Chương 1_
Em – Minh Dạ – là một đứa trẻ đầy năng lượng, năm nay vừa tròn năm tuổi.
Một đứa bé nhỏ nhắn với đôi má lúc nào cũng ửng đỏ như quả táo, cái miệng líu lo suốt ngày không biết mệt.
Ngày trước, em rất yêu mùa đông. Với em, mùa đông mang mùi khói bếp, mùi áo len mẹ mới đan, là những buổi tối cả nhà quây quần bên nhau kể chuyện, và cũng là mùa sinh nhật của em.
Mùa đông năm ấy cũng bắt đầu như mọi lần – dịu dàng và bình yên.
Không ai biết, đó sẽ là mùa đông cuối cùng của một điều gì đó...
Mẹ: Minh Dạ à, mẹ chở Lulu đi chích ngừa nhé?
Minh Dạ: Ơ mẹ cho con theo với!
Mẹ: Thôi, con qua nhà Trình Hạo chơi một chút nhé. Lát cha và chị về sẽ mua bánh kẹo cho con.
Minh Dạ: Vậy mẹ đợi con mang Lulu ra đã!
Chị gái: Nè, coi chừng Lulu cắn em đó
//cười khúc khích//
Minh Dạ: Làm gì có, Lulu thích em nhất mà!
//phụng phịu//
Chị gái: Nhưng mỗi lần cả hai chị em cùng gọi, Lulu toàn chạy đến chị trước thôi à!
Minh Dạ: Ơ... Bố! Mẹ!
Bố: Ha ha, thôi nào, đưa Lulu cho mẹ đi con, không là trễ mất đấy.
Minh Dạ: Ưm... Bố mẹ không thể dẫn con đi theo được sao?
Mẹ: Ngoan nào, ba mẹ và chị chỉ đi một chút là về thôi.
Minh Dạ: Vâng ạ...
Bố: Đi thôi em, không thú y lại đóng cửa mất.
Mẹ: Em biết rồi mà!
Mẹ quay sang em: Vậy nhé, bố mẹ đi đây?
Nghe mẹ nói vậy, chẳng hiểu sao cậu lại thấy bồn chồn đến lạ.
Từ nãy giờ, tim cậu cứ đập mạnh bất thường – những tiếng va đập nặng nề như muốn phá vỡ cả lồng ngực. Như thể có cơn sóng lạnh trườn qua sống lưng, thì thầm vào tai cậu rằng… một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Không có dấu hiệu gì rõ ràng – không tai nạn, không tiếng còi xe – chỉ là... một cảm giác lạnh lẽo vô hình.
Khi gia đình chuẩn bị rời đi, cậu chỉ kịp bước lên một bước, tay vừa vươn ra thì cánh cửa xe đã đóng lại.
Họ mỉm cười vẫy tay – không ai nhận ra trong mắt cậu lúc ấy là hoảng loạn xen lẫn nước mắt.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Gió quất qua mặt cậu, lạnh đến run người – một cơn gió không thuộc về mùa này. Cậu cứ đứng đó thật lâu, nhìn theo cho đến khi bóng xe biến mất sau khúc cua cuối con đường.
Một tiếng nấc bật ra, không thể kìm lại. Tim cậu như bị ai bóp chặt – nặng trĩu và đầy bất lực. Cậu chẳng biết tại sao, chỉ biết... điều gì đó sắp mất đi. Mãi mãi.
Đúng lúc ấy, cửa nhà bên cạnh bật mở. Một cậu bé với gương mặt sáng sủa, tay xách rổ rau, đứng trước cổng.
Trình Hạo: Hửm?
Nhìn thấy cậu bạn đang sụt sùi, Trình Hạo luống cuống đến mức đánh rơi cả rổ rau xuống đất.
Trình Hạo: Minh Dạ, sao cậu lại khóc? Có ai bắt nạt cậu à? Nói tớ nghe đi, tớ xử nó cho!
Minh Dạ: K-không... không ai làm gì tớ cả...
Trình Hạo: Vậy cậu đau ở đâu à? Vào nhà tớ, tớ băng bó cho!
Minh Dạ: Không… tớ chẳng bị gì cả… cũng không ai chọc tớ...
Trình Hạo: Vậy... sao cậu lại khóc?
Cậu bé chạm nhẹ vào mặt bạn, dùng tay gạt đi những giọt nước mắt còn lăn dài.
Trình Hạo: Đừng khóc mà. Cậu khóc nữa là mắt đỏ hết đó.
Minh Dạ: Ưm... nhưng...
Trình Hạo: Có chuyện gì cậu cứ nói với tớ, được không?
Minh Dạ: Cậu không hiểu đâu…
Trình Hạo: Ừ... có thể bây giờ tớ chưa hiểu nỗi buồn của cậu. Nhưng… đừng khóc một mình nữa, được chứ? Cứ nói ra đi, để tớ có thể hiểu cùng với cậu.
Lời nói dịu dàng ấy khiến cổ họng Minh Dạ như nghẹn lại. Dẫu chẳng hiểu được bao nhiêu, nhưng sự hiện diện của cậu bạn này… như một chút ấm áp giữa mùa đông bất an.
Minh Dạ: Tớ… chỉ là thấy bất an... về chuyến đi này của gia đình tớ thôi...
Trình Hạo: Về gì cơ?
Minh Dạ: Tớ không biết nữa. Chỉ có cảm giác rất rõ ràng… rằng tớ sắp mất họ.
Nói đến đây, nước mắt cậu lại tuôn ra – không cách nào ngăn nổi nữa.
Trình Hạo: Ấy! Tớ xin lỗi mà, không phải tớ cố ý làm cậu khóc đâu...
Trình Hạo: Hay là... vào nhà tớ ăn chút gì nhé? Sẵn đợi bố mẹ cậu về luôn.
Nghe vậy, Minh Dạ gật đầu, cố đứng dậy với đôi chân run run. Cậu để mặc bạn mình khoác tay qua vai dìu đi.
Gió lùa qua khe cửa sắt kêu kẽo kẹt – âm thanh quen thuộc vẫn vang lên mỗi đêm từ nhà bên. Trình Hạo nhẹ nhàng mở cổng, động tác thuần thục như đã làm hàng trăm lần.
Trên lối đi lát đá, từng bước chân của cậu vững chãi, quen thuộc. Đến trước cửa, Trình Hạo lấy ra chiếc chìa khóa, trên móc là hình con mèo nhỏ mà Minh Dạ từng thấy treo trước hiên nhà.
Cậu mở cửa, dìu bạn vào – động tác dịu dàng, chu đáo đến lạ. Hơi ấm từ lòng bàn tay Trình Hạo truyền sang, khiến Minh Dạ thấy lòng mình dịu lại hơn cả ánh đèn trong căn phòng tối.
Trình Hạo: Nào, uống chút nước cho bình tĩnh nhé.
Minh Dạ: Ừm... cảm ơn cậu.
Trình Hạo nhìn cậu bạn nhỏ đang ngồi bên, tay cầm cốc nước, ánh mắt xa xăm như trôi đi khỏi hiện tại.
Trình Hạo: Nè, Minh Dạ.
Minh Dạ: Hửm?
Trình Hạo: Tối nay ngủ lại nhà tớ đi. Tớ mới được bố mua đĩa game mới đấy, tối mình chơi thử nhé?
Cậu lặng đi một hồi, rồi chậm rãi gật đầu.
Minh Dạ: Ừm… chắc được.
Trình Hạo: Tuyệt! Vậy nhớ nha, tối nay cậu là khách danh dự đó.
Không khí giữa hai đứa trẻ đã nhẹ nhàng hơn một chút. Dẫu cho sự bất an chưa rời khỏi lòng Minh Dạ, ít nhất… cậu không còn phải đối mặt với nó một mình nữa.
Ai ngờ đâu – niềm vui nhỏ nhoi ấy chưa kịp nở trọn… thì bi kịch đã lặng lẽ ập đến sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro