, không kịp trở tay đã bị kéo đi, sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu tràn ngập trong ánh mắt hắn.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Kim Jiwoong đã cho kẻ đó một câu thần chú Petrificus Totalus làm gã tê liệt rồi nhưng người đang thất lễ kéo hắn đi lúc này lại là Seok Matthew.
Chịu thôi, ai có thể nổi giận với một đứa nhỏ đáng yêu được chứ. Kim Jiwoong chỉ biết thở dài, để mặc Seok Matthew kéo mình đi qua những hành lang vắng vẻ. Trong đầu hắn, một mớ câu hỏi đang lơ lửng nhưng không có lời giải nào hợp lý cho hành động khẩn trương này của nhóc hạt dẻ.
Cuối cùng, cả hai dừng lại ở bên hồ nước. Kim Jiwoong khoanh tay, dựa vào một thân cây gần đó, vẻ mặt đầy sự chờ đợi pha chút tò mò:
"Rồi, giờ em định kể gì đây? Đừng bảo rằng em lôi anh ra đây để thách đấu anh vì trận Quidditch hôm trước chưa phân thắng bại đấy nhá!"
Seok Matthew thở gấp, lấy lại hơi thở sau khi chạy một đoạn dài: "Không phải đâu, em không trẻ con như thế. Đây là chuyện nghiêm túc." Giọng cậu nhỏ lại, có chút lo lắng như thể sợ rằng lời nói của mình sẽ làm xáo trộn không khí yên bình quanh đây.
"Giáo sư Trelawney..." Seok Matthew ngừng một chút, ánh mắt nhìn Kim Jiwoong đầy căng thẳng: "Bà ấy đã đưa ra một lời tiên tri trong tiết học hôm nay. Nó liên quan đến Taerae."
Kim Jiwoong nhướn mày, vẻ tò mò càng lộ rõ: "Lời tiên tri à? Bà ấy nói gì mà khiến em căng thẳng thế?"
"Bà ấy nói Taerae sẽ gặp phải một kiếp nạn tăm tối, có thể là nguy hiểm đến tính mạng." Seok Matthew rùng mình khi nhắc lại những lời đó, chúng vẫn còn vang vọng trong đầu cậu như một lời nguyền.
Kim Jiwoong lặng người một lúc, đôi mắt sâu thẳm như đang cân nhắc điều gì đó: "Và Taerae thì không tin, đúng không?"
Seok Matthew gật đầu, vẻ mặt lo lắng hiện rõ: "Cậu ấy không quan tâm nhưng em thì không thể bỏ qua được. Em nghĩ anh nên biết, vì anh là anh họ của cậu ấy. Nếu có cách nào bảo vệ Taerae, em nghĩ anh sẽ biết phải làm gì."
Kim Jiwoong không trả lời ngay, đôi mắt hắn chỉ nhìn ra hồi nước xa xăm như thể đang cân nhắc từng lời cậu nói.
Cuối cùng, hắn nhún vai, giọng nói trầm tĩnh nhưng mang lại một cảm giác an toàn: "Được rồi, anh sẽ gửi thư về nhà hỏi thăm xem sao. Nhưng Matthew, đôi khi không phải mọi điều Trelawney nói đều trở thành sự thật. Em không cần khẩn trương như vậy đâu."
Seok Matthew thở phào, cảm giác như đã trút được một phần gánh nặng. Dẫu biết lời Kim Jiwoong nói đúng nhưng cậu vẫn không thể ngăn bản thân lo lắng cho người bạn thân của mình.
"Vậy nên em tìm đến anh chỉ vì chuyện này thôi sao?" Kim Jiwoong hơi mím môi, cố kìm nén tiếng cười đang trào ra.
Seok Matthew dù nhận ra sự trêu chọc trong giọng nói của Kim Jiwoong nhưng cậu chẳng còn đủ sức lực để tức giận nữa. Cậu chỉ thở dài một hơi rồi đáp lại bằng giọng điệu bình thản: "Chứ sao, nếu không phải anh là anh họ của cậu ấy thì còn lâu em mới đi tìm anh."
Kim Jiwoong nheo mắt nhìn Seok Matthew, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Hắn cố ý thở dài, làm ra vẻ tiếc nuối một cách đầy kịch tính: "Anh còn tưởng sau ba năm học, cuối cùng em cũng đã nhận ra sức hút của anh rồi bắt anh đến đây để tỏ tình cơ đấy."
Seok Matthew lập tức liếc hắn, ánh mắt chứa đầy sự bất bình pha chút hài hước.
"Mắt em còn sáng lắm đấy. Với cả, giáo sư Trelawney vừa tiên đoán rằng tình yêu của em sắp nở rộ rồi." Cậu nhếch miệng cười, nụ cười tinh nghịch đầy tự tin: "Anh khỏi ảo tưởng ha, Jiwoon hyung."
Kim Jiwoong giả vờ há hốc miệng, làm ra vẻ hoảng hốt: "Ôi Merlin, tên nào mà xui xẻo vậy?"
Seok Matthew không chịu nổi liền tức giận đá nhẹ vào chân hắn, đủ để thể hiện sự phản đối nhưng không làm đau: "Bớt ghẹo em đi nha!"
Kim Jiwoong cười khẩy, xoa xoa chỗ vừa bị đá như thể đau lắm, mặc dù trên mặt hắn chẳng giấu được vẻ thích thú.
"Rồi rồi, anh đùa thôi mà." Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt trầm hơn một chút, nghiêm túc nói: "Nói chung là anh sẽ giải quyết chuyện của Taerae. Em không cần lo lắng nữa, được chứ?"
Seok Matthew thoáng giật mình trước sự thay đổi trong giọng điệu của Kim Jiwoong. Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, hắn đã quay lưng, giọng nói trầm ấm pha chút trách móc nhẹ nhàng: "Còn bây giờ thì đi thôi, trời lạnh rồi. Em muốn bị cảm cúm sao?"
Seok Matthew nhìn theo bóng lưng của Kim Jiwoong, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng. Chỉ hy vọng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như lời Kim Jiwoong đã hứa.
...
Trong ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn lơ lửng ở phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Kim Jiwoong ngồi bên chiếc bàn gỗ tối màu, cẩn thận đặt bút lên trang giấy da. Không khí nơi đây yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa tí tách trong lò sưởi và tiếng bút lông khẽ lướt trên mặt giấy.
Bên cạnh hắn, Zhang Hao đang chăm chú đọc một quyển sách bìa da cũ kỹ. Ánh mắt sắc sảo của anh nhanh chóng nhận ra hành động khác lạ của Kim Jiwoong.
Đặt sách xuống, Zhang Hao nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì mà anh viết thư gấp vậy?"
Kim Jiwoong không ngẩng lên, tiếp tục viết vài dòng trước khi đáp.
"Trong tiết Tiên tri chiều nay, giáo sư Trelawney đã tiên đoán rằng Kim Taerae sắp gặp đại nạn." Giọng anh bình thản nhưng bàn tay cầm bút hơi siết chặt: "Anh muốn viết thư về nhà, xem thử có tin tức gì bất thường không."
Zhang Hao nhíu mày, trong ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu: "Taerae từ bao giờ lại tin vào những lời tiên đoán mơ hồ như vậy? Không phải em ấy luôn ghét những thứ thiếu cơ sở sao?"
Kim Jiwoong dừng bút, nhớ lại sự lo lắng ẩn hiện trong ánh mắt của Seok Matthew lúc tan học rồi lắc đầu.
"Tất nhiên Taerae không tin rồi. Là nhóc hạt dẻ nhà Gryffindor nói với anh đấy."
Zhang Hao khẽ mím môi, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ. Từ khi cả hai cùng nhận được thư nhập học Hogwarts, Kim Taerae luôn là một điểm sáng rực rỡ với nụ cười tươi và sự ấm áp đến mức đôi khi khiến người khác quên mất cậu cũng là một phù thủy tài năng.
Ánh lửa từ lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin hắt lên những hoa văn tinh xảo trên trần nhà bằng đá, tỏa ra hơi ấm dễ chịu nhưng không đủ xua tan cơn lo lắng đang len lỏi trong lòng Zhang Hao. Anh lặng lẽ quan sát Kim Jiwoong, người đang chăm chú viết nốt bức thư bằng nét chữ gọn gàng, kiên định.
"Seok Matthew có vẻ rất lo lắng. Nếu cậu ta đến mức phải kể với anh chuyện này thì không thể xem nhẹ được." Zhang Hao trầm ngâm nói.
Kim Jiwoong im lặng trong giây lát, ánh mắt thoáng suy tư. Từ trước đến nay, giáo sư Trelawney vẫn luôn được biết đến với những lời tiên đoán mơ hồ và thường bị học sinh chê cười nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đã có những lần bà tiên đoán đúng một cách đáng sợ.
"Ừ, anh cũng nghĩ vậy." Kim Jiwoong đáp, gấp bức thư lại, chuẩn bị gửi đi bằng cú mèo của mình: "Dù sao cũng phải cẩn thận. Nếu có điều gì bất thường, trừ các giáo sư ra thì cũng chỉ có chúng ta mới đủ sức bảo vệ em ấy."
Zhang Hao không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ siết chặt quyển sách trên tay. Ánh mắt anh tối lại khi nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất.
Trong thế giới phép thuật, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào và đôi khi, những lời tiên tri tưởng chừng như viển vông lại mang theo sự thật lạnh lẽo đến gai người.
_Hết chương 8_
YY: Happy Níu Dìa nhe mấy bà.
Trong fic tui thiết lập Kim Jiwoong là học sinh năm thứ tám nhà Slytherin nhưng thực chất Hogwarts chỉ có bảy năm học thui nhé. Tui tự thêm năm thứ tám nữa cho phù hợp với độ tuổi của các thành viên thui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro