6


Nãy hắn đã bực tới mức xé nát hết quần áo của cậu, rồi nhét cậu vào bồn tắm, tẩy rửa từ đầu tới chân như cọ rửa một món đồ chơi cũ.
Không còn một hạt bụi nào dính trên người cậu.
Da thịt cọ rửa đến đỏ bừng, đầu gối thì băng gạc kỹ càng như cái bánh tét trắng toát.

Hắn thậm chí còn vứt cho cậu một bộ quần áo sạch tinh.
Không - chính xác hơn - hắn tự tay mặc vào cho cậu.

Chất vải mềm mịn, mùi nước xả vải thơm mát lạnh, mặc vào như lột xác thành một món hàng mới.

Bây giờ cậu ngồi co rúm dưới góc nhà vệ sinh,
Toàn thân sạch sẽ trắng bóc,
Nhưng ánh mắt lại như một con chó hoang bị lột da.

Nhục còn hơn lúc dơ dáy.

Hắn không thích cảnh cậu ngồi ngoan một chỗ mà vẫn thở mạnh ra như sắp khóc.
Thế là hắn lừ lừ bước tới.

Một tay nắm lấy dây xích kéo mạnh.
Cậu lảo đảo, ngã khuỵu về phía trước, suýt đập mặt xuống sàn.

"Còn dám bẩn cái nền nhà của tao," hắn lạnh lùng nói, "tao cắt lưỡi mày."

Cậu run như cầy sấy.
Môi mím chặt, tay siết lấy ống quần mình, đầu gối trầy trụa, cả người sưng phù, trông như một con búp bê bị vứt vào sọt rác rồi được lôi ra lau lại.

"Khát à?"
Hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng như ru ngủ.

Cậu gật gật đầu, mắt rưng rưng.

Hắn nhếch môi.
Từ đâu lôi ra một cái bát nước inox sạch bóng, đổ nước vào.

Đặt bát nước xuống trước mặt cậu, hắn nghiến răng ra lệnh:
"Uống đi."

Cậu vội vàng quỳ bò tới, muốn đưa tay bưng lên.

BỐP!
Một cú đạp thẳng vào tay.
Đau điếng.

"Không được dùng tay."
Giọng hắn đều đều.
"Chó thì phải biết cách uống như chó."

Cậu cắn chặt răng, nước mắt giàn giụa.

Cuối cùng...
Cũng phải cúi mặt xuống, thè lưỡi liếm từng ngụm nước lạnh dưới ánh mắt giám sát sắc như dao.

Cậu run rẩy, liếm từng ngụm nước trong bát dưới đất.
Mỗi lần lưỡi chạm nước, cảm giác lạnh lẽo lan tới tận tim.

Hắn đứng khoanh tay, lặng lẽ nhìn như đang đánh giá một con vật mới mua về.
Khóe môi hắn giật nhẹ, nửa như cười, nửa như ngứa mắt.

"Không tệ,"
Hắn hờ hững nói.
"Nhưng vẫn chưa đủ."

Cậu dừng lại, nước nhỏ giọt từ cằm xuống sàn nhà, mắt ngước lên đầy hoảng loạn.

Hắn bước tới, giơ bàn tay ra trước mặt cậu.
Cổ tay gân guốc, lòng bàn tay có những vết chai mờ mờ vì cầm dao kéo phẫu thuật quá nhiều.

"Làm tiếp đi."
Hắn ra lệnh, ngắn gọn như ném một miếng xương chó xuống đất.

Cậu chết lặng.

Môi run bần bật.
Ánh mắt ướt đẫm nước mắt, cắn môi đến bật máu.
Nhưng hắn không chờ - hắn kéo dây xích giật mạnh - kéo cậu lê sát lại gần mình.

Không còn đường lui.

Cậu rón rén đưa lưỡi ra, khẽ liếm lên mu bàn tay lạnh lẽo kia.

Một lần...
Hai lần...

Hắn không nói gì.
Chỉ cúi mắt nhìn như đang xem một món đồ chơi mình vừa huấn luyện xong.

Cạch.

Tiếng khóa vang lên.

Hắn móc ra một cái vòng cổ đen tuyền - loại dành cho chó thật sự.
Da mềm, bóng loáng, bên trên còn gắn cả tag kim loại lạnh ngắt.

"Ngẩng đầu lên," hắn ra lệnh.

Cậu vừa liếm vừa ngước mắt nhìn, trông như một con chó nhỏ đang van xin lòng thương xót.

Hắn quỳ xuống, kề sát vào cậu,
Một tay nắm cằm ép ngẩng lên, tay còn lại bấm "cách" một tiếng, khóa vòng cổ quanh cổ cậu.

Tag kim loại lạnh buốt chạm vào da thịt ửng đỏ.
Hắn cúi sát hơn, thì thầm bên tai:

"Giờ thì, ngoan như chó nhà tao đi."

Cổ cậu giờ đã bị khóa chặt bởi cái vòng da lạnh ngắt.
Không chặt tới mức nghẹt thở, nhưng vừa đủ để mỗi lần cậu nuốt nước bọt cũng phải cảm nhận được cái sức nặng vô hình tròng quanh mình.

Hắn ngồi xổm xuống, ngang tầm cậu.

Một tay nâng cằm cậu lên, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Nghe này," hắn thì thầm, giọng nhẹ tới mức rợn da gà,
"Đã đeo vòng cổ, thì mày phải biết mình thuộc về ai."

Nói rồi, hắn cúi thấp hơn,
Rất thong thả, rất cố tình,
Cắn một dấu sâu vào cổ vai cậu.

"Rắc."

Cậu nghe rõ tiếng da thịt mình bị kéo rách một chút dưới hàm răng cứng rắn ấy.

Đau buốt, đau đến bật khóc.
Cậu giãy giụa theo phản xạ, nhưng dây xích siết lại, kéo ngược cậu về chỗ cũ.

Không thoát.

Hắn cắn xong thì mới ngẩng đầu lên, liếm nhẹ vết cắn - như vuốt ve một món tài sản mới đóng mộc xong.

Máu thấm qua kẽ răng hắn.
Một vệt đỏ nhòe ra trên làn da trắng như bông băng của cậu.

"Đẹp đấy," hắn nói, mắt lấp lóe tia điên rồ.
"Để tao đánh dấu thêm vài chỗ nữa."

Hắn nghiến cậu vào tường, cắn thêm mấy dấu trên xương quai xanh, trên bắp tay, thậm chí cả hông.

Mỗi lần cắn, hắn ép cậu nín thở, cấm rên rỉ, rên thì sẽ bị kéo xích siết cổ.

Cậu khóc nức nở trong im lặng, chỉ dám run người chịu đựng từng vết cắn đánh dấu đầy tính chiếm hữu.

Mỗi dấu răng là một lời tuyên bố:
"Mày thuộc về tao."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro