Phần 2
Nhưng... Hiện tại xem ra mình không thể nào sống yên ổn , nhìn túi đồ vật trong tay, Triển Thần biết mình sắp bị đuổi khỏi cái nhà này, bị đuổi ra khỏi người kia...
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bân đồng thời là sinh nhật của Diêu Lam, khi đó Diêu Lan đã từng cười nói: Tiểu Bân là lễ vật trời ban đưa đến cho tiểu Lam! Cho nên hàng năm hắn đều chuẩn bị hai món quà, nhưng từ khi năm thứ nhất Diêu Lam nhìn khuôn mặt của hắn, rồi nhìn vào món quà trong tay, hắn liền hung hăng vứt xuống nhà, dẫm đạp lên nó, từ đó về sau hắn sẽ không tiếp tục đưa quà trực tiếp cho Diêu Lam, hắn chỉ có thể chọn một ít đồ dùng hằng ngày có thể dùng được mà Diêu Lam không có khả năng chú ý tới để trộn lẫn vào, nhìn Diêu Lam không tự giác dùng món quà mà mình chuẩn bị, hắn đã cảm thấy trong tâm một trận ngọt ngào! Này có lẽ niềm vui sau đau khổ đi...
Đáng tiếc năm nay không có có cơ hội gửi nó, kiểu dáng cà- vạt này trong tay Diêu Lam đã có —— là của bạn gái hắn đưa , khó trách mấy tháng hắn không tiếp tục "Trừng phạt" mình, hắn chính là coi thường mình, đây là điềm báo đi! Dự báo mình sắp phải đi khỏi đây, để sau này hắn có một cuộc sống hạnh phúc.
Miệng cười, nhưng vì cái gì nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống? Cả người nằm bẹp xuống giường muốn cho nước mắt không rơi, nhưng vẫn không được, hắn thật sự nhịn không được, trên giường toàn mùi của Diêu Lam, cho hắn khóc một hồi đi!! Khóc xong rồi, tâm sẽ chết lặng!! Sẽ không bao giờ bi thương nữa. không bao giờ..
Kéo va li nhìn quanh bốn phía lần cuối cùng, ánh mắt dừng ở thùng rác, trong đó có món quà hắn đã cố gắng chuẩn bị, đó là hai tháng tiền lương hắn cố gắng dành dụm mua cho, hẳn là không có người chú ý tới điểm này đi, không lâu sau người dọn vệ sinh sẽ đem món quà hắn mua vứt vào xe rác, sau đó đưa vào chỗ đổ rác dập nát, hắn cố gắng đứng vững chịu đựng trái tim của mình đang đau đến không thở nổi.
Nơi này cho tới bây giờ đều không thuộc về mình , bây giờ hắn cảm thấy thật tỉnh mịch, đây là phần tâm ý của hắn, món quà cuối cùng, hi vọng Diêu Lam sẽ thích!!
Hôm nay hắn hẳn là rất hạnh phúc đi, mang theo cháu trai yêu quý cùng bạn gái đi chơi, lúc trở về, lại thấy nhà cửa sạch sẽ, yên ắng, hắn hẳn là thấy vui mừng vì có một thế giới riêng, không bao giờ phải dùng ánh mắt hận ý như trước đi ...
Mà chính mình... như vậy, hẳn là nên rời đi, cũng gần đến thời gian hắn trở về rồi ... Hắn không nghĩ muốn cùng cô gái đó gặp nhau, cũng không muốn ánh mắt tràn đầy hạnh phúc kia lần thứ hai tràn ngập cừu hận...
Nhưng người ô uế như mình như thế nào sống sót ni? Bản thân hắn cũng mờ mịt ...
Đem túi xi-măng trên người buông xuống, Triển Thần vỗ vỗ bả vai hơi mỏi, nhìn nhìn lại công trường ầm ĩ, nhịn không được nở nụ cười, tuy rằng đây chẳng phải công việc gì an nhàn cho lắm.
[ Triển Thần, cậu hôm nay tựa hồ rất vui vẻ, cái miệng cả ngày mím chặt cư nhiên cũng sẽ nở nụ cười, tuy rằng chỉ là một nụ cười nho nhỏ! ] lăn lộn một năm ở đây, Triển Thần rất thân với Trí Huy, dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, bộ dáng ngây ngô cười đều làm cho lòng người tôi ấm áp, hắn là người rất dễ thoả mãn, cũng là người rất ôn nhu, tử khi hắn mang mình trở về, cho mình ăn uống, nghỉ ngơi, ở lại đó, cũng chưa bao giờ hỏi qua thân thế gia cảnh của mình, chính là mang theo mình từng bước từng bước vào thành thị làm công cho công trường nuôi sống bản thân qua ngày, ăn chung thức ăn, hắn thật sự đã đem mình trở thành anh em , những hành động chăm sóc dịu dàng này hắn chưa từng thấy qua, bây giờ được hưởng thụ cũng là trời ban ân đi.
[ hôm nay là sinh nhật hai người... Hai người đối với tôi trọng yếu nhất... ]
[ vậy cậu còn không nhanh cùng bọn họ ăn mừng à, lại nói tiếp không phải là ngày này năm trước tôi mang cậu về sao, đó cũng là một ngày kỷ niệm a! Thật vất vả chúng ta mới tới thành phố này, cậu cũng nên mua quà sinh nhật vì bọn họ mà chúc mừng đi! ] đem toan bộ tiền mặt trong túi áo nhét vào tay mình, Trí Huy vẫn là một bộ dạng không để ý, đây chính là tiền hắn vất vả cả ngày , là tiền mồ hôi xương máu a! Lại không chút do dự đưa toàn bộ cho mình!
[ không cần, bọn họ sinh hoạt rất khá, không thiếu quà của tôi, nói không chừng lễ vật chúng ta sơ sài đơn giản bọn họ còn không nhìn vào mắt, Lam chính là quản lý trưởng của một công ty a! ]
[ Lam? Người yêu của cậu, cậu luôn luôn ngủ mớ gọi tên của cô ấy! Có phải hay không cô ấy ghét bỏ sự nghiệp chưa thành của cậu, cho nên mới không chấp nhận cậu? Không cần sợ! anh em cho cậu dựa vào đây, không có lại tìm không được sao, trên đời thiếu gì người tốt a! ]
[ có lẽ đi! Không nói chuyện hắn , chúng ta vẫn nên làm việc đi, không lại người quản lý lại mắng! ] Triển Thần lại hướng nơi để xi-măng đi tới.
[ nhìn Triển Thần nói chuyện bộ dáng như phần tử trí thức a! Không thể tưởng được vì một người con gái thế nhưng... Ai... ] Trí Huy không khỏi cũng thầm thở dài, một người đàn ông tốt vì một người phụ nữ liền biến thành bộ dạng thế này, tình này một chữ hại người rất nặng a! !
Đang lúc cố gắng vác một túi to, Triển Thần đột nhiên nghe được âm thanh đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, quen thuộc đến để hắn toàn thân run rẩy, chính là thanh âm cách hắn không xa, rõ ràng vang dội mà ghé vào lỗ tai hắn, đó là thanh âm của Lam! !
[ nơi này phải tiếp tục chú ý một chút, tuyệt không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tôi muốn công trình hoàn mỹ không có khuyết điểm đúng hạn hoàn thành, biết không? ] âm điệu uy nghiêm hữu lực vẫn là không có thay đổi.
Triển Thần tuy rằng biết rõ người trình độ cao như Diêu Lam hẳn là sẽ không chú ý tới hắn, một công nhân người đầy bùn đất làm ở công trường, nhưng hắn vẫn là nhịn không được tránh sau túi xi-măng rình coi bóng dáng đã lâu rồi không thấy. hắn gầy! ! Là việc làm bận rộn sao? Bạn gái của hắn không có hảo hảo chiếu cố hắn sao?
[ Lam, chúng ta sang bên kia đi thị sát một lần, tôi không hy vọng lần đầu tiên tiếp nhận công trình liền biến thành bã đậu! ] một nữ nhân xinh đẹp đi tới kéo chặt tay Diêu Lam, hẳn là chính là co gái hạnh phúc của Lam đi! bề ngoài xinh đẹp, tác phong cứng rắn, cá tính mạnh mẽ, phong cách này chắc là học được ở Diêu Lam đi, quả nhiên cùng nàng không thể so sánh a! Kẻ vô tích sự trong lòng Diêu Lam cùng với nỗi hận thù như thế, tại sao còn không biết tự lượng sức mình mà muốn cùng cô so ni!
Ông trời đây là đang chọc ghẹo chính mình sao? Để hắn thấy được Lam người ngày nhớ đêm mong, lại đồng thời cướp quyền lợi có thể tiếp tục ảo tưởng của hắn, cho dù mình là con gái vẫn là vô pháp cùng bác sĩ đi du học so sánh đi, đã sớm nghe nói công trình này là nữ chủ nhân của ông chủ là bác sĩ đi du học về làm chủ , lại không thể tưởng được lại cũng bạn gái Lam có quan hệ, thế giới có khi thật là rất nhỏ,nhỏ đến nỗi khiến người bình thản như hắn cũng không thể chịu được mà hận ý bốc lên!
[ Triển Thần, cậu đang làm gì đó? ] đột nhiên một tiếng quát to để Triển Thần sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, nhìn lại đúng là Trí Huy, [ mau dọn đi, một hồi người quản lý cùng người giám sát bọn họ đến thị sát, phải nhanh chóng dọn dẹp xong nơi này! ]
Hắn muốn lại đây! ? Triển Thần sợ tới mức phát huy thần lực lập tức cùng Trí Huy dùng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ xi-măng dọn sạch sẽ, mới vừa nâng lên túi cuối cùng chợt nghe thấy cách đó không xa là tiếng người giám sát tiếp đón Diêu Lam: [ quản lý trưởng, Vương tiểu thư lại bên này nhìn xem tiến độ đi, chúng ta tuyệt đối là tuân thủ theo chỉ thị khởi công . ]
Triển Thần vội vàng điều chỉnh vị trí xi-măng đem mặt mình che hơn phân nửa, nhanh chóng mà thoát khỏi tầm mắt và phạm vi của Diêu Lam.
Trong tay hiện giờ là một món quà giá trị đúng một năm tiền mồ hôi nước mắt mà bản thân đã để dành được, Triển Thần nhớ lại lúc mình đang ở khu căn hộ cao cấp, hiện giờ lại không dám bước tới.
Tuy rằng hắn không thể đưa quà sinh nhật cho Diêu Lam, nhưng Tiểu Bân dù sao cũng là đứa con trên danh nghĩa của mình, cho dù hắn hiểu được Diêu Lam chiếu cố Tiểu Bân rất tốt, tuyệt đối áo cơm không thiếu, cuộc sống đầy đủ, nhưng phần tâm ý này vẫn muốn mua cho Tiểu Bân một món quà, nhưng ở trường học trước cửa đứng hồi lâu vẫn không thấy Tiểu Bân xuất hiện, hỏi giáo viên mới biết được, hôm nay Tiểu Bân xin nghỉ cùng chú hắn ra ngoài chơi. May mắn giáo viên còn nhớ rõ khuôn mặt mình, tuy rằng vẫn còn tiều tụy nhưng cô vẫn tín nhiệm nói ra việc của Tiểu Bân cho hắn.
Vẫn là đem món quà đặt ở hòm thư của quản lý để nhân viên chuyển phát nhanh gửi đi, nghĩ đến Diêu Lam cùng Vương tiểu thư cùng mang Tiểu Bân đi ra ngoài vui chơi, chính mình cần gì phải gặp bọn họ một lần, tiếp tục làm sâu thêm vết thương lòng của chính mình ni! Hắn cũng không phải là một người kiên cường a!
Quyết định, Triển Thần bước đi đến trước cửa phòng quản lý, đem lễ vật giao ròi nói rõ ràng cho họ, không dám nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt này nữa, giống một năm trước nhanh chóng thoát đi địa phương mãi không thuộc về hắn
Không biết vì cái gì, hắn cùng Trí Huy bị quản lý gọi lên phòng trưởng, dường như công trình có chút phê lậu muốn bọn họ xử lý, nhưng điều này cũng không phải là hắn cùng Trí Huy xử lý a! Tuy rằng Trí Huy rất có thiên phú, tổng có thể dễ dàng bắt đầu, bất quá đây là cơ hội Trí Huy, hắn không nên cũng không thể ngăn trở, dù sao nơi này cách văn phòng quản lý trưởng còn rất xa, không cần phải sợ hãi sẽ gặp được người.không nên nhìn thấy a.
[ Triển Thần, nếu lần này tôi có thể có công việc ổn định, tôi sẽ không cần phải bôn ba khắp nơi , chúng ta sẽ lập nghiệp ngay tại thành phố này, yên ổn làm ăn, hảo hảo mà sống qua ngày! ]
Hảo hảo sống qua ngày? Đây là mong ước của bao nhiêu người, khó được chính là Trí Huy đem mình hòa trong đó. [ tốt, hy vọng lần này có thể thuận lợi, cũng hy vọng tiền đồ của cậu rộng lớn! ]
[ cậu phải quý trọng chính mình đi! ] dập tàn thuốc đã tắt, Trí Huy khó được nghiêm túc mà đối với tôi: [ cậu em, nên yên ổn ổn định cuộc sống rồi, cậu đã ba mươi ba, cũng nên vì mình mà nghĩ, đi tìm một phụ nữ kết hôn đi! Như vậy cậu sẽ yên ổn, lòng của cậu sẽ nhẹ nhàng, có đôi khi tôi thực sợ cậu sẽ làm chuyện điên rồ, vẻ mặt cậu luôn bi thương khiến người tôi không lo nghĩ cũng khó... ]
[ thực xin lỗi... ]
[ cậu không có làm sai cái gì có gì mà xin lỗi, cậu trong lòng nên hiểu rõ, giống như anh tôi ở nhà cũng có vợ có con, tôi tuy rằng đã làm họ thất vọng nhưng là không dám cô phụ chờ mong của bọn họ, cho nên có cơ hội tôi nhất định sẽ cố gắng, cậu em là một người thành thật, tôi không an tâm, lấy tính tình của cậu nhất định sẽ bị khi dễ , hay là cậu cùng tôi đi, đàn ông vẫn có chút tiền mới được! ]
[ tôi hiểu được, bất quá người bạn của tôi , cho dù ngày nào đó thật sự đi, cũng không cần tổn thương tâm người khác a! tâm thương hay đau tôi đều rất sáng tỏ ... ] Triển Thần ngơ ngác mà nhìn trên mặt đất, bàn tay to thô ráp, thần tình tổn thương không có sức sống, còn có vô năng, ai có chấp nhận được a, chính mình cũng không nên hủy đi cuộc sống người khác! Được rồi, cuộc đời đã chân chính thích được một người, cũng nên thỏa mãn .
[ Trí Huy, không dối gạt cậu, tôi kỳ thật là không thể sinh con , trước kia có lần bị tai nạn xe cộ, kết quả cái gì cũng bị mất, cái gì cũng đều hủy, tôi sống đến hiện tại kỳ thật coi như là một kỳ tích, cho nên cậu không cần tiếp tục vi tôi mà hao tâm tổn trí, tôi hiện tại thật sự tốt lắm! ]
Nghe đến một tin tức kinh ngạc khiến đầu óc Trí Huy choáng váng, rất lâu mới lấy lại tinh thần: [ thực xin lỗi, tôi không biết chuyện cũ này cậu, tôi thật không phải là cố ý khơi nên vết sẹo này... ]
[ không sao, tôi biết cậu một lòng muốn tốt cho tôi, kỳ thật chỉ cần cậu có thể hạnh phúc tôi cũng rất vui vẻ , chính là tìm thấy niềm vui trong niềm hạnh phúc của người khác, đừng lo cho tôi, cậu xem, chủ quản muốn cậu qua đó kìa. ] chỉ chỉ phương hướng chủ quản của bọn họ, Triển Thần đẩy Trí Huy, chính mình xoay người rời đi.
[ muốn đi chỗ nào? Triển Thần cậu thoát được thật đúng là lợi hại, nếu không phải tại công trường thấy cậu, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết ni! ] ngôn ngữ lạnh lùng từ sau lưng mình toát ra, cảm giác lạnh như băng khiến cho máu lập tức đọng lại , cứng thần kinh ngắc, hắn sợ a! Hắn sợ đến không dám quay đầu nhìn lại tiếng nói phát ra...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro