Tiếng Ru


Âm thanh khe khẽ vang lên trong không gian tối tăm, như một tiếng ru nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người. Thành An và Quang Hùng cứng đờ tại chỗ, toàn thân nổi da gà.

— "Mày có nghe thấy không?" — An run rẩy hỏi.

Quang Hùng gật đầu chậm rãi, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.

Tiếng hát ru văng vẳng, không rõ phát ra từ đâu, nhưng nó như len lỏi vào tận sâu trong tai, khiến người nghe có cảm giác vừa buồn ngủ, vừa hoang mang.

— "Đi thôi, tìm Hùng và Hào, chúng ta rời khỏi đây ngay!" — Quang Hùng kéo tay An, nhanh chóng đi về hướng cầu thang.

Nhưng đúng lúc này…

RẦM!

Cánh cửa phòng mà An vừa chạy ra đột nhiên đóng sập lại. Một cơn gió lạnh buốt phả vào sau lưng, khiến hai người rùng mình.

— "Chết tiệt!" — Quang Hùng chửi thề, quay ngoắt lại.

Chiếc gương trong phòng vẫn đứng im lìm. Nhưng lúc này, trên bề mặt kính… có một bàn tay trắng bệch đang in dấu lên đó.

Cộc… cộc… cộc…

Một âm thanh kỳ lạ vang lên từ bên trong gương, giống như có ai đó đang gõ nhẹ lên mặt kính.

— "Đi thôi!" — Thành An hoảng loạn kéo tay Quang Hùng chạy thẳng xuống dưới.

Nhưng khi cả hai vừa đặt chân đến cầu thang, họ đột ngột khựng lại, có thứ gì đó đứng chặn ngay giữa lối đi.

Trong bóng tối, một bóng người nhỏ nhắn, mờ ảo, mặc bộ đồ trắng cũ kỹ… đứng bất động trên cầu thang.

Dưới ánh sáng chập chờn từ đèn pin, họ lờ mờ nhìn thấy gương mặt thiếu niên. Đôi mắt cậu ta đen thẳm như vực sâu, khóe môi khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.

"À ơi… à ơi…"

Lần này, tiếng hát ru phát ra ngay trước mặt họ.

Cậu thiếu niên ấy… đang hát.

Quang Hùng và Thành An không dám thở mạnh. Không khí xung quanh như bị rút cạn, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Rồi, thiếu niên ấy cử động.

Chầm chậm, cậu ta đưa tay lên, như muốn với lấy họ.

— "CHẠY!"

Không kịp suy nghĩ, cả hai quay đầu bỏ chạy về hướng khác.

Từ phía xa, Hoàng Hùng và Phong Hào nghe tiếng la thất thanh, liền vội vàng chạy đến.

— "Chuyện gì vậy?" — Hoàng Hùng hốt hoảng hỏi khi thấy Thành An và Quang Hùng mặt mày tái mét.

— "Có… có người!" — Thành An thở gấp.

— "Ai?"

An nhìn ra phía cầu thang. Nhưng giờ đây… không có ai đứng ở đó cả.

Chỉ có một chiếc bóng mờ nhạt in trên tường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro