Chương 20_
Tần Linh khẽ siết tay vào cuốn sách trong lòng.
Ánh nắng rọi qua cửa kính, phủ lên vai Minh Dạ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Cô biết, trong ánh sáng ấy… có một phần công lao không thuộc về cô.
Mà thuộc về người đang âm thầm đứng sau — người đã chấp nhận làm bóng lưng để Minh Dạ dần học cách quay đầu lại với thế giới.
"Lần đầu tiên sau nhiều năm tháng theo đuổi, cô cuối cùng cũng nhận ra rằng tình cảm mà mình dành cho Minh Dạ đơn thuần chỉ là thích không phải yêu..."
Nói rồi cô bước nhanh ra khỏi Tiệm sách, Minh Dạ nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi tiệm sách, ánh mắt cậu có chút phức tạp. Câu thơ cô để lại như một câu nói vu vơ, nhẹ như gió thoảng:
“Nếu có ai đó đưa tay ra nắm lấy mình thì tốt biết mấy.”
Cậu hiểu nó như một lời chia sẻ mong manh — một mong muốn được công nhận, được một ai đó nắm lấy tay mình giữa dòng người xa lạ. Nhưng với cô, đó là một lời tỏ tình. Nhẹ nhàng, không rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến người ta ngoái đầu nhìn lại.
Tần Linh bước ra khỏi tiệm sách, trong lòng còn mang theo sự bối rối chưa kịp gọi tên. Cô đứng dưới ánh nắng trưa, nơi tiếng chuông gió trước cửa vẫn đang khe khẽ ngân lên. Lê Diệp từ xa đi đến, đứng bên cạnh cô, không nói gì vội, chỉ lặng lẽ chờ bạn mình mở lời.
Một lúc sau, Tần Linh khẽ lên tiếng, giọng nói trầm lặng:
Tần Linh: Tớ cảm thấy mình… kém cỏi thật. Tớ không biết cách bày tỏ tình cảm với Minh Dạ. Tớ cứ giữ mãi nó trong lòng, mong cậu ấy hiểu. Tớ từng muốn giữ cậu ấy ở lại… Nhưng khi nhìn Trình Hạo—
Cô dừng lại, mắt hướng vào tiệm sách, nơi hai dáng người đang nói chuyện bên nhau.
Tần Linh: …tớ nhận ra, ánh mắt Trình Hạo nhìn Minh Dạ rất đặc biệt. Đó không phải là sự chiếm hữu hay gò ép. Mà là ánh mắt của một người sẵn sàng đứng sau, chờ đợi và buông tay nếu người kia tìm được ánh sáng.
Cô cười khẽ, có chút chua xót.
Tần Linh: Tớ từng nghĩ mình là người hiểu Minh Dạ nhất, nhưng thực ra… tớ chỉ nhìn thấy phần giống mình. Tớ thấy cậu ấy cũng bị bạn bè trêu chọc, cô độc, nên tớ muốn đến gần. Nhưng… Minh Dạ chưa từng kể cho tớ biết hết mọi chuyện.
Ánh mắt cô rơi xuống, vô thức so sánh: Trình Hạo — một người sống trong môi trường bình thường, cao lớn, vững vàng. Minh Dạ — mảnh khảnh, im lặng, đứng cạnh nhau như hai thế giới.
Vậy mà suốt thời gian qua, cô chưa từng hỏi han sâu sắc. Nghĩ lại, cô cảm thấy hỗ thẹn với chính mình.
Tần Linh: Lúc trước tớ muốn giữ cậu ấy lại cho riêng mình. Nhưng giờ tớ nghĩ, có lẽ buông tay đúng lúc… cũng là một dạng yêu thương.
Lê Diệp nhìn bạn mình với ánh mắt dịu dàng, như nhận ra sự trưởng thành lặng lẽ vừa nảy mầm trong lòng cô gái nhỏ.
Bên trong tiệm sách, Trình Hạo đang đối diện Minh Dạ. Giọng anh trầm thấp, mang theo nụ cười nhẹ nhưng pha chút tiếc nuối.
Trình Hạo: Cuối cùng cậu cũng chịu mở lòng với thế giới rồi. Tôi nên mừng mới phải… nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy hụt hẫng. Có lẽ… vì tôi không còn là người duy nhất trong thế giới nhỏ bé của cậu nữa.
Minh Dạ khẽ run nhẹ, bắt gặp ánh mắt anh — trong đôi mắt ấy thoáng qua một tia buồn mờ nhạt.
Cậu không nói gì, chỉ bước lên kéo anh cúi đầu xuống, thì thầm vào tai một câu thật khẽ — như lời khẳng định, như một cột mốc đánh dấu vị trí của Trình Hạo trong trái tim mình.
Rồi cậu giơ tay ôm lấy anh.
Một cái ôm nhẹ nhàng nhưng đủ chặt để truyền đi cảm xúc. Tay cậu đặt lên lưng anh, rồi khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc anh như đang vỗ về.
Hương sữa tắm của đêm qua vẫn còn phảng phất trên áo cậu. Trình Hạo khẽ rùng mình — không phải vì lạnh, mà vì cảm giác gần gũi quá đỗi. Tai anh nóng bừng, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lại, siết nhẹ lấy eo người đối diện.
Cái ôm này không phải để giữ, mà là để xác nhận: Tôi ở đây. Và tôi hiểu.
Tất cả những hình ảnh ấy — ánh sáng, sự lặng yên, cái ôm và ánh mắt — đều lọt vào tầm mắt hai cô gái đang đứng trước cửa tiệm.
Lê Diệp quay sang bạn mình, thấy Tần Linh vẫn đứng yên trước cửa tiệm sách, ánh mắt dõi theo hai bóng người bên trong.
Cô khẽ hỏi, giọng như một lời gợi ý:
Lê Diệp: Cậu… còn muốn cạnh tranh với Trình Hạo không?
Tần Linh khẽ mỉm cười. Nụ cười không còn cay đắng, cũng chẳng còn mong chờ.
Tần Linh: Tớ từng định từ bỏ rồi. Thấy rõ ràng là mình thua, thì còn tranh giành làm gì…
Cô cúi đầu, ánh nắng trưa trải dài bóng hai người con gái trên mặt đất. Một lúc sau, cô nói tiếp, giọng chậm rãi như đang nghĩ lại từng năm tháng đã qua:
Tần Linh: Nhưng rồi tớ lại tự hỏi… Tớ đã lãng phí bao nhiêu năm tình cảm để chỉ có thể buông xuôi như thế sao? Không phải đâu. Tớ sẽ vẫn đi tiếp trên con đường này — không phải để chiếm lấy, mà là để học cách yêu thương như cách Trình Hạo yêu cậu ấy.
Cô nhìn vào bên trong tiệm sách, nơi Minh Dạ đang đứng bên Trình Hạo. Một khoảng cách rất gần, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới hiểu nhau thầm lặng.
Tần Linh: Tớ biết mình thua rồi. Nhưng dù sao đi nữa, Minh Dạ cũng là người đầu tiên dang tay ra khi tớ vấp ngã. Vòng tay cậu ấy lúc ấy... khiến tim tớ lỡ mất một nhịp.
Tần Linh cười nhẹ, nụ cười dịu dàng như gió tháng Ba.
Tần Linh: Tớ từng nghĩ mình yêu cậu ấy, nhưng giờ thì hiểu… thứ tình cảm đó có lẽ chỉ là thích, là sự ngưỡng mộ với một người giống mình trong cô đơn. Nhưng dù chỉ là thích… tớ vẫn sẽ cố gắng thể hiện trọn vẹn, không phải bằng những hành động của tình yêu nữa, mà là sự cho đi. Một dạng quan tâm không cần hồi đáp.
Lê Diệp lặng người nhìn bạn mình — trong ánh mắt Tần Linh không còn sự mong chờ, chỉ còn ánh sáng trong trẻo của sự trưởng thành.
Tần Linh: Tớ sẽ vẫn âm thầm quan tâm cậu ấy. Nếu cậu ấy mệt, tớ có thể lặng lẽ để lại một chai nước mát ở ngăn bàn. Nếu cậu ấy buồn, tớ sẽ để một cuốn truyện nhẹ nhàng mà tớ nghĩ cậu ấy sẽ thích. Nếu cậu ấy cần ai đó, tớ có thể đứng xa xa một chút, lặng lẽ đợi cậu ấy quay lại… không phải để yêu, mà là để không khiến cậu ấy cảm thấy cô độc.
Cô ngẩng đầu, ánh nắng rơi lên gò má, ấm áp như lòng người đã bình yên.
Tần Linh: Tớ không từ bỏ vì hết thương, mà vì hiểu rằng, thương cũng có nhiều cách. Không nhất thiết phải chiếm giữ mới gọi là yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro