📌 Chương 1: Ẩn hôn 📌


📌 Chương 1: Ẩn hôn 📌
(Tiêu đề chương do editor tự đặt.)

Kế An An đẩy cửa đi vào, liền thấy Tô Hà nằm sấp trên ghế nệm chơi điện thoại di động, cẳng chân tinh tế trắng nõn đang lắc qua lắc lại giữa không trung.

Kế An An ho một tiếng.

Không có phản ứng.

——

Tô Hà vẫn đang rất tập trung, dường như không nghe thấy tiếng cô đi vào.

Kế An An hoài nghi mà đi vào trong.

"Chị làm gì đó, Tô đại minh tinh?"

"Lướt Weibo."

Người nằm trên ghế nệm không quay đầu lại mà trả lời.

Kế An An hoảng sợ.

Trước khi lên lầu cô có nhìn qua, khó có khi nào Weibo của Tô Hà lại náo nhiệt đến thế ㅡㅡㅡ toàn bộ đều là đang mắng chửi chị ấy! Lẽ ra một minh tinh nhỏ tuyến mười tám như Tô Hà không có tư cách bị mắng nhiều như vậy...

Nhưng bộ phim mạng mà Tô Hà tham gia nửa năm trước lại vừa vặn được phát sóng cách đây hai ngày. Tô Hà lúc ấy hợp tác đóng cùng một nam diễn viên, giờ đây anh ta là một minh tinh tuyến ba, lại có một bộ phận fan não tàn. Hơn nữa đoàn làm phim mang ý đồ đen tối, mượn cơ hội để tăng độ hot cho phim đã không nói, còn gán ghép cô cùng nam minh tinh kia trở thành một đôi.

Scandal này nổ ra khiến cho Weibo của Tô Hà lập tức bị đồ sát bởi lực lượng fan não tàn của anh chàng diễn viên nọ, có thể nói là thảm không nỡ nhìn.

Thầm nghĩ Tô Hà đang ủ rũ buồn bã, trong đầu Kế An An chợt nảy ra một suy nghĩ, cô tiến lên an ủi với ngữ khí mềm mại:

"Cô chủ à, đừng để ý bọn họ làm gì, một ngày nào đó chị sẽ ㅡㅡㅡ"

Cô chưa dứt câu đã bỏ dở nửa chừng.

Nói đúng hơn là bị nghẹn lại.

Bởi vì Kế An An nhìn thấy rõ màn hình di động trên tay Tô Hà. Tài khoản mà Tô Hà đang xem không phải là tài khoản chính có dấu tích hồng.

Là một tài khoản phụ.

Trên màn hình hiển thị cũng không như cô nghĩ, cái gì mà gió tanh mưa máu chứ, rõ ràng là hình của "Thần tượng tuyệt đỉnh quốc dân" quỷ tài siêu sao Thương Kiêu! Trong khi cô đang thương tâm muốn chết cho tiểu minh tinh tuyến mười tám đang bị chửi rủa, thì nhân vật chính vẫn ở phía trước vui sướng "liếm màn hình"!!

Có vẻ như là thấy Kế An An đang đi lại đây.

Tô Hà ngẩng lên nhìn Kế An An, mặt không chút phấn son nhưng xinh đẹp động lòng người, nét diễm lệ mang theo chút ý cười:

"Hửm?"

Kế An An: "........."

Hửm cái đầu em gái chị!!

Kế An An tức giận không hề ít. Nhưng thân là trợ lý nhỏ của một tiểu minh tinh tuyến mười tám, cô cũng không thể nói gì mà chỉ biết thở dài.

Sau đó cô ngồi xổm xuống kế bên sofa, tiện thể thò đầu lại cùng "liếm màn hình" cái gọi là tuyệt thế người đẹp không tì vết kia~

Si mê vài giây Kế An An mới cảm thán:

"Chân này, eo này, mặt nữa chứ... Đúng là đỉnh cao nhan sắc Phương Đông, danh bất hư truyền nha~"

Tô Hà gật gật đầu, mười phần đều là vui sướng, bấm yêu thích tấm hình kia sau đó thuận tay trở về giao diện trang chủ của tường nhà mình. Vừa định đứng dậy, Kế An An liền thấy nickname tài khoản phụ của Tô Hà, cô lại cau mày ngồi xổm trở lại lần nữa.

Cô chọc chọc tay chỉ vào màn hình.

"Này, nickname của chị...... là có ý gì thế?"

Tô Hà kinh ngạc nhìn cô.

"Em vậy mà lại không biết 《 Thiên Thần 》 sao?"

Kế An An mắt cá chết nhìn lại:

"Em đương nhiên biết chứ."

Thương Kiêu kia có lý lịch trong ngành âm nhạc vô cùng huy hoàng.

Anh nổi tiếng ngay từ thuở niên thiếu, tốt nghiệp hạng kiệt xuất nhất Học viện Âm nhạc.

Chỉ mới phát hành duy nhất album cá nhân 《 Mr. Kiêu 》 mà trong một đêm đã khiến danh tiếng của anh nổi lửa khắp trời nam đất bắc.

Mà chính trong album này, ca khúc đơn 《 Thiên Thần 》 của anh chính là mồi lửa đó.

Vì thế sau đó liền nổi lên những biệt danh như 《 Kiêu Thần 》, 《 X Thần 》, 《 Mr. Kiêu 》 cùng các biệt danh linh tinh khác, nhưng 《 Thiên Thần 》 vẫn luôn được fan của Thương Kiêu sử dụng rộng rãi nhất.

Trong giới fandom của anh còn có một câu nói thịnh hành:

"Dù ngân hà nhấn chìm ta, Thiên Thần vẫn ở trên hết."

Hồi tưởng kết thúc, Kế An An vuốt mặt một cái:

"Đạo lý đó em hiểu hết."

Cô hướng ngón tay lên màn hình, chỉ theo một hàng ngang, nhấn mạnh bốn chữ cuối của nickname:

"Nhưng giải thích cho em một chút, 'thiên, thần, trên người, ta'...... cái này... là ý kia sao?"

Tô Hà không nói lời nào, vô tội nhìn cô.

Vài giây sau, thấy không tránh được, Tô Hà cong cong khoé mắt, cười:

"Em đoán xem?"

Kế An An: ".................."

Lão nương ta đây không đoán!

Kế An An lại thở dài một hơi. Cô vỗ vỗ vai Tô Hà, lời nói thấm thía:

"Cô chủ, về sau chị không nên nổi tiếng. Nếu một ngày nào đó chị nổi tiếng, sau đó bị người ta đào ra cái nick phụ này......"

Trong đầu liền tưởng tượng ra trường hợp kia, Kế An An khẽ run lên, sau đó tổng kết:

"Vậy nén bi thương mà thuận theo biến cố."

Nhắc tới cái này, Tô Hà so với cô yên tâm hơn nhiều.

'Tiểu nữ tinh tuyến mười tám' phẩy tay, chẳng thèm để ý:

"Đừng sợ. Nếu so việc chị có thể nổi tiếng với việc Thương Kiêu hôm nay về nước thì việc đó chỉ nhỏ xíu thôi."

Kiều An An sửng sốt.

"Chị cũng được nghe nói Thương Kiêu hôm nay về nước?"

"Trong fanclub Kiêu Thần đang đồn tin điên cuồng cả lên, em nghĩ chị sẽ không biết?"

Kế An An: "Ai nói chỉ là đồn? Bộ chị xác định đó chỉ là tin đồn sao? Thương Kiêu xuất ngoại đến nay cũng đã ba năm, có lẽ nên trở lại rồi? Nói không chừng đó chính là sự thật đi?"

"Không có khả năng."

Tô Hà không hề nghĩ ngợi.

"Chị hoàn toàn không tin, hắn như thế nào mà sẽ về nước được chứ?"

Kế An An: "......"

Kế An An: "Có đôi khi em rất bội phục chị không biết lấy từ đâu ra sự tự tin như thế."

Tô Hà chỉ cười, không giải thích.

"Em đột nhiên tới đây là có chuyện gì sao, chị nhớ là trong một tháng đổ lại hẳn là không có thông cáo?"

".............."

Kế An An chỉ hận sắt không thể rèn thành thép mà nhìn nàng:

"Đóng băng hoạt động thì có thể có thông cáo gì chứ? Em không phải là đã nói với chị —— trong công ty muốn chu cấp một căn hộ chung cư đơn cho người mới, em đến để giúp chị chuyển nhà."

"À, thế à."

Tô Hà lỡ nửa nhịp mà hoàn hồn.

"Chị quên khuấy mất."

Kế An An thở dài: "Em cũng biết rằng chị sẽ không nhớ."

Cô đứng lên xắn ống tay áo.

"Ai bảo em là trợ lý của chị chứ, việc gì cũng tới tay em."

Kế An An chủ động đi đến phòng ngủ.

Tô Hà cũng đứng dậy, bắt đầu thu thập những đồ vật lặt vặt của mình trong phòng khách.

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Kế An An trong tay cầm một cuốn sổ đỏ, đi ra cùng gương mặt kinh ngạc.

"Cô chủ của tôi, đây là giấy kết hôn sao?? Sao trước giờ em chưa từng thấy qua ㅡㅡㅡ"

Chưa kịp dứt câu, trong phòng khách vốn dĩ có một thân nữ nhân lười biếng đột nhiên bị ấn vào công tắc 'bật', thân thể mềm dẻo cùng độ linh hoạt đùng một cái phát huy tới cực hạn.

Kế An An chỉ cảm thấy trước mắt chợt loé lên một cái.

Tay trống không.

Hai giây sau...

Kế An An mặt không biểu tình mà ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Hà đã ôm giấy kết hôn nhảy cách mình đến mấy mét.

"Bộ chồng chị trông doạ người lắm à, cô chủ?"

Tô Hà kiềm chế tốc độ tim đập, nghiêm trang mà nói:

"Muốn bao nhiêu doạ người, có bấy nhiêu doạ người."

Kế An An: "................"

Thực sự xấu đến vậy sao?

Bị che giấu suốt ba năm, Kế An An bèn không sợ mà tự phỏng đoán rằng vị lão công thần bí kia có lẽ xấu đến cực hạn...

Đồ của Tô Hà cũng không nhiều, thu dọn lại cũng chỉ có vài vali thôi.

Nhìn phòng khách trống trải, Kế An An nhớ về thời lúc đầu Tô Hà vừa mới vào nghề ㅡㅡㅡ

Khi Tô Hà bắt đầu bước chân vào giới đã có cô đi cùng.

Ba năm, vì cự tuyệt các 'quy tắc ngầm' mà Tô Hà chẳng những chưa gặt hái được thành tựu gì, mà còn đắc tội với tầng nhân vật cấp cao rồi đóng băng hoạt động.

Rõ ràng có một gương mặt cùng với dáng người khiến người khác nhìn thôi cũng thèm nhỏ dãi, vậy mà đến nay sự nghiệp vẫn ở tuyến mười tám bét bảng.

Cũng ba năm ròng, nàng cũng chưa từng đăng giấy hôn thú, người chồng cũng chưa từng xuất hiện ㅡㅡㅡ chẳng có lấy một cuộc điện thoại hay một đoạn tin nhắn.

Kế An An than thở trong lòng, ngoài miệng không nhịn được liền nói:

"Cô chủ, chị không nghĩ sẽ tính đến việc...... đổi nghề nghiệp sao?"

"............"

Tô Hà đang dọn đến món cuối cùng trong vali, nghe thế bàn tay xinh đẹp liền ngừng lại.

Nàng rũ mắt an tĩnh vài giây, mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp giống như một bức hoạ.

Chỉ là thật mau, lông mi tinh mịn hơi rũ xuống, một chút ý cười ở khoé mắt, "người trong tranh vẽ" sống lại, nói:

"Không nghĩ đến."

"?"

"Không phải chị nói với em rồi sao, vì để theo nghiệp diễn này, chị đã náo loạn trong nhà một phen, thiếu chút nữa bị cha đoạn tuyệt quan hệ."

"Này em biết, nhưng......"

Kế An An tạm dừng lại, đơn giản đầu nghĩ gì, miệng nói đó:

"Cô chủ, lần này trong giới không chừa cho chị đường sống, chị không sợ chết đói à?"

Tô Hà nghe vậy, nhẹ giọng cười.

"Không sợ, chị có tiền chu cấp."

Kế An An: "............"

Kế An An:

"Là vị lão công như đã chết kia ư? Em làm trợ lý cho chị đã ba năm liền, đừng nói gặp mặt xã giao một chút, mà một âm thanh của lão em cũng chưa từng nghe qua ㅡㅡㅡ cùng nam nhân như vậy ở chung một chỗ có gì ổn chứ, ly hôn đi!"

Tô Hà thở dài.

"Không ly hôn được, này là liên hôn gia tộc."

Kế An An nghẹn lại.

Vài giây sau, cô nghiến răng nghiến lợi:

"Liên, hôn, gia, tộc? ㅡㅡㅡ Là con gái của tiệm trái cây dưới lầu gả cho con trai thứ hai tiệm hoa tươi đối diện???"

Tô Hà sáng mắt lên.

"À há? Vậy có phải thẻ hội viên của tiệm trái cây còn có thể đem qua tiệm hoa tươi mà dùng không?"

"......... Chị lăn đi!"

Kế An An không thể nhịn được nữa.

Không đợi Tô Hà nói tiếp, điện thoại di động cô đặt bên cạnh sofa đang điên cuồng rung lên.

Kế An An bị làm cho hoảng.

Tô Hà bình tĩnh hơn: "Hẳn là có người trong fanclub phát tin tức, em giúp chị nhìn xem có chuyện gì."

"Ừm."

Kế An An đồng ý, cầm lấy di động tuỳ ý quét mắt sau đó thì cứng đờ tại chỗ.

Hai giây sau, cô đờ đẫn ngẩng đầu.

"Cô chủ."

"Hửm?"

"Kiêu Thần thật sự về nước."

"...?......."

"Năm phút trước anh ta ở sân bay, hiện tại fan trên các diễn đàn cùng Weibo đều đang oanh tạc."

"......!......"

Đại não Tô Hà trống rỗng vài giây mới chậm rãi tiêu hoá xong tin tức này.

Thời gian rất lâu trôi qua, nàng vẫn là biểu tình không biết nên làm gì.

"Đưa di động cho chị."

"Hả?"

"Di động."

"À à..."

Kế An An vội vàng đem điện thoại đưa qua, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Cô chủ của cô bình thường nhìn xinh đẹp vô hại, nhưng thời điểm lúc này biểu tình cũng thật sự hung dữ.

Kế An An không biết, thực tế lúc này Tô Hà không hề hung dữ, mà tâm tình đang phức tạp giống như một chiếc gà con chạy loạn.

Chiếc gà con này ở đáy lòng nàng ríu ra ríu rít náo loạn không ngừng.

Tô Hà nhìn di động ngây người vài giây, bấm qua giao diện tin nhắn.

Nàng hít thở sâu ba lần, mới bấm vào liên hệ "X", sau ba năm phát tới duy nhất một cái tin nhắn:

< Anh về nước? >

Phát được một lúc, Tô Hà bắt đầu nín thở.

Mười giây sau.

Di động: "Leng keng."

Tô Hà lập tức cúi đầu xem ㅡㅡㅡ

< Ừ >

Một cái dấu chấm câu cũng không có.

"................."

Một chậu nước đá tưới xuống, gà con đông cứng chết ngay lập tức...

Tại chỗ ngồi vài phút, Tô Hà chậm rãi lên tiếng:

"Trưa nay chị không đi ăn đâu."

"Hở?"

Đang đánh số ký hiệu lên vali, Kế An An sửng sốt quay đầu lại.

Chỉ thấy Tô Hà đứng dậy.

"Chị viếng mộ của chồng chị, đi dâng hương cho hắn."

"....."

Kế An An: "???"

ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ

{ Vì đang nghỉ dịch cũng rảnh rỗi nên mỗi ngày mình sẽ đăng 2 chương truyện, hãy vote truyện nếu các bạn thích văn phong của mình nhen, rất cảm ơn. ^w^ }

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro