Chương 1 : Những vết nứt âm thầm


Cửa phòng khám mở ra, ánh đèn trắng, mờ nhạt như nhìn nhận đang soi vào từng góc tối của tâm hồn cô, để lộ ra những vết nứt, những khoảng trống mà cô chẳng bao giờ nhận ra mình đã mất. Tuyết Nhu lặng lẽ bước , tiếng bước chân vang lên trên sàn gạch lạnh , tiếng đóng cửa nhẹ nhàng như lời mời gọi của thế giới .Hôm nay, không khí trong lành ấy lại không thể len lỏi vào cảm xúc mờ nhạt của cô. Tuyết Nhu ngồi xuống, tay có run run nhẹ tựa vào bàn khám , trong đầu hiện ra những câu hỏi không lời. Bác sĩ , một người phụ nữ trung niên mà cô đã hẹn trước ngồi vào ghế, cô vôị vàng cúi đầu chào bác sĩ và nhận được cái chào . Bác sĩ nhìn cô một lúc lâu, không vội vàng, như thể đang cân nhắc xem có nên chạm vào thế giới mong manh của cô hay không , một lúc sau mới bắt đầu lên tiếng :

" Em hãy nói cho tôi biết, bây giờ em cảm thấy như thế nào?"

Tuyết Nhu cúi đầu, hai bàn tay vô thức siết nhẹ lại với nhau ở trên đùi . Cô biết rằng mình phải nói điều gì đó, muốn nói rằng nó thật khó để nói bởi chính cô còn không biết đó có phải thứ gọi là cảm xúc không khi chỉ là khoảng trống. Cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ bắt đầu khẽ nói, như thể đang đọc từ một cuốn sách mà cô chưa từng muốn mở ra

" Tôi.... không thấy gì cả, chỉ là không cảm thấy gì cả...Giống như mình chỉ tồn tại chứ không sống. Cảm giác như mọi thứ bản thân tôi chỉ là một cái bóng nhưng lại không có hình ạ "

Dứt lời câu nói ấy, nghe có vẻ nhẹ nhàng thế mà lại khiến lòng ngực cô cảm thấy bóp chặt lại. Bác sĩ không ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh tiếp lời:

" Em có cảm thấy buồn? Sợ hãi điều gì đó?"

Tuyết Nhu lắc đầu, bác sĩ lại tiếp tục

" Em đã từng khóc chưa? Ý tôi là dạo gần đây"

Cô chợp mắt, cô lại nghĩ. Lần cuối mình khóc là khi nào? Cô biết là mọi người khi cảm thấy buồn, đau thì sẽ khóc nhưng cô thì không. Cô đã không còn rơi nước mắt. Tuyết Nhu trả lời:

" Không. Tôi không khóc ạ"

" Vậy em cảm thấy gì?"

Câu hỏi lặp lại, cô im lặng. Một sự trống rỗng như nuốt chửng cô, không một ngôn từ nào có thể diễn tả. Cuối cùng, cô thì thầm

" Không cảm thấy gì, thưa bác sĩ"

" Vậy sao. Gia đình em biết chuyện này chứ?"

Khi nhắc đến gia đình, khiến lòng Tuyết Nhu như có điều gì đó lo lắng, cô càng siết tay mình chặt hơn rồi lắc đầu

" Dạ không ạ"

Bác sĩ chỉ nhìn cô, cũng hỏi thêm những điều khác nhưng không nhắc lại những điều khiến cô không thoải mái

Sau khi nói xong, cô nhìn bác sĩ như đang chờ đợi một điều gì đó, một phản ứng nào đó rằng cô đang có điều gì bất thường và cô cần phải thay đổi. Nhưng bác sĩ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đầy sự thấu hiểu nhìn cô

" Cảm giác trống rỗng, mất kết nối chính mình và mọi người, không tìm thấy động lực. Đó là những dấu hiệu của căn bệnh trầm cảm"

Hai từ "trầm cảm" rơi xuống vào không khí giữa họ, nhưng không tạo ra bất kỳ sự chấn động nào trong cô.Cô đã ngờ ngợ trước .Cô đã đọc hàng trăm bài viết trên mạng về nó.Ấy vậy mà khi chính tai nghe thấy chẩn đoán ấy, cô lại chẳng cảm nhận được gì cả.Không hoảng hốt, không sốc, không có cảm giác "cuối cùng cũng có câu trả lời." Tuyết Nhu càng cảm nhận rõ ràng sự "thiếu hụt" của cảm xúc như thể cô bị cắt đứt khỏi chính cảm nhận của mình.

" Vậy sao ạ..."

Tuyết Nhu thì thầm, đôi mắt cô hờ hững nhìn vào khoảng trống. Bác sĩ nhẹ nhàng tiếp tục

" Em biết đó, trầm cảm có thể không đi kèm với nỗi buồn mãnh liệt như em tưởng. Nó như là đã mất đi màu sắc nào đó trong bản thân "

Tuyết Nhu gật đầu, chỉ là gật đầu. Bác sĩ nhìn cô và tiếp tục

" Em biết không, em không hề cô độc. Chúng ta hãy cùng tìm lại màu sắc ấy dù cho là nó là điều nhỏ nhất. Được chứ?'

Lời nói ấy như là tia sáng nhỏ chiếu vào để nhắc nhở với cô rằng mọi thứ không hề vô nghĩa dù cho bây giờ cô chưa cảm nhận được điêù gì.

Sau khi kết thúc buổi khám, Tuyết Nhu rời khỏi phòng khám, bước ra ngoài dưới ánh nắng ban mai trên tay là tờ giấy , những lưu ý và số điện thoại liên hệ nếu cần giúp đỡ. Mặt trời vẫn sáng, tiếng cười của người qua đường vẫn vang lên, những bông hoa nở rộ như thường lệ. Không ai biết rằng, một cô gái vừa bước ra khỏi căn phòng nhỏ với một chẩn đoán đã thay đổi cả cuộc đời cô.Không ai biết rằng, cô vừa nhận ra mình đang mắc kẹt trong một vùng tối không có lối thoát.Cô đứng yên một lúc, cảm nhận hơi gió lành lạnh của mùa xuân lướt qua làn da. Không cảm thấy lạnh cũng chẳng thấy nóng, rốt cuộc cũng không thấy gì, cô lặng lẽ rời đi

Khi trở về căn phòng nhỏ của mình, Tuyết Nhu không vội vàng làm gì cả, cô ngồi vào ghế của mình nhắm mắt rồi mở mắt một lúc.Với không gian không một lời nói, không một tiếng động, chỉ có cô với đống suy nghĩ của mình. Mãi một lúc sau, cô rời khỏi ghế. Tuyết Nhu đi vào bếp, cô pha một tách trà.Mùi trà lan tỏa, ấm áp ngoài tách nhưng bên trong cô, nó chẳng mang lại chút an ủi nào.Mỗi ngụm trà như nhắc nhở cô về sự trôi qua của thời gian, về những điều từng quan trọng giờ đây chỉ còn là hư không. Tuyết Nhu xoay người, đi lấy điện thoại của mình, ngón tay lướt trên màn hình, nhẹ nhàng vào ứng dụng rồi vào nhóm chat của những người bạn thân

Khi cô định nhắn đột nhiên những suy nghĩ lại hiện lên, Tuyết Nhu dừng lại, cô nhớ tới lời dặn bác sĩ

" Hãy thử nói chuyện với bạn em "

Tuyết Nhu hít một hơi vào rồi thở ra, tin nhắn chỉ vỏn vẻn 5 từ, trần trụi, không biểu tượng cảm xúc , không một lời giải thích

[ Tớ bị trầm cảm rồi ]

Bây giờ cô không thể diễn tả thành lời những cảm giác đang xâm chiếm mình. Cô không thể gọi tên từng cơn đau, từng nỗi tuyệt vọng, từng khoảnh khắc mình mất kết nối với thế giới. Thế nên, thay vì nói dài dòng, cô chỉ có thể chọn một câu đơn giản nhất để truyền tải sự thật: Cô bị trầm cảm. Cô càng không muốn mình vô tình tạo nên " bi kịch" , không muốn mọi người quá lo lắng cho cô, càng không muốn ai đó hiểu cho cô,c ô chỉ muốn nói ra thôi. Đơn giản là nói ra để không bị mắc kẹt, nói ra để chính mình chấp nhận rằng cô đang bị bệnh

Một lúc sau, điện thoại cô liên tục reo lên không ngừng nghỉ từ những người bạn

Nguyệt Minh :[ CÁI GÌ!???]

Tĩnh Nguyệt :[ Nhu, bây giờ tớ gọi cậu được chứ?]

Gia Di: [ Nhu, cậu đừng làm tớ sợ ]

Cẩn Như :[ Nhu....]

Những phản hồi dồn dập, những câu hỏi đứt đoạn, những biểu hiện khác nhau của sự lo lắng. Và tất cả đều chung một điểm: họ sợ hãi.Họ không biết phải đối diện với thông tin này như thế nào.Họ đều yêu thương Tuyết Nhu, nhưng lại không biết cách để yêu thương một người đang mắc bệnh tâm lý, họ rất sợ cô làm hại bản thân, họ sợ mất cô. Tuyết Nhu bất giác chạm vào màn hình điện thoại, nó cho cô một cảm giác kì lạ rằng cô vẫn đang tồn tại, cô đọc từng tin nhắn một tuy nhiên không thể trả lời. Cô trả lời thế nào đây? Cô không muốn họ lo lắng, trái lại cũng không có sức để trấn an họ.Cô không muốn từ chối sự quan tâm, thế nhưng cũng không biết cách chấp nhận nó.Cô chỉ cảm thấy... mệt.

Những dòng chữ xuất hiện rồi biến mất.Cô đã từng nghĩ rằng nếu một ngày nào đó mình mắc bệnh, mình sẽ nói gì đó đẹp đẽ hơn.Sẽ dùng những từ ngữ thật dịu dàng, thật dễ chịu để bạn bè mình không phải lo lắng. Nhưng khi thật sự xảy ra, cô không thể làm, cô chỉ muốn yên tĩnh. Do dự một lúc cô chỉ nhắn vỏn vẹn là " Mình ổn" rồi tắt điện thoại, cô ngã người vào chiếc giường rồi nhắm mắt lại, mặc kệ thế giới ngoài kia đang quay cuồng, mặc cho tin nhắn liên tục dần thiếp đi...

Buổi chiều , sau khi tỉnh dậy nhìn vào điện thoại cô mới biết mình đã ngủ lâu đến vậy. Tuyết Nhu thoát khỏi chiếc chăn quấn lấy mình, cố gắng che giấu sự mệt mỏi của bản thân nhưng rốt cuộc cô vẫn không rời khỏi căn phòng của mình.

Buổi tối, khi đêm xuống không còn tiếng nhắn tin, không còn những lời hỏi han ồn ào, chỉ có tiếng quạt đang quay. Chính những lúc này những suy nghĩ tối tăm len lỏi vào tâm trí

" Cậu không quan trọng với ai cả"

" Cậu là một gánh nặng"

Điều đáng sợ chính là cô không thể phản bác chúng.

Từ sau lúc đó, mọi thứ không có gì thay đổi.Không có một phép màu càng không có sự bùng nổ cảm xúc để khiến cô tìm ra câu trả lời. Chỉ có thời gian, chậm rãi trôi như những cánh hoa anh đào rơi xuống mặt đất. Thật đẹp nhưng cũng thật quá đỗi mỏng manh.

Những ngày đầu tiên, tần suất của những tiên nhắn vẫn nhiều nhưng sau đó là giảm dần đi. Không phải là vì họ quên cô mà vì từ những sự lo lắng, sợ mà họ bắt đầu cẩn thận với cô

Nguyệt Minh :[ Hôm nay, tớ lướt thấy có quán mới ở gần cậu. Chắc chắn cậu thích đấy]

Tĩnh Nguyệt :[ Đừng quên ăn uống, nghĩ ngơi tốt nhé]

Gia Di :[ Có gì phải kể tớ nhé]

Cẩn Như :[...]

Mọi người vẫn ở đó, vẫn đợi và cũng biết rằng cô cần thời gian. Điều này làm cho Tuyết Nhu hiểu rằng không chỉ mình cô vật lộn với căn bệnh mà những người yêu thương cô cũng đang cố gắng học cách đối diện với nó.

Tuyết Nhu nói một người bạn khác khá thân trong trường, một lời nói nhẹ nhàng bâng quơ

"Cậu có tin không? Tớ mới phát hiện ra mình bị trầm cảm."

Cô bạn liền nhíu mày

"Đừng có nói nhảm. Cậu có bị gì đâu."

"Bác sĩ bảo thế."

"Bác sĩ cũng đâu phải lúc nào cũng đúng."

Cô ấy bật cười, vỗ vai Tuyết Nhu.

"Chắc chỉ là căng thẳng chút thôi. Ai mà chẳng có lúc buồn chứ."

Tuyết Nhu im lặng.Cô không trách họ.Vì làm sao họ có thể hiểu được cảm giác này chứ?Làm sao họ có thể hiểu cảm giác muốn khóc nhưng nước mắt chẳng thể rơi?Làm sao họ có thể hiểu cảm giác lạc lõng ngay cả khi đứng giữa những người mình yêu thương?Làm sao họ có thể hiểu cảm giác sống mà như không sống?Cô cũng từng nghĩ như họ. Cũng từng nghĩ mình chỉ yếu đuối một chút, chỉ cần cố gắng là sẽ ổn thôi.Nhưng không phải.Nó không phải chỉ là một ngày tệ.Nó là hàng trăm ngày tệ liên tục.

Mùa xuân vẫn đang tiếp tục những cơn gió, những cơn mưa lất phất rơi nhưng Tuyết Nhu vẫn chẳng cảm nhận được. Mỗi ngày, mỗi ngày cô lặp đi lặp lại việc thức dậy, kiếm gì đó ăn để không rỗng bụng, đi học, trở về căn, nằm....Mọi thứ trở nên mờ nhạt, cô nhìn cuộc sống như thể mình chỉ là người ngoài cuộc, không động lực, không mong đợi.

Cô biết bạn bè cô lo lắng.Cô biết rằng mỗi tin nhắn họ gửi đi đều xuất phát từ yêu thương.Tuy rằng đôi khi, sự quan tâm cũng là một áp lực.Mỗi khi điện thoại rung lên, cô lại có cảm giác như mình phải trả lời.Phải trấn an họ rằng cô vẫn ổn. Phải nói điều gì đó để họ không buồn, không thất vọng. Nhưng làm sao cô có thể nói dối được khi chính cô cũng không biết mình có ổn hay không? Và cô đã chọn cách im lặng. Và dần dần, khoảng cách bắt đầu hình thành.Không phải vì bạn bè cô bỏ cuộc.Mà vì họ không biết phải làm gì nữa.Họ vẫn ở đó, nhưng thay vì hỏi han liên tục, họ bắt đầu giữ khoảng cách.

Không phải vì họ không quan tâm, mà vì họ sợ làm phiền cô.Tuyết Nhu nhìn thấy điều đó.Cô thấy những tin nhắn trở nên ít hơn.Thấy những cuộc gọi nhỡ không còn nhiều như trước.Và điều đó khiến cô đau.Cô muốn nói gì đó.Muốn giữ chặt lấy tình bạn của họ.Muốn nói rằng cô vẫn cần họ, chỉ là bây giờ cô không biết phải mở lời thế nào.Trái lại sự trống rỗng vẫn bám lấy cô.Cô chỉ muốn nói rằng "Thật sự xin lỗi"

Mùa xuân là mùa của sự sống, của hoa nở, của những khởi đầu mới. Đối với Tuyết Nhu, mùa xuân năm nay lại là mùa của những vết nứt.Những vết nứt không ai nhìn thấy.Không ai nghe được.Chỉ có cô lặng lẽ cảm nhận... khi bản thân dần trở thành một chiếc bóng mờ nhạt trong chính cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro