Chương 18_
Minh Dạ chọn một chiếc áo thun trắng đơn giản và chiếc quần nỉ xám. Khi cậu thay đồ, Trình Hạo lúng túng xoay mặt đi, dù lý trí bảo anh rằng đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng trái tim anh lại không nghe theo.
Tim đập nhanh, mặt nóng ran, thậm chí còn tưởng tượng ra mùi hương của chính mình vẫn còn vương lại trên cổ áo — rồi hình ảnh Minh Dạ mặc bộ đồ ấy, vô thức giơ tay chỉnh tóc, lại càng khiến Trình Hạo… mất kiểm soát.
Minh Dạ thay xong, liếc qua:
Minh Dạ: Sao thế?
Trình Hạo: Không có gì
Trình Hạo ho khẽ, quay mặt đi chỗ khác.
Trình Hạo: Chỉ là… cậu mặc cái đó, trông…
Minh Dạ nghiêng đầu:
Minh Dạ: Trông sao?
Trình Hạo: Trông… giống như cậu thuộc về chỗ này.
Câu nói vừa thốt ra, Trình Hạo lập tức hối hận. Tai anh đỏ bừng. Anh lắp bắp sửa lại:
Trình Hạo: Ý tớ là… cậu mặc hợp… hợp đồ của tớ thôi, không… không có ý gì khác.
Minh Dạ không nói gì, chỉ nhìn anh, ánh mắt chậm rãi như đang nghiền ngẫm câu nói ấy.
Một lát sau, cậu mím môi, nhẹ giọng:
Minh Dạ: Vậy thì… hôm nay, cho tớ mượn thêm lần nữa nhé.
Trình Hạo: Ừm.
Trình Hạo đáp, không dám nhìn thẳng vào cậu. Tay anh lén siết nhẹ vạt áo mình, như muốn tìm lại chút bình tĩnh đang rơi rớt lung tung.Buổi sáng mùa thu, nắng nhẹ xuyên qua hàng cây bên đường, phủ một lớp ánh vàng dịu dàng lên con phố nhỏ.
Tiệm sách nhỏ nằm nép mình giữa hai cửa hàng cafe, bảng hiệu màu xanh da trời và giàn hoa giấy leo vắt trên khung cửa tạo nên một khung cảnh như bước ra từ truyện tranh.
Minh Dạ bước vào trước, tiếp đó là Trình Hạo. Hai người đi sóng đôi, còn Tần Linh và Lê Diệp thì đã đứng đợi sẵn trong tiệm, đang lựa vài cuốn tạp chí ở quầy đầu.
Lê Diệp: Ơ… hôm nay mát giời thế mà mặc đồ dày dữ vậy Minh Dạ?
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn, tay khựng lại khi ánh mắt lướt qua chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần nỉ xám hơi dài che gần đến cổ chân của Minh Dạ.
Cô nghiêng đầu, mắt nheo lại đầy tò mò.
Lê Diệp: Bộ đồ này hình như… hơi rộng với cậu thì phải?
Minh Dạ khẽ gật đầu, đáp gọn:
Minh Dạ: Tớ mượn của Trình Hạo.
Trình Hạo lúc ấy vừa bước tới sau lưng cậu, nghe thấy liền ho nhẹ một tiếng, tay vô thức kéo cổ áo.
Lê Diệp như hiểu ra, đôi mắt lập tức sáng lên:
Lê Diệp: Ồ ồ ồ… ủa vậy là… cậu ngủ lại nhà Hạo hả?
Minh Dạ: Ừ.
Lê Diệp: Rồi… đồ cũ thì đi giặt, nên cậu mượn đồ của Hạo…?
Lê Diệp làm điệu bộ chắp tay, lắc lư người đầy ám muội.
Trình Hạo đỏ bừng mặt, đang định phản bác thì Lê Diệp bật cười thành tiếng:
Lê Diệp: Không có gì, không có gì, tớ chỉ hỏi cho chắc thôi mà! Hai người hợp ghê luôn á!
Tần Linh đứng bên quầy sách, lặng lẽ nhìn cảnh trước mắt.
Lê Diệp hồn nhiên. Minh Dạ vẫn bình tĩnh như mọi khi, gật đầu không phủ nhận, không né tránh. Trình Hạo đỏ mặt nhưng không phủi bỏ, cũng không nói câu nào chối bỏ.
Tất cả mọi chi tiết đều khiến tim cô hơi thắt lại.
Cô biết — cô đã biết từ lâu — Trình Hạo cũng thích Minh Dạ. Nhưng tận mắt thấy sự ăn ý, thấy ánh mắt anh khi nhìn Minh Dạ, cô mới thật sự cảm nhận rõ khoảng cách giữa mình và họ.
Tần Linh siết nhẹ mép cuốn sách trên tay, ánh mắt cụp xuống, lồng ngực trống rỗng như vừa mất đi một điều gì đó chưa từng nắm được.
Không phải ghen, không phải trách.
Chỉ là… buồn. Nhẹ mà sâu, như một hạt bụi nhỏ lọt vào tim.
Minh Dạ: Linh, cậu chọn được quyển nào chưa?
Trình Hạo quay sang hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.
Tần Linh mỉm cười, gật đầu:
Tần Linh: Ừ. Tớ thấy quyển này được nè, chắc Minh Dạ sẽ thích.
Cô giơ lên một cuốn sách mỏng có bìa màu xám bạc, là thể loại cậu từng nói yêu thích.
Minh Dạ liếc nhìn, nhẹ nhàng gật đầu.
Minh Dạ: Cảm ơn.
Không khí trong tiệm sách lại trở nên rộn ràng khi cả nhóm cùng nhau đi dạo giữa các kệ, bình luận linh tinh, chia sẻ những cuốn từng đọc.
Tần Linh vẫn cười, vẫn hòa vào câu chuyện. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Trình Hạo lén nhìn Minh Dạ, cô lại thấy trong mình một khoảng không lặng thinh, như tờ giấy trắng ai đó đã bắt đầu vẽ nét đầu tiên… nhưng lại không phải vẽ vì cô.Gió chạm nhẹ vào má cô, len lỏi qua từng kẽ tóc.
Tần Linh đứng dưới giàn hoa giấy, bóng nắng đổ nghiêng trên vai.
Chắc có lẽ ánh nắng dựa dẫm quá nhiều về đôi vai cô khiến cô khi cố lấy cuốn sách cao trên kệ thì bất ngờ cô trượt chân.
Cô nhắm mắt lại tưởng rằng sẽ có một cuộc hội ngộ với sàn nhà, nhưng không chính Minh Dạ là người đã đưa tay giúp cô thoát khỏi sàn nhà lạnh lẽo của tiệm sách ấy.
Sự gần gũi vừa rồi với Minh Dạ — khoảng cách gần tới mức nghe rõ cả hơi thở, cảm nhận được hơi ấm thoáng qua đầu ngón tay — vẫn còn vương lại, như một tiếng vọng lặng lẽ.
“Tớ rung động à?”
Cô hỏi chính mình.
Không có ai đáp.
Cảm xúc không rõ ràng, mơ hồ như sương sớm.
Chỉ là trái tim cô khẽ run một nhịp, khi cậu đưa tay đỡ lấy cô.
Là nhịp đập đầu tiên mà cô không hiểu rõ.
“Mình thích cậu ấy thật sao?”
Cô từng nghĩ rằng tình cảm đến là như thế này — trái tim rung lên, hơi thở ngập ngừng, mong một ai đó quay đầu lại vì mình.
Nhưng với Minh Dạ… mọi thứ không giống như tưởng tượng.
Không phải vì ánh mắt cậu quá dịu dàng.
Không phải vì cậu giúp cô mà không đắn đo.
Mà là vì — khi cô nhìn thấy Minh Dạ, trái tim cô có một góc nhỏ chùng xuống.
Như thể... có gì đó thật gần gũi. Thật giống.
Một phần ký ức ngủ quên từ thuở nhỏ đột nhiên thức giấc.
Cô nhận ra — Minh Dạ là người đầu tiên khiến cô muốn lặng lẽ ở bên, không cần nói nhiều.
Chỉ là ở bên, lặng thinh — như hai bóng hình từng đứng dưới mưa.
Cô nhìn thấy chính mình trong ánh mắt cậu.
Không phải vì cậu đặc biệt, mà là vì cậu đau — theo cách mà cô cũng từng đau.
Và khi trái tim đồng điệu với một nỗi cô đơn đã lâu không ai chạm tới…
Cô nhầm lẫn.
Tưởng đó là yêu.
Nhưng thật ra… có lẽ chỉ là muốn nắm tay một người giống mình.
Không để cậu ấy phải đi qua một mùa mưa nào nữa — một mình.
Tần Linh mím môi, quay mặt ra ngoài đường.
Tiếng chuông gió treo bên cửa sổ tiệm sách khẽ leng keng.
“Tớ không chắc mình đang cảm thấy gì…”
Chỉ là… cậu là người đầu tiên khiến tớ muốn bước tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro