Author: RipRip1011
______________
Shiro rút ra từ eo hai khẩu súng lục, cô ta vừa chạy và bắn tôi với tốc độ khủng khiếp. Hơn nữa, cô ta gần như chưa lần nào nhắm trượt cả. Tôi dùng kiếm gạt đi những những viên đạn ấy.
- [ Living Bullet ]
Sau khi hô to thứ kĩ năng đó, nhưng viên đạn tôi gạt đi được bỗng quay lại đuổi tôi, những viên đạn này dường như sẽ không dừng lại cho đến khi hạ được mục tiêu. Vậy thì chỉ cần chúng không có mục tiêu để hạ thì sao.
- [ Hidden ]
Tôi trở nên biến mất, những viên đạn vì không tìm thấy mục tiêu mà dừng lại trên không trung. Thời điểm hoàn hảo, tôi nhanh chóng chém toàn bộ và tiêu diệt tất cả.
Thừa thắng xông lên, tôi kích hoạt gia tốc và cường hoá lên cơ thể và di chuyển ra phía sau cô ta. Tôi chém thanh kiếm từ trên xuống, nhưng cô ta quay lại và đỡ nhát chém bằng khẩu súng bên tay phải, trong khi khẩu còn lại ở tay kia nhắm vào đầu tôi.
Bang! Bang!
Với khoảng cách bằng không, viên đạn lao thẳng vào đầu tôi.
Nhưng...
"Cái quái..."
《 Trạng Thái Vô Địch: 87% 》
Tôi không bị headshot đâu nha, viên đạn bật ngược lại và xẹp đi. Có thể nói sao ta, tôi là quái vật thì phải.
Shiro lùi về phía sau và tạo khoảng cách với tôi, nhét lại hai khẩu lục về bao da bên hông. Và rút từ đầu ra một khẩu súng trường dài, hình dạng của nó là khẩu SG-550. Theo hiểu biết của tôi nó sử dụng đạn 5,56x45mm NATO. Tốc độ bắn của nó có thể lên đến tầm 700 viên/phút.
Dù không hiểu biết nhiều về súng nhưng tôi cũng biết được kha khá đôi điều.
"Để xem ngươi chống đỡ kiểu gì với thứ này."
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
- Elemental Slash: 《 Earth 》
《 Đã xác nhận 》
- [ Earth Wall ]
Tôi giơ cao thanh kiếm lên và những bước tường bằng đá mọc lên ngay tức khắc che chắn tôi khỏi cuộc công kích của hoả lực.
- [ Teleportation ]
"Nà ní ?"
Cô ta dịch chuyển ra sau lưng và chĩa súng về tôi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hàng loạt viên đạn đang tàn phá cơ thể tôi.
《 Tình trạng cơ thể đã vào RED ZONE
Trạng Thái Vô Địch: 13%
Thời gian còn lại: 1 Phút Hoặc Ít Hơn 》
- [ Earth Wall ]
Tôi tạo thêm những bức tường bằng đá để dừng loạt đạn kinh hoàng đó. Cơ thể tôi đã bị đục vài lỗ, máu bắt đầu rỉ ra, chết tiệt, không thể ngờ cô ta lại dịch chuyển ra đằng sau.
"Đúng như ta nghĩ, cái cơ thể đó cũng có giới hạn về lượng sát thương chịu được."
- [ Heal ]
Tôi sử dụng ma pháp phục hồi lại các vết thương khiến máu dần ngừng chảy. Cơ thể sẽ chạm giới hạn trong một phút nữa sao, vậy thì phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.
"Ngươi đã nói gì nhỉ, rằng ngươi sẽ bắt ta quỳ gối và cầu xin ngươi tha mạng phải không. Hay đó chỉ là lời nói xuông thôi."
"Không phải việc của ngươi."
"Hể."
Cô ta nên câm nay đi rồi đấy.
- [ LightSpeedBall ]
Tôi giơ bàn tay lên giống như súng và nhắm vào con ả đó.
"Chậc."
《 Kẻ địch đã rơi vào trạng thái mù tạm thời.》
Lợi dụng lúc đó, tôi lao đến đoạt lấy khẩu súng và chĩa nó vào cô ta.
"Giờ thì cô quỳ xuống và cầu xin được rồi đó."
"Thật sao."
Cô ta đang...cười.
"Bùm."
BÙM!
Khẩu súng trên tay tôi đột nhiên phát nổ. Tôi hơi mất thăng bằng và choáng vì hứng trực diện cú nổ.
Cách tay phải tôi đang bị bỏng nặng, máu chảy xuống không ngừng
《 Trạng Thái Vô Địch: 0%
Cảnh Báo: Cơ Thể Đang Chịu Thương Tích Nặng Nề, Cần Chữa Trị Nay 》
Chữa trị á? Muốn cũng không được với cái tình huống này. Chỉ cần lơ là là ăn đạn ngập mồm.
"Chết đi"
"Cái..."
Cô ta giờ chuyển sang sử dụng...tên lửa mini. Cái bệ phóng được cô ta cầm bằng hai tay bắn ra hàng trục cái tên lửa nhỏ bay loạn xạ về phía tôi.
Tất cả những bức tường đá của tôi đều bị phá huỷ bởi cơn huỷ diệt của mấy quả tên lửa mini ấy.
"Lần này sẽ là dấu chấm hết của ngươi, đỡ lấy này."
Một lần nữa, những quả tên lửa mini lại được bắn ra. Tôi chắc chết lần này rồi, chưa ăn gì đã ngủm rồi sao.
"Thế là đủ rồi đấy Shiro."
Một giọng nói bao trùm cả căn phòng.
Từ trên trần hạ xuống đất là một cái bóng mờ nhạt, nó dần bắt đầu trở nên rõ hơn khi chạm đất. Tất cả những tên lửa mini đều đột ngột dừng lại và biến mất.
"Okaa-sama."
Shiro hốt hoảng khi nhìn thấy bóng dáng người bí ẩn đó, theo cách gọi thì dường như họ là mẹ con.
"Xin thứ lỗi cho hành động vô lễ của con gái ta, chắc nó đã gây không ít rắc rối cho cậu đây là..."
Cái không khí xung quang người này..., linh cảm rằng không nên chọc giận người này, tôi lịch sự giới thiệu mình.
"Tên cháu là Haku, Naiji Haku."
"Haku, Haku, ưm. Tên ta là Mia Raiza, chủ nhân của nơi này."
Bà ta lẩm nhẩm tên của tôi rồi giới thiệu mình.
"Còn những người kia là..."
"Tôi là Chal, 27 tuổi, độc thân, làm nghề mạo hiểm giả."
"Còn tôi là Gosper, cũng 27 tuổi, độc thân, là một mạo hiểm giả, mẹ tôi đang bảo tôi nên nhanh chóng cưới vợ để có cháu bế."
"Anna."
Chal-san và Gosper-san nhiệt tình giới thiệu mình, mặt họ đang đỏ hết lên, còn Anna thì, cô bé lạnh lùng đáp lại.
Người phụ nữ tên Raiza mang một sự quyến rũ chết người, đây là lý do khiến hai người kia nhiệt tình như vậy.
"Ta thấy có một người trong nhóm cậu đang bị thương. Kuro, đưa nữ hiệp sĩ ngất kia vào chỗ nghỉ, và cả ba người kia nữa."
"Vâng, thưa Raiza-sama."
Sau đó Kuro dẫn ba người kia đi, giờ chỉ còn lại tôi, chủ nhân của không gian này, Raiza và Shiro, con gái của bà.
- [ Blessing ]
Cánh tay phải của tôi đã trở nên lành lặn nay lập tức, những cái lỗ trên người tôi đang đẩy đạn ra và đóng lại.
"Cậu cảm thấy ổn chưa, nến có gì hãy nói cho ta biết."
"...vâng"
Sau khi nói với tôi xong, Raiza quay lại đằng sau
"Shiro"
"D,dạ"
- [ Prison Cube ]
Sau lời nói đó, xung quang Shiro xuất hiện một khối lập phương trong suốt, thứ đó dần ngày càng trở nên nhỏ hơn, gọn hơn, và rồi trở thành một viên xúc xắc.
"Con bé là của cậu"
"Hả"
"Ta không biết phải xin lỗi như thế nào cho đủ, nên ta đưa câu con gái ta để thay"
"Đâu nhất thiết phải thế, đúng chứ..."
"Nếu cậu chê thì...ta sẽ giết cậu"
"Vậy thì...tôi nhận vậy"
Tôi bỏ viên xúc xắc Shiro vào túi quần.
"Giờ thì..."
Raiza bắt đầu lẩm bẩm, rồi bỗng nhiên mọi thứ trở thành một màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro