Mạng Lưới Thân Mật

Lee Seokmin là Hội trưởng sinh viên năm hai của Đại học SVT, một hình mẫu lý tưởng trong mơ của mọi thầy cô và sinh viên. Nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi, dáng vẻ hoạt bát, và thành tích học tập luôn đứng đầu bảng. Anh là "con nhà người ta" chính hiệu, người luôn dẫn đầu mọi hoạt động ngoại khóa, từ thiện nguyện đến tổ chức sự kiện. Seokmin cứng nhắc đến mức khó tin trong mọi nguyên tắc: là người đầu tiên có mặt và cuối cùng ra về trong mọi cuộc họp, và luôn kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất. Ngay cả việc sắp xếp bút trên bàn cũng phải theo đúng thứ tự màu sắc.
Ngược lại, Choi Seungcheol, sinh viên năm ba, lại là một "học bá" đúng nghĩa đen: học giỏi đến đáng sợ, luôn chễm chệ ở vị trí top đầu khoa, nhưng lại lạnh lùng, ít nói và tuyệt đối không bao giờ bén mảng đến bất kỳ hoạt động trường lớp nào. Trong mắt mọi người, Seungcheol là một kẻ kiêu ngạo, chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Nhưng sự thật thì, anh chỉ đơn giản là... lười giao tiếp, và thấy mấy cái hoạt động "ồn ào" đó thật tốn thời gian. Thế giới của Seungcheol gói gọn trong thư viện, phòng thí nghiệm, và chiếc giường ấm áp.
Xung đột bắt đầu khi hai con người tưởng chừng không đội trời chung này bị "đẩy" vào vị trí trưởng ban tổ chức Lễ hội trường kỷ niệm 50 năm thành lập. Hiệu trưởng muốn lễ hội năm nay phải "hoành tráng nhất lịch sử", và ai nấy đều phải ngạc nhiên khi thấy tên Seungcheol được chỉ định vào vị trí quan trọng này, bên cạnh hội trưởng Seokmin.
Buổi họp đầu tiên diễn ra trong không khí căng thẳng hơn cả kỳ thi cuối kỳ.
"Chào học bá Choi," Seokmin mở lời, nụ cười tươi rói thường trực, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ dò xét. "Mong là anh sẽ không khiến mọi người thất vọng."
Seungcheol ngẩng đầu lên từ cuốn sách đang đọc dở, ánh mắt lười biếng quét qua Seokmin. "Tôi chỉ làm những gì cần làm. Ngược lại, mong Hội trưởng không quá cứng nhắc để làm chậm tiến độ."
"Tôi làm việc có nguyên tắc," Seokmin đáp, giọng điệu bắt đầu "cứng" hơn. "Nguyên tắc là thứ đảm bảo hiệu quả."
"Hiệu quả không đến từ nguyên tắc trên giấy, mà từ cách thực hiện," Seungcheol nói, khẽ nhép miệng. "Có lẽ Hội trưởng nên học cách linh hoạt."
Thế là, cuộc chiến "cà khịa" bắt đầu. Mỗi ý kiến đưa ra, Seokmin muốn theo quy trình A thì Seungcheol lại bảo quy trình A lỗi thời, cần quy trình B. Seokmin muốn làm trang trí cầu kỳ thì Seungcheol bảo đơn giản, hiệu quả hơn. Họ "cà khịa" nhau từng câu, từng chữ, khiến cả nhóm tổ chức chỉ biết đứng nhìn mà không dám can dự.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro