Phần 3
Lòng tràn đầy phẫn nộ nhìn cừu nhân dám trốn trước mắt này một trận lôi kéo về nhà, nhìn đến hắn sợ hãi rụt rè mà không chịu qua cửa, tức giận trong lòng rốt cục đến điểm cực hạn, dùng sức mà lột y phục của hắn đem hắn lõa thể mà quăng lên dường, người mất đi lý trí, chỉ muốn hung hăng chà đạp bắt hắn gánh vác nội tâm phẫn hận, cô đơn, bất an của hắn trong suốt một năm qua...
Điên cuồng mà gặm nhấm đôi môi, dục vọng kiềm chế suốt một năm qua đang vô pháp khống chế, xé rách kiện áo sơ mi đang mặc trên người, cuồng loạn hung ác mà mút vào mỗi một tấc da thịt đã quen thuộc, có thể thấy được hương vị tình dục của người nam nhân kia trong khắp căn phòng, đây là hương vị của người kia, thanh thanh , nhàn nhạt , lại vĩnh viễn cũng vô pháp khiến người ta quên!
Hắn biết mình biểu hiện căn bản không giống bên ngoài là người lãnh tĩnh cao cao tại thượng vĩnh viễn mặt không thay đổi sắc quản lý trưởng Diêu, nhưng không ngờ, trươc mặt người này mà lộ ra con người đầy dục vọng, không biết tiết chế, nhưng thế, chỉ khi ở với người này, hắn mới có thể lột xuống chiếc mặt nạ, có thể buông xuống tự cao, ngay cả tâm... Cũng có thể được an ủi...
Một lần lại một lần mà hoan ái, người dưới thân cứ thế mà phối hợp thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nho nhỏ , vô số lần hôn môi, cao trào, thẳng đến nam nhân đã không còn sức để phản ứng, trong lòng sóng dâng như tủy triều mới chậm rãi bình tĩnh trở lại... Một năm , sau một năm tìm kiếm cuối cùng cũng được thỏa mãn mà ôm chặt nam nhân đang mê man, đáy lòng thâm trầm rốt cục được thoả mãn, trong mắt mê loạn cũng được yên bình, thời điểm này cũng nên chân chính đối mặt tâm tình của mình , một mặt từ chối, một mặt oán hận cũng không thể bình ổn nội tâm không ngừng dao động, vì cái gì chính mình thông minh như vậy, chỉ là một lần sơ sẩy mắc vào, lại tìm không thấy cửa ra ni?
[ tỉnh sao? ] thanh âm ôn nhu hỏi tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, người trong lòng tựa hồ giật mình một cái, Diêu Lam cười đến sáng lạng, lại tựa hồ mê mẩn Triển Thần, nhìn vẻ mặt si mê của hắn, chính mình hiểu rõ bản thân trong lòng người này đến tột cùng có bao nhiêu trọng yếu, nhìn thấy điểm ấy, nét tươi cười càng sáng lạn, miệng càng ôn nhu .
[trước uống chén nước trái cây đi, trước bổ sung sức khỏe, sau đó chúng ta đi ăn cơm! ]
[ ta... Ngươi... ] nhìn vẻ mặt ngu đần Triển Thần, Diêu Lam thuận thế mang nước vào trong tay người đang nằm trên giường, tùy thế hôn nếp nhăn nơi trán.
[ không thích ta đối với ngươi như vậy? Uống xong thì đi tắm rửa một cái đi! ] hắn biết Triển Thần cũng không thích ứng mình thay đổi như vậy, trong ấn tượng của hắn, chính mình chỉ sợ chưa bao giờ hoà nhã với hắn đi!
Từ lần đầu tiên gặp mặt, nhìn đến người đứng ở phía sau tỷ tỷ vẻ mặt ngây ngô cười, hắn cũng đã quyết định quyết không có bất luận hảo cảm nào đối với nam nhân này, một lần lại một lần nhìn hắn ở trong nhà xuất nhập, trong lòng hắn tức giận theo một chút một chút lên cao, vốn là tỷ tỷ thuộc về mình khi đối mặt với hắn phải đem tâm chia làm hai nửa , tỷ tỷ trong lòng hắn là người trọng yếu nhất , cáo người này khiến người sinh khí thậm chí oán hận.
Lúc nhận được thiệp hồng của tỷ tỷ thực sự bùng nổ, cả người giống như bị sét đánh, một người bộ dạng ngốc ngếch, không có địa vị như thế sao lại được sự yêu thương của tỷ tỷ, đúng thực không xứng đôi, Diêu Lam tính trẻ con trong lòng không ngừng nguyền rủa Triển Thần trước ngày hôn lễ bị ngoài ý muốn mà chết đi hoặc tỷ tỷ đột nhiên thấy người này không tiền dồ mà vứt bỏ, nhưng nhìn đến bọn họ hạnh phúc di trên tấm thảm đỏ, hắn đã biết kết cục đã định, "chuyện nhân sinh thường không theo ý mình" những lời này hắn lần đầu tiên hiểu được .
Biết người nam nhân này không có khả năng thăng chức, cũng không thể làm cho gia đình sung túc, vì để tỷ tỷ có một cuộc sống thoải mái, chính mình cần cố gắng nhiều hơn, nhìn ra được điểm ấy, ngay cả người nam nhân này cũng phải nuôi đi! Cho nên hắn tích cực học tập, đi ra ngoài làm việc tiếp thu kinh nghiệm, ngắn ngủn vài năm cùng bạn bè cuối cùng cũng đã có sự nghiệp của riêng mình, công việc suốt ngày bận rộn khiến cho hắn ngay cả tỷ phu không vừa mắt cũng không có thời gian để ý. Thẳng đến Tiểu Bân được sinh ra , tại bệnh viện nhìn cháu trai tiểu hồng hồng, hắn lần đầu tiên con mắt nhìn thật cẩn thận con trai Triển Thần, đó là lần đầu tiên hắn mở ra nội tâm thử tiếp nhận người không có năng lực ngu ngốc tỷ phu, bởi vì anh nhi rất đáng yêu , đáng yêu đến có thể khiến cho hắn vứt bỏ những không vui trước kia, đáng yêu đến để hắn bắt đầu lưu luyến ngôi nhà ấm áp tiếng cười, cũng làm cho hắn phát hiện ánh mắt Triển Thần dừng ở trên người hắn so với tỷ tỷ nhiều hơn.
Hắn không nghĩ suy nghĩ sâu xa ý nghĩa trong đó, hắn tin tưởng nếu như mình sáng tỏ đây là có chuyện gì, nhà này khẳng định sẽ phát sinh sóng to gió lớn, cho nên hắn lựa chọn xem nhẹ...
Nhìn Tiểu Bân chậm rãi lớn lên, chính mình cũng nguyện ý ở nhà, có tiểu hài tử này, mỗi người tựa hồ cũng bình thường lại hạnh phúc, hắn cho rằng có lẽ sẽ vĩnh viễn như thế, không có cái gì thay đổi, không có cái gì phong ba, chỉ có yên lặng sinh hoạt. Trong lòng tuy rằng vẫn thấy khó chịu vì người "Tỷ phu", nhưng dược liệu Tiểu Bân lại phát huy để hắn quên mất tâm tình phẫn hận.
Nhưng cái lúc điện thoại gọi đến đã đánh tan sự yên lặng, nhìn tỷ tỷ đã từng đẹp đẽ tựa thiên thần hiện giờ chỉ là một cái xác trong bênh viện, hiện tại chỉ còn là một khối thi thể, hắn căn bản không thể thừa nhận đả kích này, khóc rống ôm chặt tỷ tỷ đến mơ hồ, trong lòng tràn đầy đau xót không biết hướng ai thổ lộ! Không biết trên đời này còn có ai có thể ỷ lại! Không biết trên đời này còn có lý do để hắn tồn tại hay không...
Cảnh sát điều tra biết được tại bữa tiệc, Triển Thần mở xe, tỷ tỷ vì bảo hộ Triển Thần nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn như thế, hắn lần đầu tiên biết hận một người đến tận xương tủy là gì, toàn bộ suy nghĩ đều là hận hắn, tra tấn hắn, để hắn sống không bằng chết, cho hắn biết chính mình mất đi thân nhân đau đớn như thế nào!
Nhìn hai tay, tựa hồ có thể nhìn thấy máu trong cơ thể đang chậm rãi chảy ra, nhiệt độ cơ thể chậm rãi giảm xuống, hắn hiểu được chính mình sẽ biến thành ác ma, biến thành ác ma để Triển Thần sáng tỏ! Hắn nở nụ cười, cười đến thật sự quỷ dị, thầy thuốc cư nhiên hỏi hắn có cần hay không thuốc an thần, thật sự là nực cười, hắn có đầu óc lãnh tĩnh nổi danh, trừ bỏ tỷ tỷ chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn biến sắc, hắn chỗ nào cần dùng thuốc an thần ? người có thể hiến hắn thay đổi sắc mặt không phải đã không còn rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro