Hồi Ức 2 : Lần Gặp Gỡ Tiếp Theo

Lần thứ hai tôi gặp anh cách đó không lâu là một buổi tối sau khi làm về hôm đó khách của tôi ngồi đến tận 3 giờ sáng mới ra về. Các chị em khác đã ra về hết rồi chỉ còn tôi, tôi lấy đồ chuẩn bị ra về bà chủ thấy tôi về khuya nên hỏi

" có cần chị đưa về không ? "

" không cần đâu ạ. Gần thôi mà em bước vài bước liền tới rồi. Chị cứ dọn quán đi. Em về đây "

Tôi nói xong lấy đồ ra về bà chủ cũng không hỏi nữa ở lại dọn quán. Tôi đi qua con đường quen thuộc mà ngày nào cũng đi. Trời vẫn xe lạnh như mọi khi chắc do sắp vào đông nên thời tiết lúc nào cũng lạnh như vậy. Tôi lại thích đi bộ như vậy, hôm nay trăng sáng hơn mọi khi tôi bước nhanh về nhà nhưng hôm nay khác lạ, gần nhà tôi có một công viên nhỏ khi bước qua công viên tôi thấy một bóng đen ngồi bên vệ đường, tôi hơi hoảng sợ vội bước nhanh hơn. Tôi liếc nhìn một cái cảm giác khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lướt qua. Là Anh! Tay trái đang ôm lấy bã vai phải, trên mặt có một vết xước nhỏ đang gớm máu. Tôi hơi bất ngờ dừng lại nhìn anh, anh cũng nhìn tôi có vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi lục lọi túi xách tìm được một miếng băng cá nhân, thứ mà tôi hay đem theo bên người. Tôi nhét vào tay anh nhưng anh lại tròn mắt nhìn tôi như đang thấy một chuyện rất kinh ngạc. Không gian im lặng chỉ nghe thấy tiếng gió khe khẽ lạnh người , anh không lên tiếng và tôi cũng không, tôi cứ thế bước đi nhưng cũng chỉ được 3 bước đằng sau đã nghe một giọng trầm thấp ra lệnh

" Đứng lại "

Tôi xoay người nhìn anh

" Cô đây là đang bố thí sao ? "

" Mặt anh xước rồi. Làm đại ca mà giờ trong như con mèo bị thương . Tôi sợ mặt anh không đẹp trai nữa thôi "

Nghe tôi nói xong anh lại tỏ vẻ khó tin hơn nhìn tôi,
miệng nhếch lên

" Cô biết tôi ? "

Anh không hề nhớ ra tôi, tôi không ngạc nhiên lắm tôi chẳng qua cũng giống như một người qua đường xa lạ, có gì để anh ấn tượng đâu. Tôi cười khẩy

" tôi chính là một đứa làm gái mà còn giã vờ thanh cao "

" haha. Tôi nhớ ra cô rồi thì ra là ... "

Anh đang cười khoái chí thì bỗng im bật, đằng xa có rất nhiều người cầm đao la lớn

" Cmn ! Chia ra tìm cho tao "

Không giống trong phim nam chính ôm lấy nữ chính hôn thắm thiết rồi bọn người đó không hay biết gì chạy qua khỏi họ. Thực tế nghiệt ngã hơn anh nhảy vồ về phía tôi bắt lấy tay tôi

" chạy ! "

Anh kéo tôi chạy thật nhanh. Thật may mắn hôm nay tôi mặc quần ngắn, giày thể thao, áo khoát bên ngoài nếu là váy và giày cao gót thì chân tôi cũng xem như bỏ đi rồi. Tôi chạy không biết trời trăng mây đất gì cả, cho đến khi tới một gầm cầu tôi và anh mới dừng lại. Tôi thở hổn hển, anh cũng chẳng thua kém gì, tôi vừa thở vừa oán trách

" anh điên rồi à? Anh chạy thì chạy đi kéo tôi theo làm gì ? "

" hai người chạy sẽ bớt cô đơn hơn đấy. Xem như tập thể dục đi. Để cô ở lại bọn người đó chưa chắc tha cho cô "

" Quỷ mới tin anh "

" xem như tập thể dục thôi. Cho cô ốm một tý sẽ xinh hơn "

" Anh mới cần ốm, cả nhà anh đều cần ốm "

Tôi nói xong ngồi bệt xuống đất. Từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ chơi cái trò kích thích như vậy tôi vừa mệt vừa tức. Anh cũng ngồi bên cạnh tôi tay còn nắm chặt miếng băng cá nhân

" Dán cho tôi "

Anh đưa về phía tôi nhưng tôi còn ấm ức vì không đâu bị kéo vào chuyện của anh nên tôi cộc cằn đáp

" Không. Tự làm đi "

" trên mặt làm sao tôi thấy mà tự dán được. Là cô tự nói sợ tôi không đẹp trai nữa mà "

Tôi nghe anh nói vậy càng tức hơn, làm ơn còn gặp xui tôi giật lấy dán vào vết xước trên mặt anh, miệng lầm bầm

" dán thêm mười miếng cũng không đẹp "

" nhẹ thôi ! Đau "

Anh lằng nhằng, tôi nhìn trái nhìn phải xem xét. Khuôn mặt anh đúng là hoàn mỹ thật! nói là đại ca ai mà tin được. Tôi liếc thấy vai áo phải anh bị rách nên tôi tò mò chỉ chỉ

" vai anh bị thương sao? Có đau không ? "

" tôi chém cô một cái cô liền biết thôi "

" đau chết anh đi. Tôi đi về đây "

Tôi chưa thấy một đại ca nào lại ăn nói như anh cả. Ba câu không chặn họng người khác thì cũng làm người ta tức chết. Bị người ta chém như vậy cũng là đúng lắm. Tôi ấm ức muốn bỏ về nhưng anh lại kéo tôi lại.

" tôi mà đau chết ở đây tôi thành ma cũng ám cô "

" tôi ở đây cũng không giúp được gì cho anh. Có chết thì chết một mình đi, rảnh rỗi nhớ đến tôi sẽ cúng cho anh "

" miệng mồm cô độc thật đấy ! Tôi mặt kệ cô ở đây với tôi đi. Tôi chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu "

" anh là đại ca thật sao ? Có đại ca nào lại như anh ?chọc tức người khác là giỏi thôi ! Tôi xem phim thấy mấy đại ca đẹp trai thường hay lạnh lùng ít nói, mấy ai như anh"

" cô ít xem phim thôi. Mau đem điện thoại cho tôi mượn "

Tôi thấy anh giọng nói bắt đầu yếu dần chắc đau lắm, trời thì tối nên tôi cũng chẳng nhìn rõ vậy là tôi nghe anh. Tôi lấy điện thoại ra, khi màng hình điện thoại sáng lên tôi liếc nhìn về phía vai áo anh, tôi hốt hoảng miệng lắp bắp run run. Vết thương của anh rất sâu. Môi anh nhợt nhạt, áo anh máu đã ướt đẫm chảy dài xuống cả tay. Tay trái anh vẫn ôm lấy bã vai phải. Tôi lúc đó rất sợ hãi không biết phải làm sao

" anh... anh... làm sao ?... "

" sợ cái gì ? "

Anh giật lấy điện thoại trên tay tôi bấm một dãy số, tôi không nghĩ được thêm nhiều liền cởi áo khoác bên ngoài xếp lại thành hình vuông rồi áp lên vai anh. Chắc phải rất đau nhưng anh chỉ nhíu mày một cái, đợi đầu dây bên kia bắt máy

" alo "

" là tôi ! "

" Bọ Cạp anh sao rồi ? Bên này tôi vừa giải quyết xong thôi. "

" được rồi mau đến rước tôi "

Anh nói chỗ của chúng tôi đang trốn rồi cúp máy. Chiếc áo khoác bằng len của tôi bắt đầu thấm máu. Tôi thật sự rất sợ chẳng may anh mà chết thật có khi lại ám tôi như anh nói. Tôi ở phía sau anh tay ấn vào áo giúp anh cầm máu. Chân quỳ trên đá bắt đầu đau nhói lên. Tôi cố gắng nói chuyện với anh để anh không ngất đi

" nè anh đừng có ngủ đấy. Không được ngủ đâu "

" ừm "

Giọng anh rất yếu có vẽ không chịu được thêm nữa. May mắn sao người anh gọi đã tới. Là cái tên Ninh hôm đó, hắn thấy tôi đầu tiên ngạc nhiên sau đó lại nghi ngờ

" sao cô lại ở đây "

" đừng nói nữa đưa anh ấy đi bệnh viện trước đã "

Hắn không nói gì thêm cùng tôi đỡ anh lên xe, tôi ngồi bên cạnh để anh dựa vào người tôi, tay tôi vẫn ấn chặt chiếc áo. Tên Ninh không đi theo hướng bệnh viện mà đi đường khác

" sao không đưa anh ta vào bệnh viện. Anh còn đi đâu nữa "

" không vào bệnh viện được. Vào đó sẽ dính đến công an, cô muốn chết à "

Nói xong hắn lại tăng ga lao vụt đi. Lúc này anh đã lúc tĩnh lúc mê. Chẳng bao lâu đã đến nhà anh một căn nhà rất to ngoài cổng có vài tên canh chừng. Thấy tôi và tên Ninh đỡ anh vào bọn chúng liền chạy đến đỡ giúp tôi. Tôi cũng theo anh vào, rất nhanh bác sĩ cũng tới xem cho anh khoảng một tiếng đồng hồ sau mới ra. Tên Ninh còn đang nói chuyện điện thoại, bác sĩ đành dặn dò tôi

" không sao rồi. Mất máu quá nhiều, phải nghỉ ngơi thêm. Tránh vận động mạnh. Đây là thuốc nhớ uống đúng giờ tôi đã ghi hết rồi "

" cám ơn bác sĩ "

Bác sĩ nói xong cũng rời đi tôi ngồi trên ghế sôfa liếc về phòng anh. Anh đang truyền nước, vẻ mặt yên tĩnh không giống như những lúc ấu trĩ nói lời chọc tức người khác, tôi nhìn lại tay mình, hai bàn tay tôi toàn là máu đã khô lại. Tên Ninh đang nói điện thoại với ai đó hình như rất tức giận. Hắn chửi thề vài câu rồi vào nhà, hắn đến phòng nhìn một lúc rồi mới đi đến ngồi đối diện tôi

" sao cô ở cùng chỗ với anh ta vậy ? "

" là vì xui xẻo đấy. Đây là thuốc có ghi đầy đủ. "

Tôi đặt thuốc xuống bàn đứng dậy, tên Ninh ngơ ngác nhìn tôi rồi lên tiếng

" Cám... Cám ơn ! "

" là tôi xui thôi. Tôi phải về rồi "

" tôi đưa cô về nhé. Nhà cô ở đâu không cần phải đi taxi đâu "

" Nếu không ? Cứu anh ta còn phải tốn tiền taxi tự về à ? Mau lên đi "

" À... ờ... ! "

Khoé môi hắn giật giật, ngơ ngác làm theo lời tôi. Chắc do hắn không nghĩ tôi sẽ nói như vậy. Tôi sợ cái gì chứ? Dù sao ở đây cũng không phải hộp đêm, tôi đâu cần phải cung kính hắn? Tôi lại vừa cứu bạn của hắn. Tôi nói địa chỉ hắn tội vàng ra lấy xe đưa tôi về nhà. Vừa vào nhà tôi đã chạy ngay vào phòng tắm rữa thật sạch sẽ rồi leo lên giường ngủ. Hai đầu gối tôi sưng đỏ lên cả, tôi thật sự mệt chết, từ đêm qua đến sáng hôm nay chưa được ngủ, tôi tự rủa số mình xui xẻo. Nằm trên giường thoải mái tôi liền nhanh chống ngủ. Đó là lần thứ hai gặp lại anh và cứ nghĩ là lần cuối cùng. Ai mà ngờ được qua một tuần liền gặp lại anh nữa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro