Chương 5_
Và rồi, đến năm Minh Dạ học lớp Ba, có một người con gái chuyển vào lớp – nhỏ nhắn, tóc ngắn cũn như mới bị cắt vội sau một trận cãi vã, mắt luôn hơi sưng như vừa khóc xong. Tên cô là Tần Linh.
Không ai quan tâm đến cô bé ấy nhiều lắm. Cô giáo chỉ giới thiệu vài câu, rồi bảo em ngồi vào chỗ trống cuối lớp – ngay hàng ghế bên cửa sổ, sau lưng Minh Dạ. Cả lớp tò mò quay xuống nhìn, nhưng rồi cũng nhanh chóng quên mất sự xuất hiện của cô bé mới.
Tần Linh giống Minh Dạ đến lạ. Không phải ở dáng vẻ hay nét mặt, mà ở cái cách cô bé lặng lẽ tồn tại – như một chiếc bóng trôi trong tập thể ồn ào. Cô không chủ động bắt chuyện, không cười đùa cùng ai. Đồ dùng học tập luôn thiếu thốn, vở bài tập cũ và ố vàng, chữ viết ngoằn ngoèo, lắm lúc còn dính vết dầu loang.
Không cần nhiều thời gian, Tần Linh đã bị gán mác “nghèo” và “bẩn”. Một vài đứa trẻ bắt đầu nhăn mặt khi đi ngang qua cô, có đứa còn trêu rằng quần áo cô hôi như bếp lửa.
Tần Linh không khóc, cũng không phản kháng. Chỉ cúi đầu im lặng, như thể đã quá quen với cách người ta nhìn mình từ trên xuống.
Một ngày nọ, giờ ra chơi, trời đổ mưa nhẹ. Sân trường sũng nước, lũ trẻ chen chúc trong hành lang, la hét ầm ĩ. Minh Dạ đứng một mình bên cửa lớp, mắt nhìn ra rặng cây phía xa – nơi nước mưa đang kéo thành vệt dài dưới mái ngói.
Tiếng ồn ào bị xé ngang bởi tiếng "bốp!" – một ly nước bị hắt thẳng vào đầu Tần Linh.
Một bé gái lớp bên cười ngặt nghẽo, tay cầm chiếc ly nhựa rỗng, nói lớn:
bạn học: Rửa sạch cho mày bớt hôi!
Cả đám trẻ nhao nhao cười theo. Tần Linh ướt sũng, mái tóc bết lại, nước nhỏ từng giọt xuống nền gạch. Nhưng cô không phản ứng. Chỉ đứng đó, tay siết chặt quai cặp như cố giữ mình không run lên.
Không ai bước tới. Cô giáo trực ban đang ở dưới cầu thang, không nghe thấy.
Minh Dạ cũng không bước tới. Nhưng cậu lặng lẽ tháo chiếc khăn quàng trên cổ, bước tới và đặt nó lên bàn bên cạnh Tần Linh – rồi quay đi, không nói gì.
Tần Linh ngẩng đầu. Ánh mắt cô bé không giống người vừa bị làm nhục – mà như thể cô vừa thấy một điều gì đó lạ lùng, kỳ diệu. Một cử chỉ giản đơn, nhẹ đến mức tưởng như không có – nhưng với cô, là điều chưa từng xảy ra trước đó.
Từ hôm ấy, giờ ăn trưa, Tần Linh bắt đầu ngồi cạnh Minh Dạ. Không xin phép, không hỏi ý, chỉ lặng lẽ đặt hộp cơm xuống bàn và mở nắp. Hộp cơm luôn đơn giản: cơm trắng, trứng chiên, rau luộc – bữa ăn nhà nghèo nhưng gọn gàng và sạch sẽ.
Thỉnh thoảng, cô kể vài mẩu chuyện vu vơ: về con mèo hoang ở gần chợ, về cánh cửa nhà vệ sinh cứ tự mở dù không có ai. Minh Dạ không đáp, chỉ tiếp tục ăn hoặc nhìn về phía xa. Nhưng cô bé không vì thế mà bỏ đi.
Có hôm, Tần Linh đẩy về phía Minh Dạ một viên kẹo cao su, nói:
Tần Linh: Loại này không ngon lắm… nhưng ngọt lâu.
Cậu không ăn. Nhưng vẫn bỏ viên kẹo vào túi áo.
Tần Linh không biết rõ mình bắt đầu thích Minh Dạ từ lúc nào. Có lẽ là từ khi cô nhận ra cậu là người duy nhất không nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, cũng không tỏ ra ngại ngùng. Cậu không làm gì cả – nhưng chính sự im lặng ấy khiến cô thấy yên tâm.
Cô bắt đầu viết những mẩu giấy nhỏ, nhét vào cặp cậu khi cậu không để ý:
“Trời sắp mưa rồi đó, bạn nhớ mang áo.”
“Hôm nay bạn giơ tay trả lời câu hỏi, mình thấy rồi nha.”
“Nếu bạn không thích ai hết, thì sau này… có thể thích mình một chút không?”
Minh Dạ đọc tất cả – và không phản hồi. Cậu vẫn im lặng như cũ, như thể những mảnh giấy ấy chưa từng tồn tại.
Nhưng Tần Linh không buồn. Vì ít nhất, cậu cũng không ném chúng đi. Cậu giữ – và điều đó, với cô, là đủ rồi.
Giữa dòng chảy âm thầm của tuổi thơ đầy khoảng lặng, Tần Linh là người duy nhất từng bước lọt vào thế giới của Minh Dạ – không phá vỡ, không thay đổi, chỉ đơn giản là lặng lẽ ở bên như một cái bóng bên cạnh cái bóng khác.
Không đủ gần để cậu mở lời.
Nhưng cũng không đủ xa để bị quên lãng.
…Những mẩu giấy nhỏ vẫn tiếp tục xuất hiện trong cặp của Minh Dạ. Ban đầu là những lời nhắn đơn giản, sau đó là những dòng dài hơn – như thể cô bé muốn lấp đầy sự im lặng bằng chính giọng nói của mình, dù chỉ qua nét chữ.
Một lần, Minh Dạ vô tình đánh rơi tờ giấy chưa kịp đọc ra hành lang. Một bạn nữ khác nhặt lên, đọc to cho cả nhóm bạn xung quanh nghe:
bạn học: Nếu bạn không thích ai hết, thì sau này… có thể thích mình một chút không?
Cả đám ré lên cười. Một đứa huých tay bạn bên cạnh, cười khúc khích:
Bạn học: Trời ơi, nhỏ Tần Linh tỏ tình với thằng câm đó hả?
Tần Linh vừa bước đến đầu dãy hành lang. Cô bé đứng sững lại trong giây lát. Ánh mắt chạm vào tờ giấy bị vò nát đang lăn dưới đất, giọng cười chát chúa vang vọng.
Không ai nghĩ cô sẽ làm gì. Vì từ trước đến nay, Tần Linh vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn cúi đầu.
Nhưng lần này thì khác.
Cô bước thẳng tới, giật lấy tờ giấy khỏi tay bạn kia. Nhìn thẳng vào lũ trẻ đang trêu chọc, giọng cô vang lên – không to, không hung hăng, chỉ đơn giản là rõ ràng và dứt khoát:
Tần Linh: Ít nhất, mình không phải loại người chỉ dám cười khi thấy người khác lặng im.
Cả hành lang sững lại. Trong khoảnh khắc đó, không ai nói được gì.
Tần Linh quay đầu, đi về phía Minh Dạ, đặt lại tờ giấy đã nhàu vào tay cậu.
Tần Linh: Mình không thấy bạn kỳ lạ. Mình cũng giống bạn.
Minh Dạ nhìn cô. Không gật đầu, không mỉm cười, chỉ đơn giản là nhìn – nhưng ánh mắt cậu lần đầu tiên chạm vào mắt người khác lâu đến vậy.
Từ hôm đó, bọn trẻ không còn dám trêu Tần Linh nữa. Không phải vì sợ cô – mà vì chúng chẳng thể hiểu được hai con người trầm lặng ấy rốt cuộc đang nghĩ gì. Sự yên lặng, khi được đứng cạnh nhau, lại trở nên đáng ngại đến lạ.
Và thế là, Minh Dạ có một người bạn đầu tiên trong đời.
Không cần lời hứa, không cần giải thích, cũng không cần chào hỏi.
Chỉ đơn giản là… ở cạnh nhau. Lặng lẽ, và đủ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro