Chương 2 : Kẻ độc hành


Nhưng anh vẫn đứng đó. Không tan biến. Không biến mất.

Anh không chết.

Và đó mới là điều đáng sợ nhất.

Mỗi lần hồi quy, ký ức cũ không phai — nó chồng chất, đè nặng, như thể anh đang sống mười bảy cuộc đời cùng một lúc.

Anh nhìn bàn tay mình, run rẩy. Không phải vì sợ — mà vì nó vẫn còn nguyên.

“Lần thứ mười tám…” anh thì thầm. “Có lẽ lần sau mình sẽ chết thật.”

Ánh sáng đen như mực lan dần từ đồng hồ, nuốt chửng thế giới xung quanh anh.
Anh nghiến răng thét lên với giọng thều thào xen với nỗi lực

 Khi mở mắt, anh đang đứng giữa con phố đầy đèn neon của Neo-Seoul, 3 ngày trước Ngày Sụp Đổ.

Người qua lại cười nói.

Những màn hình quảng cáo rực rỡ chiếu hình ảnh lung linh , bầu trời xanh trong và ánh sáng neon phản chiếu trên mặt nước đọng ở vũng cống  .Thế giới ấy vẫn bình thường, vẫn tươi sáng, nhưng trong tâm trí anh, ký ức về cái kết, tro than và nỗi tuyệt vọng vẫn quấn chặt như một tấm màn đen không thể xé rời.
  Không một ai biết rằng chỉ vài hôm nữa, mọi thứ sẽ biến mất.

Rian chạm vào mặt mình. Da anh ấm, không còn rách nát. Anh thẫn thờ nhìn lên bầu trời xa vời vợi
  Vòng hồi quy lại bắt đầu… và như mọi lần, chỉ có anh nhớ tất cả.

Tiếng còi xe bay rít qua, đèn neon vỡ vụn trong mắt Rian thành từng đốm sáng lạnh lẽo.
Neo-Seoul… vẫn sống, vẫn rực rỡ như chưa từng biết đến cái chết.

Người ta cười nói, hối hả chen nhau qua những đại lộ ngập ánh sáng. Trên cao, những màn hình quảng cáo khổng lồ đồng loạt phát bản tin:

  “Tỉ lệ thất nghiệp giảm kỷ lục. Thế giới đang hòa bình hơn bao giờ hết!”

Rian bật cười khẽ — một âm thanh khàn đục như sắt rỉ.kết

Hòa bình. Phải rồi. Chúng chỉ chưa biết rằng sẽ chết thôi.
Anh đứng im giữa đám đông, bất động như tượng đá. Mọi người lướt qua anh như nước chảy quanh một mỏm đá cắm giữa dòng, không một ai nhìn thấy ánh mắt trống rỗng ấy.

Đi qua những con hẻm tối, nơi mùi rác và ẩm mốc xâm chiếm không khí.

 Anh rút tay áo che khẽ nhìn đồng hồ vỡ nát trên cổ tay, ánh sáng đỏ nhấp nháy như nhịp tim của một sinh vật chết.
Mỗi vết nứt, mỗi mảnh thủy tinh rơi ra… như ghi dấu những gì anh từng trải qua.
Anh nhớ Neo-Seoul cháy đen trong vòng 17, tiếng rên rỉ của Leviath, mùi máu hòa với mưa axit.
Anh nhớ New York tan hoang vòng 7, những hạm đội chìm trong biển lửa, xác người trôi nổi vô hồn.
Những vòng hồi quy ấy không chỉ là con số — chúng là những vết sẹo thời gian, là mảng ký ức của sự bất lực, là những lần anh đứng giữa cái chết mà không thể thay đổi gì.
Mỗi lần hồi quy, anh trở lại với cùng một thành phố, cùng một đám đông vô hồn, nhưng ký ức về đau đớn, mất mát, cô độc… vẫn dày vò anh như một cơn ác mộng không hồi kết.
Mỗi bước đi về căn phòng thuê cũ trong khu ổ chuột đều nặng nề, như mang theo toàn bộ ký ức đau đớn, bất lực.

Khi mở cánh cửa sắt cũ kỹ, anh thở dài, đặt lưng vào bức tường rỉ sét.

Căn phòng trọ của anh nằm sâu trong khu ổ chuột nơi những bức tường ố vàng, trần nhà nhỏ giọt nước đục từng nhịp đều đặn.
Rian khóa cửa, bật đèn bàn. Ánh sáng vàng mờ hắt lên một chồng sổ dày cộp nằm gọn trong tủ. Mỗi quyển sổ đều được đánh số, từ 1 đến 17. Những dòng chữ nguệch ngoạc, nhòe máu, cháy xém.

“Vòng 7 — kết thúc ở New York khi phòng tuyến vỡ.”
“Vòng 12 — mất toàn bộ hạm đội tại Thái Bình Dương, ước tính 1.7 tỉ người tử vong.”
“Vòng 15 — tay trái bị Leviath xé nát tại Tokyo.”
“Vòng 17 — phòng tuyến Neo-Seoul sụp đổ. Một mình sống sót.”

Tay anh khẽ run. Rian đốt một quyển tro bay lên, chạm vào trần nhà, biến mất — như ký ức của những người đã không còn tồn tại.

Hồi tưởng — Vòng 12

Bầu trời Thái Bình Dương rách toạc bởi ánh sáng trắng lóa.
Hạm đội cuối cùng của Liên Minh Nhân Loại bắn toàn bộ kho vũ khí hạt nhân xuống biển, dải ánh sáng cháy đỏ mặt nước.
Từ tâm vụ nổ, một Leviath khổng lồ trồi lên — xương bọc thép đen, mắt trống rỗng, thân hình cao như núi.

Một tiếng gào xé rách màng nhĩ. Sóng thần nuốt gọn đội hình.

“Rian… nếu ta thất bại… hãy nhớ, phải sống sót.”
Giọng đội trưởng vang bên tai anh, ngay trước khi bị nuốt chửng bởi hàm răng như lưỡi cưa khổng lồ.
Anh không còn nhớ tên ông ấy nữa. Có lẽ chưa từng nhớ.

Hiện tại

Bên cạnh đèn bàn, một mảnh kim loại đen nằm lặng lẽ. Bề mặt lạnh ngắt, khắc hình con mắt đang chìm trong sóng biển.
Thứ duy nhất anh mang được về từ vòng 17 — từ trái tim của một Leviath đột biến.
Anh nhìn nó như nhìn vào một vết thương.
  “Mọi thứ dẫn tôi về đây”
Lời thì thầm lạc vào tiếng mưa rơi trên mái tôn méo mó.

Đêm.
Rian đứng bên cửa sổ, nhìn những tòa tháp kính sáng rực vươn lên xuyên màn mưa.
Đám người nhỏ bé dưới chân anh vẫn cười, vẫn sống, vẫn không biết rằng mọi thứ đã từng kết thúc .

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro