Hôm nay, tôi biết mình mất em... ( Thơ)
Mưa rơi... Mưa vẫn rơi...
Mưa vẫn rơi từng hạt,
Ngoài này, trời vẫn mưa
Mưa của đêm lạnh lẽo.
Âm thầm và lặng lẽ
Thật khó nghe tiếng mưa.
Mưa như lớp bụi mờ
Hiện hữu giữa màn đêm,
Qua bóng dáng xiêu vẹo
Của ánh đèn đường đêm.
Mưa lả tả trên áo,
Thấm đẫm cả thân này,
Toàn thân như siết lại
Vì lạnh giá cuối đêm.
Tôi chạy giữa đêm mưa,
Dòng nước trên đường vắng
Níu kéo đôi chân này
Nhưng vẫn nhấc từng bước,
Bước với nỗi âu lo.
Tiếng em trong tiềm thức
Dẫn lối dưới đêm mưa,
Sự bất an bất chợt
Hỏi em có dưới mưa?
...
Tôi thấy... Tôi thấy em...
Có phải đó là em,
Đang ở trước mắt tôi,
Với tấm thân ướt đẫm
Dưới con đường đêm mưa.
Dáng em vẫn như thế
Thon thả với váy dài,
Với làn da trắng mịn
Chuyển dần dưới màn mưa...
Có phải em tô son,
Màu môi son đỏ thẩm
Lấm lem ướt váy em.
Mưa vẫn rơi như thế,
Rơi cả trên mắt em.
Có phải em đang khóc
Với dòng lệ nhạt phai.
Mắt em hờ khép lại
Vì mệt nhọc phải không,
Hay là tôi mệt nhọc
Mơ thấy em đêm mưa.
Những hạt mưa lả tả,
Lại rơi trên vai này,
Có phải tôi mệt nhọc
Ngã quỵ dưới đường mưa.
...
Tiến đến... Tiến đến gần...
Toàn thân tôi lạnh cóng
Gắng gượng đến bên em,
Vẫn âm thầm từng bước
Dưới cái lạnh đêm mưa.
Tôi chạm nhẹ vào em
Dưới trời mưa nặng hạt,
Có lẽ em đang lạnh
Tôi xin lỗi vì em.
Tôi ôm chặt thân em
Dưới màn đêm lạnh lẽo,
Đóng băng cả tim này,
Nỗi đau như thắt lại
Hãy nói chỉ là mơ.
Hạt mưa rơi trên mắt
Lại rơi trên môi em,
Tôi vẫn để như thế
Em có giận tôi không?
Đêm mưa trời gào thét,
Tôi ngước mắt nhìn mưa
Lòng hối tiếc muộn màng,
Thà rằng đừng " Thương em"
...
Hôm nay, tôi biết mình mất em...
_Bút Gãy_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro