Hình Bóng Trong Gương
Thành An rọi đèn pin vào hành lang tối tăm, cẩn thận bước chậm rãi. Không gian xung quanh yên lặng đến mức chỉ có tiếng bước chân cậu vang vọng.
Sau một hồi đi dọc theo hành lang tầng trệt, cậu chợt dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn. Khác với những cánh cửa khác đã mục nát và bong tróc, cánh cửa này vẫn còn khá nguyên vẹn, chỉ có lớp bụi dày đặc bao phủ.
— "Một căn phòng đặc biệt sao?"
An đẩy cửa bước vào.
Bên trong, căn phòng rộng rãi hơn hẳn những phòng khác. Mặc dù lớp bụi phủ kín mọi thứ, nhưng có thể thấy rằng nơi này từng rất xa hoa. Trần nhà được chạm trổ tinh xảo, họa tiết trên tường vô cùng tinh tế, chứng tỏ chủ nhân của căn phòng này là một người rất yêu nghệ thuật.
Những bức rèm nhung đỏ sậm nặng trịch treo lủng lẳng bên cửa sổ. Một chiếc giường lớn với tấm chăn rách bươm nằm ở góc phòng, xung quanh có những món đồ cũ như hộp nhạc, sách vở và tranh ảnh mờ nhạt.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của An nhất… là một chiếc gương lớn đặt ở giữa phòng.
Chiếc gương có khung gỗ chạm trổ tinh xảo, dù bụi bặm vẫn không che lấp được vẻ đẹp sang trọng của nó. Mặt gương vẫn trong, như thể nó đã chống lại sự bào mòn của thời gian.
Thành An bước đến gần hơn, đưa tay lau nhẹ lớp bụi trên bề mặt kính. Khi ánh sáng từ đèn pin phản chiếu, cậu nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương.
Và rồi… cậu nhìn thấy một điều kinh hoàng.
Trong góc phòng, phản chiếu qua gương, có một cậu thiếu niên đang đứng đó.
Cậu ta mặc một bộ đồ trắng cổ điển, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn có nét thanh tú. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào An, và trên môi cậu ta… nở một nụ cười kỳ lạ.
An cứng đờ người, tim đập thình thịch. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi từ từ quay đầu lại…
Nhưng trong thực tế, góc phòng trống trơn. Không có ai cả.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, An vội quay lại nhìn vào gương, cậu thiếu niên vẫn ở đó.
Cậu ta nghiêng đầu một chút, như thể muốn nhìn An rõ hơn. Và rồi… môi cậu ta mấp máy, như đang thì thầm điều gì đó.
— "Không… không ổn rồi!"
An bật lùi ra sau, suýt ngã. Cậu xoay người, lao thẳng ra khỏi phòng, chạy thục mạng đến chỗ Quang Hùng.
— "HÙNG! CÓ CÓ CÓ NGƯỜI!"
Quang Hùng giật mình, vội nắm lấy vai An giữ lại.
— "Bình tĩnh! Mày thấy gì?"
An thở dốc, nhìn lại phía hành lang tối om phía sau lưng mình, rồi lắp bắp:
— "Tao… tao thấy một cậu thiếu niên trong gương… cậu ta cười với tao."
Không gian im ắng. Cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm tấm rèm nhung khẽ lay động.
Rồi… từ xa, vọng lại một âm thanh khe khẽ:
"À ơi… à ơi…"
Giống như… tiếng hát ru của một ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro