[miComet] Of Love and Magic (P6)


"Xin chào", cô vui vẻ chào Sora.

"Chào!" cô gái kia rạng rỡ chào lại, ôm lấy Miko. Sora luôn ngọt ngào như thế, Miko nghĩ trong niềm vui sướng, hành phúc vì không cần phải làm bất cứ điều gì khiến cô giống như kẻ biến thái.

Cô nhanh chóng hít nhanh một hơi khi Sora ôm lấy cô, một lần nữa cảm thấy thất vọng vì nó không giống mùi hương đó.

Sora rời cái ôm và họ trò chuyện một chút trước khi Miko quay trở lại với Polka.

"Chẳng có gì cả", cô nói trong tuyệt vọng.

"Tui chắc bà sẽ tìm ra mà", Polka xoa dịu người kia.

Miko đột nhiên quay đầu về phía Polka, người đã lùi lại một bước.

"Cho tui ngửi cái coi", Miko yêu cầu, từng bước lại gần.

"Thánh thần ơi, không phải tui đâu!", Polka nói, đập vào tay cô.

"Đau!" Miko thốt lên. Cô rên rỉ, "Làm ơn, tui cần thu hẹp phạm vi lại"

"Ugh, được rồi! Nếu điều này khiến bà ngậm miệng lại", Polka càu nhàu

"Cảm ơn!" Miko vui vẻ nói, hít nhanh một hơi. Không ngạc  nhiên, nó cũng không có mùi giống như lọ thuốc, nhưng cô ấy rất vui vì đã xác nhận.

"Sao rồi?", Polka thách thức, "Tui đã nói gì với bà?"

Miko vẫy tay chào cô ấy, "Ừ, đúng vậy"

Falre và Suisei bước vào lớp, Miko nhảy khỏi chỗ ngồi và ngay lập nhức nhào về phía họ.

"Cho tui ngửi bà đi", cô bảo Flare với một vẻ mặt khẩn trương. Flare liếc nhìn Polka để nhờ giúp đỡ, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu nhìn Flare và Suisei.

"Chưa tìm ra nữa hả?" Falre hỏi, nhanh chóng liếc nhìn Suisei đang ngây người nhìn Miko.

"Chưa" Miko bĩu môi, "Đó là lý do tui đang cố thu hẹp nó. Giờ thì cho tui hít hà bà nào"

Flare thở dài, chấp nhận số phận của mình khi Miko hít lấy một hơi.

"Sao?" Flare hỏi, mặc dù cô ấy đã biết câu trả lời.

"Khỏng phải nó," Miko thất vọng. Cô đột nhiên liếc nhìn Suisei

Falre và Polka (cả Ame từ phía xa) nhanh chóng bắn lên dự đoán. Liệu Miko cuối cùng có nhận ra không?

"Tới bà," Miko yêu cầu, nghiêm túc nhìn Suisei.

Trước khi Suisei có thể trả lời, giáo sư bước vào phòng, cắt ngang lời họ.

Miko (và Falre, Polka cùng với Ame) nguyền rủa vị giáo sư vì canh thời gian 'rất chuẩn', khi tất cả họ đều trượt về chỗ ngồi của mình.

Khi bài học bắt đầu, tâm trí của Miko lại trôi đi. Ít nhất cô ấy đã phần nào thu hẹp danh sách những người tiềm năng. Nó vẫn còn một chút tiến bộ.

Vài ngày sau, cuối cùng cũng đã hoàn thành việc ủ thuốc. Cô ấy đã trộn thành công nó với cà phê, nhưng cô không thể thử nó nếu không cô ấy có thể bị ảnh hưởng bởi thuốc.

Cô ấy chỉ cần làm nó và hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất, mọi thứ vào phút cuối thường hoạt động suôn sẻ.

Cô đặt tách cà phê với lọ thuốc đã pha trên bàn làm việc trong phòng sinh hoạt chung. Cô để yên một lúc rồi về phòng mặc áo choàng và cố tỏ ra đoan trang. Cô khá chắc rằng sẽ không có ai uống nó, vì lúc này mọi người đều đang ở ngoài học trong lớp. Co ấy đã thức cả đêm cho đến phút cuối để xem lại cách pha chế thuốc, để đảm bảo. Mọi thứ trôi chảy. Vì vậy, cô quyết định bỏ buổi học hôm nay, chắc chắn đã cho bạn bè biết để họ không hoảng như lần trước.

Cô chuẩn bị xong và quay lại phòng sinh hoạt chung, chuẩn bị mang đồ uống đề thư viện nơi Towa luôn dành thời gian rảnh ở đó. Cô ấy không mong đợi thấy Suisei đang thơ thẩn trên chiếc ghế dài, đưa cốc cà phê lên môi.

"Chờ đã!" Miko hét lên, vươn tay ngăn cô gái kia lại, nhưng đã quá muộn, Suisei đã uống một ngụm rồi.

"Cái gì? Tại sao?!" Cô gái kia hỏi, hoảng sợ đặt chiếc cốc xuống bàn.

"Sao bà lại uống nó?!" Miko hoảng sợ "Bà không nên uống những thứ đồ lạ ngẫu nhiên ở quanh"

"tui biết và là người duy nhất ở đây nên tui nghĩ nó là của bà!" Suisei phản bác.

"Chúa ơi," Miko lầm bầm, tròn mắt nhìn Suisei. Cô là người đầu tiên cô gái kia nhìn thấy sau khi uống lọ thuốc. Điều đó có nghĩa là-

"Chuyển gì đang xảy ra vậy?! Chết tiệt, cái này có độc hả?" Cô ấy hét lên khi lắc vai Miko.

Kỳ lạ, Miko nghĩ, cổ dường như không có gì khác biệt.

Cô khá chắc rằng lọ thuốc phải kích hoạt trong vòng một phút, vì vậy rất có thể nó không hoạt động vì Suisei hành động như bình thường, trừ việc hơi kỳ quái.

"Mọi thứ đều ổn! Thấy không?" Cô muốn tự mình kiểm chứng điều đó khi xoa dịt người kia.

Cô cầm lấy cốc và nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm vào Suisei, người vẫn đnag nhìn cô một cách tò mò và có chút hoảng sợ. Cô không cảm thấy gì khác biệt khi nhìn Suisei. Không có gì thay đổi.

Co thất vọng vì lọ thuốc tình yêu không có tác dụng, có lẽ cô đã mắc sai lầm trong quá trình pha chế.

Miko lo lắng gãi má, "Ồ không có gì, tui chỉ định chơi khảm thôi, nhưng nó không thành công."

Suisei chế giễu, trông có vẻ nhẹ nhõm vì chuyện đó không có gì nghiêm trọng cả, "Bà nghĩ rằng bà có thể chơi khăm tui rồi đánh bài chuồn hả?"

"Nó không phải dành cho bà, ngốc", Miko phản bác, "Bà là người đột nhiên uống nó mà không hỏi. May cho bà là nó không hoạt động"

Suisei tự mãn cười, "Tui chỉ may mắn thế thôi. Bà cũng không nên để đồ uống lạ xung quanh, bà biết đấy"

Cả hai cùng nằm dài trên chiếc ghế, mệt mỏi vì tất cả sự náo động và la hét.

"Tui không mong có ai quay lại đây vào lúc này. Bà đang làm gì ở đây vậy? Không phải bà nên ở trong lớp sao?" Miko mắng mỏ, bĩu môi trước cốc cà phê tình dược đã hỏng. Cô đã nổ lực rất nhiều để thực hiện nó, vậy nên cô thực sự thất vọng.

Suisei ngả người vào chiếc ghế sa lông, gác chân lên bàn và thản nhiên khoanh tay, "Lớp học chán lắm nên tui cúp"

Miko không thể không cười khi Suisei chỉ làm bất cứ thứ gì cổ muốn.

"Aww," Cô thủ thỉ, "Bà thấy chán khi không có tui à?"

"Đồ đần," Cô gái kia đảo mắt nhưng không phản đối, trong khi Miko tự mãn mỉm cười vè phía cô.

Cô choàng tay qua Miko, "Cốc cà phê đó để làm gì vậy?"

Miko, tuy nhiên, hầu như không nghe thấy cô ấy qua tiếng ù tai. Đây là lần đầu tiên cô gần gũi với Suisei trong hai tuần qua.

Mùi hương, nó giống như mùi từ lọ thuốc tình yêu...

Miko cảm tháy trái tim mình như muốn vỡ tung ra, sự mặc khải làm cô rung động đến tận xương tủy. Không thể nào, đúng không, cô ấy có thực sự yêu Suisei không?

"Nè, bà ổn chứ?" người kia lo lắng hỏi khi Miko bị phân tâm.

Miko quay sang cô ấy, cảm thấy tái mét và cố gắng ngăn tay mình khỏi run. Cô đột nhiên nghiên người về phía trước, cần phải chắc chắn.

Cô nắm lấy áo choàng của Suisei, cô gắng giả vờ như cô ấy chỉ đang sửa nó, mặc dù cô ấy rõ ràng là đang tiến quá gần.

"C- bà đang làm gì vậy?" cô gái kia lắp bắp một cách bất thường, cố gắng nghiên người đi

"Tui đang sửa áo choàng của bà, đồ ngốc. Bà trông như một tên du côn," Miko yếu ớt nói, tinh tế hít vào mùi hương của Suisei.

Nó giống hệt mùi hương ngọt ngào, giống với mùi đã chạy qua tâm trí cô kể từ khi cô ngửi thấy nó ở lớp.

"Ừ, nhưng sao lại tới gần thế?" cô gái kia nói, má hơi đỏ.

"Bởi vì," Miko nói nhỏ lại, không biết phỉa nói gì, tay vẫn nắm chặt lấy áo choàng của Suisei. Cô không thể tin được người cô yêu lại là Suisei.

"Nhân tiện, bà chưa trả lời câu hỏi. Bà bỏ gì vào đồ uống đấy?" Suisei hỏi sau một lúc im lặng, mắt cô ấy vẫn nhìn mọi nơi trừ Miko, vì khuôn mặt của họ quá gần nhau.

Miko lúng túng tránh xa cô gái kia, không muốn làm Suisei khó chịu, nhất là khi Miko nhận ra mình đang yêu cô gái kia.

Mọi thứ như sắp rơi vào đúng vị trí, giống như tất cả đều đang nhấp nhô trong đầu cố. Tất cả đều có ý nghĩa, như thể trong thâm tâm cô luôn biết mình cảm thấy thế nào đối với Suisei.

Cô cảm thấy mình như một đứa ngốc vì không nhận ra điều đó sớm hơn, nhưng làm thế nào để biết rằng cô đang yêu một trong những người bạn thân nhất của mình? Đồng thời, cô không thể chấp nhận được?

Suisei rất ngọt ngào, bảnh bao, hài hước và luôn chăm sóc cô. Họ luôn ghẹo nhau như những đứa trẻ trên sân chơi, nhưng đồng thời cô cũng biết họ luôn chống lưng cho nhau.  Mọi người đã trêu chọc họ về việc họ cư xử như một cặp vợ chồng già, thêm vào đó, họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều. Cô ấy cũng đã thực sự rất lộng lẫy, một sự thật mà Miko không bao giờ tập trung vào quá nhiều. Vì vậy, nó có lý, không thể tránh khỏi việc cô đã rơi vào lưới tình với Suisei.

 _____________________

Chap sau nữa là Of Love and Magic end!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro