Chương 6: Không có huynh đệ tình Gokotai Toushirou! (6)
Kasen Kanesada dắt theo Gokotai Toushirou đi trước phòng ở. Hắn cũng chính là gần hầu của Saniwa trong tuần này.
Cậu trở lại khu nhà ở dành cho các Đao kiếm. Hai người chậm rãi bước đi trên hành lang dài, không ai có ý định sẽ mở miệng nói chuyện, năm tháng tĩnh hảo.
Phía bên tay phải cậu là một khoảng sân rộng lớn, thoáng mát vậy nên khi đưa mắt nhìn ra xa có thể dễ dàng bắt gặp bóng dáng của một gốc cây hoa anh đào to lớn đang nở rộ nhiễm hồng cả một bầu trời. Cánh hoa và mùi hương của nó bay đi thật xa, dựa vào làn gió mang chúng bay vào tới dừng ở sàn gỗ, dưới chân được lót một lớp cánh hoa tạo cảm giác như đang đi trên thảm bông.
" Hoa rơi trên người quả thực là rất xinh đẹp... Nhưng đến lúc dọn dẹp chúng thì sẽ thực vất vả nha ". Kasen đi ở phía trước than nhẹ một câu nhưng bước chân đã thả chậm lại một chút, tâm tình tốt còn đưa tay hứng cánh hoa đang rơi. Quả là một bức tranh tuyệt mỹ và yên bình, đáng tiếc không phải ai cũng vui thưởng thức nó.
Gokotai Toushirou như lâm đại địch nhìn đám cánh hoa bay lả tả trước mặt, chân mài tức khắc nhăn lại đủ kẹp chết ruồi.
Cậu không thích hoa anh đào, không phải nó không đẹp mà chỉ vì màu sắc của nó gần giống như màu máu, xinh đẹp huyễn lệ nhưng nhìn nhiều sẽ khiến cậu sinh ra cảm giác choáng ngợp, rất dễ khơi dậy cảm xúc buồn bã sâu trong tâm hồn... Vậy nên cậu chọn cách lãng tránh chúng bằng cách nhìn chằm chằm vào thanh Đao đi ở trước mặt. Có thể bước nhanh hơn chút được không a? Ngươi còn nhớ là đang dắt người không vậy? Sao lại bước chậm hơn rồi, thiên a... Cậu thấy bản thân sắp bị nghẹn chết rồi _(:3"z)_
Đang lúc oán niệm của cậu gần như hoá thành thực chất thì đột nhiên người phía trước chợt dừng lại. Cậu không hiểu ra sao nhìn bóng lưng Kasen Kanesada chợt căng thẳng, không đợi cậu nhìn xem phía trước có cái gì thì Kasen đã nhanh chóng đi lên bỏ xa cậu hơn ba bước chân.
" Là Yamanbagiri thật này, thực hiếm khi thấy cậu chịu bước ra ngoài đấy ". Kasen Kanesada trêu đùa nói.
" Chỉ là hôm nay tôi muốn ra thôi, cậu đã nói ở một chỗ không tốt... lắm ". Yamanbagiri Kunihiro hơi kéo tấm chăn đơn che nửa khuôn mặt chỉ để lộ chiếc cằm tinh tế, giọng nói hạ cực thấp nên không thể phân biệt được tâm tình của hắn lúc này đây.
Nhưng rơi vào tai của 2 thanh đao đối diện lại rõ ràng bất quá. Cậu tinh mắt thấy bên tai của Kasen dần đỏ lên, tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn trước, hắn bắt đầu lôi kéo cùng Yamanbagiri liêu lên.
Đây là đâu? Cậu là ai? Lí do gì cậu lại phải đứng đây nhìn 2 thanh đao này tán tỉnh (gạch bỏ) nhau?
Uy Kasen, cậu đang dắt tôi đi tìm phòng đấy nhớ không?
Gokotai_bóng đèn_Toushirou chán đến chết đứng một bên nhìn 2 thanh đao nói chuyện thiếu điều muốn trợn trắng mắt. Không nghĩ đến một ngày có thể nhìn thấy 2 thanh đao khác phái nói cười vui vẻ với nhau mà chủ đề chỉ đơn thuần là quan tâm đến đối phương, nếu như ngay từ đầu cậu được rèn ở Honmaru này có phải cậu cũng sẽ giống như họ? Đơn thuần và yếu ớt... a không đúng, họ không yếu chỉ là quá mềm lòng mà thôi...
Đuôi bộ truyền đến đau đớn làm cậu bừng tỉnh khỏi tâm trí đang dần bay xa. Quay đầu nhìn xuống xem thủ phạm dám cắn đuôi cậu là ai thì đập vào mắt là một con hổ trắng to lớn, lông tóc bóng loáng, dáng người uy mãnh cho thấy nó được chăm sóc rất khá, hổ lớn đang dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu trang đáng yêu mà đuôi của cậu thì đang bị nó ngậm lấy!
" Bỏ ra! ". Đơ người vài giây cậu liền đen mặt, ngữ khí không khống chế được run rẩy lên, không nhịn được hét to. Rắc rối lại đến, ở Honmaru này người có thể sở hữu con hổ chỉ có thể là một Gokotai Toushirou khác, nếu hổ ở đây thì chắt chắn người cũng sẽ ở gần đây, cậu chưa chuẩn bị đủ tâm lý để đối mặt với một Gokotai khác nên là cậu phải nhanh lên đuổi nó đi.
Kasen và Yamanbagiri bị tiếng hét của cậu làm cho giật mình, lúc này mới để ý đến bên cạnh còn đang đứng một thanh đao khác liền xấu hổ nói lời tạm biệt.
" Thực xin lỗi Gokotai, đã làm mất thời gian của cậu rồi ". Kasen Kanesada hơi cuối người, vừa ngượng ngùng vừa ái nái nói.
" Không quan hệ, chỉ là Kasen quân có thể giúp ta việc này được không? ". Nói rồi cậu chỉ vào lão hổ bên cạnh vẫn còn đang ngậm đuôi của cậu không bỏ kia.
" Ai đây là... Được thôi ". Kasen Kanesada hơi ngạc nhiên một chút sau đó cùng cậu giải cứu cái đuôi đáng thương bị ngậm thực chặt.
Sao lại ngoan cố thế a!!! Đuôi của cậu không phải đồ chơi nên làm ơn bỏ ra đi, nó sắp trọc rồi... Lão hổ quả nhiên là sinh vật phiền phức nhất. Trong lúc tức giận, trong lòng cậu đột nhiên lại hiện lên suy nghĩ như vậy làm cậu càng thêm bực bội.
" Lão hổ! Ngươi ở đâu? ".
Cậu thấy phía xa có một đám quần đuồi đang tiến đến gần, đối phương còn không ngừng kêu gọi kẻ đang ăn vạ đuôi của cậu bên này.
Trong lúc nguy cấp cậu liền không quan tâm đến thứ khác mà giựt mạnh đuôi ra, xong cậu liền xoay người bỏ đi trước. Kasen thấy vậy liền vội đuổi theo cậu, mắt nhìn chiếc đuôi rõ ràng đã chảy máu liền lo lắng lên.
" Gokotai này, chúng ta nên đến phòng chữa trị xử lý vết thương trước rồi sau đó đi đến phòng của cậu được chứ? ". Hắn đi đến trước mặt cậu, ngăn không cho cậu bước tiếp nữa rồi nói.
" Không đáng ngại, nó trong một lát sẽ ổn thôi ". Cậu không để ý nói.
" Gokotai, mặc dù chúng ta là đao kiếm, sống chết phụ thuộc vào bản thể nhưng để mặc cơ thể bị thương cũng không được tốt cho lắm đâu ". Kasen Kanesada tiếp tục khuyên bảo, thanh đoản đao này thực không biết quý trọng cơ thể a!
" Ta biết chừng mực, cảm ơn Kasen quân quan tâm. Ta thấy mệt mỏi muốn đi bộ phòng nghỉ ngơi, vết thương ta sẽ xử lý sau ". Cậu không kiên nhẫn nói, cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, hình như là đi hướng này.
Thấy không thể thuyết phục cậu đi đến phòng chữa trị, Kasen đành đưa cậu nhanh chóng đến phòng ở.
Hắn bước nhanh vào phòng trước, từ bên trong phòng lấy ra một hộp cứu thương đưa cho cậu, dặn dò cậu sơ cứu trước rồi hãy nghĩ ngơi. Cậu chưa kịp phản ứng lại đây hắn đã nhanh chóng lưu loát bỏ đi một mạch để lại cậu một người trước cửa ngây ngốc nhìn theo.
Nội tâm của Kasen Kanesada lúc này không được tốt lắm. Hắn lo rằng tâm lý của Gokotai này có vấn đề nếu không thì sao đến cả vết thương trên người cũng không thèm để ý, giống như đã thối quen bị như vậy rồi giống nhau... Hắn không thể khuyên được Gokotai đi phòng chữa trị đành phải hỏi ý kiến của chủ quân xem nên làm thế nào cho phải, có chủ quân đáng tin cậy thực tốt.
Hôm nay vẫn là một ngày bận rộn... Nhưng mà Yamanbagiri đã chịu ra khỏi phòng đó quả là chuyện tốt nhất trong ngày, có lẽ hắn có thể mượn được tấm mền của cậu ấy đi giặt sạch đâu?
________Hết chương 6________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro