Chương 3 : Một giấc mơ
Tôi nhắm mắt, thở dài trong căn phòng tĩnh lặng. Không gian yên ắng đến mức mỗi hơi thở của tôi cũng vang lên khẽ khàng. Giấc ngủ đến tự nhiên, kéo tôi rơi vào một thế giới chỉ thuộc về riêng mình — nơi những mảnh ký ức tuổi thơ đan xen như thủy tinh lấp lánh trong ánh nắng.
Tôi thấy mình trở lại sân chơi cũ, nơi những cây cổ thụ rợp bóng đứng lặng như đang ngủ quên. Một cậu bé — là tôi của ngày xưa — đứng giữa bãi cát, tay nắm những viên sỏi nhỏ, ánh mắt dõi theo nhóm trẻ khác đang chơi đùa. Không còn nỗi bỡ ngỡ, không còn áp lực phải hòa nhập, chỉ còn cảm giác êm ả như dòng nước mát len vào tim.
Tôi bước theo dấu chân của chính mình ngày trước, nhặt từng viên sỏi, để chúng trượt qua tay như những khoảnh khắc vụt qua trong đời.
Cảnh vật dần đổi khác. Tôi đi trên con đường nhỏ rợp lá, gió lùa qua tóc mang theo hương cỏ thoang thoảng. Tôi chậm rãi quan sát từng chi tiết: ánh sáng nhảy nhót qua tán lá, tiếng chim hót xa xa, tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Mọi thứ mơ hồ nhưng thân thuộc đến lạ, như một phần đời đã ngủ quên trong lòng.
Rồi tôi thấy mình bên một con suối cạn. Nước lững lờ trôi qua kẽ đá, phản chiếu ánh nắng như dát bạc. Tôi ngồi xuống, nhúng tay vào làn nước trong, để từng giọt lạnh lẽo trôi qua lòng bàn tay — như đang rửa sạch những mỏi mệt trong tâm hồn. Nhịp tim tôi hòa cùng tiếng róc rách, một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa vòng quay vô tận của hồi quy.
Giấc mơ đưa tôi đến căn nhà cũ, nơi mùi gỗ ấm áp vẫn còn vương lại. Những cánh cửa cọt kẹt, hành lang vọng tiếng chân xưa. Tôi chạm vào từng bức tường, như đang chạm vào ký ức. Mỗi bước đi là một hơi thở, mỗi hình ảnh là một lời thì thầm, chữa lành những vết nứt trong lòng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi để mặc tâm trí chìm đắm, quên đi tất cả.
…Nhưng rồi, giữa dòng ký ức dịu êm ấy, không gian quanh tôi bắt đầu rung lên, méo mó như lớp kính vỡ. Những hình ảnh bình yên nhạt dần, cuộn xoáy rồi vỡ vụn.
Trước mắt tôi, Neo Seoul hiện ra — một thành phố đổ nát, đường phố nhuộm đỏ máu, xác người vắt ngang những đống bê tông sụp đổ.
Quái vật tràn ra từ mọi ngóc ngách: thân hình xù xì, ánh mắt vỡ vụn như mảnh thủy tinh, gầm gừ rền rĩ. Tiếng kim loại va nhau chan chát, tiếng rên xiết vọng khắp các con đường. Tôi cố chạy qua đống đổ nát, nhưng từng bước chân như đeo đá nặng trĩu, tim đập dồn dập.
Mỗi ngã rẽ đều hiện lên những khoảnh khắc cận kề cái chết — như những vòng hồi quy trước vẫn còn vết hằn trong ký ức: tôi lạc giữa rừng tối, trượt chân xuống suối, cô độc trên sân chơi trống rỗng… tất cả hiện về như một cơn ác mộng không hồi kết.
Một cú giật mạnh kéo Rian bật dậy. Hơi thở dồn dập, tay anh vô thức ôm lấy đầu cơ mặt hiện lên căng cứng.
Căn phòng quen thuộc hiện ra, ánh sáng ban mai rọi qua khe cửa sổ nhưng dư âm về một Neo Seoul đẫm máu vẫn lẩn quẩn trong tâm trí anh.
Anh ngồi im, mắt dán vào khoảng không vô định. Những hình ảnh yên bình vừa rồi — sân chơi cũ, con đường rợp lá, ngôi nhà gỗ ấm áp — bỗng trở nên xa lạ.
Anh không chắc… chúng có thật không.
Có phải chúng từng là ký ức của anh hay chỉ là những mảnh vụn lạc lõng trôi dạt từ vô số lần hồi quy?
Anh đã sống quá nhiều cuộc đời… đến mức không còn biết ký ức nào thuộc về mình.
Tim anh đập thình thịch như đang níu giữ một điều gì sắp rơi khỏi tay.
Anh hít sâu, ép mình trở lại thực tại. Nhưng khi đôi mắt dõi nhìn căn phòng quen thuộc, lòng anh chỉ còn trống rỗng — một khoảng mờ giữa bản thể thật và những ảo ảnh chồng chất qua từng vòng hồi quy.
Ánh mắt anh vẫn dán vào mảnh kim loại xước mờ nằm lặng lẽ trên bàn — thứ duy nhất anh mang về được từ vòng 17 — trong khi dòng suy nghĩ lặng lẽ trôi qua đầu.
Anh từng cố tìm quy luật cho những lần hồi quy.
Nhưng tất cả… chẳng theo bất kỳ logic nào cả.
Lần đầu tiên, anh bị kéo ngược về quá khứ khi đang chạy trốn giữa làn quái vật ào ạt, hơi thở đứt quãng trong tiếng gầm rú điên loạn.
Lần thứ hai, là khi một tảng đá khổng lồ từ con quái trên cao rơi xuống chỉ cách đầu anh vài gang tay.
Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu dù đã kịp vào được nơi trú tay, tưởng như đã sống sót thế mà thời gian vẫn đột ngột vỡ vụn cuốn anh trở lại vạch xuất phát.
Lần thứ bảy, lần mười lăm… tận bên kia địa cầu — New York hay Tokyo — chỉ một bóng đen dày đặc tràn tới, lạnh buốt như băng , nuốt gọn mọi sắc màu và chuyển động. Tim anh thắt lại, tay chân như không còn cảm giác chưa kịp hít một hơi thì mặt đất đã biến mất.
Và khi anh mở mắt… anh đã đứng giữa Neo Seoul, nắng sớm rải vàng lên từng mái nhà, chim hót trên dây điện như chưa từng có gì xảy ra.
Không thời điểm cố định.
Không tình huống cố định.
Không dấu hiệu báo trước.
Anh từng tưởng có thể tìm ra mẫu số chung, một manh mối nhỏ để hiểu vì sao thời gian lại bẻ gãy như thế… nhưng tất cả chỉ như những mảnh gương vỡ phản chiếu hỗn loạn và thật vô nghĩa.
Anh nhắm mắt nghe tiếng tim mình đập nặng nề.
Không có quy luật nào để bám vào.
Không có đường thẳng để lần theo.
Chỉ có những vòng lặp bất chợt và sự tan rã của mọi logic… khiến anh chẳng biết mình đang sống tiếp hay chỉ đang lặp lại một cái chết chưa xảy ra.
Anh vươn tay, khẽ chạm vào mảnh kim loại.
Lạnh buốt.
Nhưng thực.
Có lẽ… chỉ còn nó là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro