Chương 6_
Từ sau hôm ấy, Tần Linh trở thành cái tên gắn chặt với Minh Dạ – không phải bằng danh xưng, không phải bằng tình bạn kiểu thiếu nhi hay những trò đùa con trẻ, mà bằng sự hiện diện bền bỉ, tĩnh lặng.
Cô không nói quá nhiều. Không xen vào thế giới của cậu, cũng không cố kéo cậu ra khỏi vỏ bọc của mình. Chỉ đơn giản là... đi cạnh cậu mỗi ngày. Dù Minh Dạ chưa từng nắm tay cô, chưa từng mở lời trước, thậm chí chẳng bao giờ hỏi cô có mệt không – thì Tần Linh vẫn kiên trì như thế. Tựa như một cái bóng lặng lẽ, luôn giữ một khoảng cách vừa đủ để không khiến cậu khó chịu, nhưng cũng không bao giờ để cậu một mình quá lâu.
Từ tiểu học đến trung học, lớp nào cậu học – cô xin vào cùng. Cậu chọn ban tự nhiên – cô cũng chọn theo, dù bản thân học xã hội tốt hơn. Bạn bè dần nhiều lên, Tần Linh không biết từ lúc nào đã bắt chú ý đến vẻ ngoài của mình, dần từ một cô này gắn với mắc nghèo- bẩn, lớn lên lại mang dáng vẻ ngoài dịu dàng, ánh mắt trong trẻo và nét điềm đạm hiếm có ở tuổi thiếu niên. Vì thế nhiều nhóm bạn rủ rê, nhiều chàng trai gửi thư mời làm quen, nhưng cô đều lắc đầu, như thể đã sớm biết nơi mình nên đứng là ở đâu.
Vì cô sợ rằng, chỉ cần mình rời đi một bước, cậu sẽ lại trở về với khoảng lặng trống rỗng năm nào.
Không ai hiểu được lý do cô kiên trì với Minh Dạ – một cậu con trai lạnh nhạt, thờ ơ, và dường như chẳng bao giờ để tâm đến sự hiện diện của người khác. Nhưng Tần Linh hiểu. Cô chưa bao giờ chờ đợi sự đáp lại. Chỉ cần mỗi sáng bước vào lớp, nhìn thấy cậu vẫn ngồi đó, mở sách vở đều đặn, sống lặng lẽ như cũ – là cô thấy lòng an ổn.
Và rồi, vào một chiều muộn đầu năm lớp 9, khi cô và Minh Dạ được phân công trực nhật chung, một sự kiện nhỏ xảy ra – đơn giản, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tim Tần Linh khẽ run lên.
Hôm ấy mưa đổ bất chợt.
Khi cả hai đang dọn dẹp bảng, đèn trong lớp vụt tắt. Cúp điện. Tiếng mưa gõ lên cửa kính rì rào như tiếng thở dài của thành phố. Trong khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt ấy, Tần Linh hơi lùi lại, suýt va vào góc bàn. Bàn tay cậu – vốn luôn để trong túi áo – bất chợt đưa ra, giữ lấy khuỷu tay cô để giữ thăng bằng.
Chỉ một thoáng. Một cái chạm nhẹ, rồi rút về như chưa từng tồn tại.
Cô nhìn bàn tay mình, tim đập khẽ như tiếng mưa.
Lạ lùng... mà thân thuộc.
Giống như lần đầu cô nhìn thấy cậu – một đứa trẻ co ro trên gác xép, đôi mắt im lặng nhưng có điều gì đó rất buồn, rất cô độc. Cái buồn mà cô cũng từng biết. Cái cô độc mà cô cũng từng nếm trải.
Và cũng từ hôm đó, Tần Linh nhận ra... có lẽ tình cảm của cô đã vượt quá ranh giới "bạn bè" từ rất lâu rồi. Chỉ là cô không đủ dũng khí để thừa nhận. Cũng không muốn phá vỡ thứ yên bình mong manh mà mình đã giữ gìn suốt bao năm.
Vì nếu thổ lộ, mà cậu lùi bước – thì ai sẽ ở bên cạnh cậu nữa đây?
Nhưng cũng cái từ khoảnh khắc nhỏ nhoi đó, Tần Linh nhận ra – mình đã trở nên mong manh trước cậu đến nhường nào. Chỉ một cái chạm, dù chẳng mang theo ý nghĩa gì, vẫn khiến cô mất ngủ suốt nhiều đêm sau đó. Cô không dám nghĩ xa, không dám hy vọng, chỉ lặng lẽ ghi lại từng chi tiết vụn vặt liên quan đến cậu như thể ghi nhớ một giấc mơ quý giá, sợ rằng chỉ cần một phút buông lơi sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Rồi cả hai lên cấp ba. Trường mới, bạn mới, môi trường mới. Những đứa con trai cùng ban tự nhiên với cậu, có khiếu hài hước và sự tự tin mà Minh Dạ không có, hoặc không quan tâm đến việc thể hiện. Cậu vẫn không hay nói, nhưng nếu ai hỏi thì sẽ đáp. Không né tránh, cũng chẳng thân thiện. Cái cách cậu tồn tại giữa tập thể – vừa gần lại vừa xa – càng khiến người khác cảm thấy tò mò.
Tần Linh vẫn ở đó. Vẫn bước cạnh cậu mỗi ngày. Nhưng cô bắt đầu cảm nhận một điều mà trước kia chưa từng nghĩ đến: cô không còn là người duy nhất đứng cạnh Minh Dạ nữa
Sáng khai giảng năm lớp 10, nắng thu nhẹ như tấm khăn lụa mỏng vắt ngang bầu trời. Sân trường mới đông đúc, rộn ràng những tiếng gọi nhau, tiếng bước chân gấp gáp, tiếng loa phát thanh đang thử micro lẫn với nhịp tim của những tân học sinh vẫn còn lạ lẫm. Nhưng giữa đám đông ấy, Tần Linh lại chẳng để tâm đến điều gì ngoài bóng lưng quen thuộc của Minh Dạ – vẫn dáng đi thẳng lưng, đôi tai đeo tai nghe, bước chậm rãi như thể thế giới xung quanh không thuộc về mình.
Cô ôm chiếc cặp sách vào ngực, tay khẽ siết quai cặp, bước lẽo đẽo theo sau cậu như một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức. Lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, vui vẻ đến lạ. Dù là trường mới, lớp mới, thầy cô và bạn bè mới… nhưng chỉ cần có cậu, thì ở đâu cũng không còn là nơi xa lạ nữa.
Khi đến sân sau trường – nơi yên tĩnh hơn hẳn cái không khí rộn ràng ngoài kia – Minh Dạ bất chợt rẽ sang hướng khác, không vào hội trường cùng đám đông mà lại bước đến một chiếc ghế đá khuất bóng, dưới tán cây xà cừ già rì rào trong gió.
Tần Linh hơi chững lại, rồi cũng rụt rè theo sau.
Cậu ngồi xuống, đặt cặp cạnh bên, rút tai nghe ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời qua tán lá – ánh mắt không hẳn là thẫn thờ, nhưng có điều gì đó xa xăm, lặng lẽ. Gió thổi nhẹ qua tóc cậu, làm vài sợi rối tung, nhưng cậu chẳng buồn vuốt lại. Khoảnh khắc ấy… cậu như tách hẳn khỏi thế giới này, tự tạo cho mình một vùng không gian riêng biệt mà không ai có thể bước vào.
Tần Linh đứng cách vài bước, không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Lần đầu tiên cô nhận ra – không phải vì nơi này yên tĩnh, mà là vì có Minh Dạ ở đây nên nó mới trở nên khác biệt. Như một góc nhỏ của thế giới không thuộc về người khác, chỉ thuộc về cậu. Một cõi riêng – mà dù có chen chân đến gần bao nhiêu, cô vẫn cảm thấy mình đang đứng ở bên ngoài cánh cửa.
Nhưng kỳ lạ thay… cô không thấy buồn. Trái lại, tim cô khẽ rung lên một nhịp dịu dàng.
Vì được đứng đây, được nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy – cũng đã là một món quà. Một khởi đầu mới, vẫn có cậu trong tầm mắt.
Và chỉ cần như thế thôi… là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro