Chương 10: Đêm Trước Cơn Bão

Chương 10: Đêm Trước Cơn Bão

Trần Minh trở về căn hộ áp mái khi thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ. Hắn không bật đèn, bóng tối bao trùm lấy thân ảnh của hắn, khiến hắn như hòa làm một với nó.

Hắn đi thẳng vào phòng tắm, đứng trước gương. Trong ánh sáng mờ ảo hắt vào từ bên ngoài, hắn nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, xa lạ. Đôi mắt đó, không còn sự phẫn uất hay tuyệt vọng, chỉ còn lại một sự bình tĩnh sâu thẳm như mặt hồ băng.

Hắn từ từ mở vòi nước, tỉ mỉ rửa sạch hai bàn tay của mình, dù chúng không hề dính một giọt máu. Hắn đang rửa đi con người cũ của mình, rửa đi sự yếu đuối và do dự cuối cùng.

Ba mạng người. Hắn đã phân tích lại từng chi tiết trong đầu. Tốc độ ra đòn, góc độ tấn công, cách khống chế tình hình. Tất cả đều hoàn hảo. Nhưng điều khiến hắn hài lòng nhất không phải là kỹ năng, mà là tâm thái. Không sợ hãi, không ghê tởm, không có một gợn sóng cảm xúc nào không cần thiết.

Giống như việc một người đầu bếp làm thịt một con gà.

"Đây mới là tâm thái cần có để sinh tồn," hắn tự nhủ. Thế giới tu tiên mà hắn sắp bước vào, sẽ chỉ tàn khốc hơn gấp trăm, gấp vạn lần. Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.

Sau khi tâm cảnh được củng cố, Trần Minh lấy ra cuốn sách da dê cũ kỹ: Dẫn Khí Quyết.

Đây là nền tảng của con đường tu tiên. Theo những gì Hoàng Long cung cấp, tu luyện được chia thành các cảnh giới lớn: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan... và Dẫn Khí Quyết chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa Luyện Khí.

Nó dạy cách cảm nhận linh khí tồn tại trong trời đất, sau đó dẫn dắt chúng đi vào cơ thể, vận hành theo một lộ trình kinh mạch đặc biệt để chuyển hóa thành linh lực của bản thân.

Trần Minh ngồi khoanh chân ngay giữa phòng khách, bắt đầu thử nghiệm.

Hắn nhắm mắt, thả lỏng tâm trí, cố gắng cảm nhận theo phương pháp trong sách. Một phút, mười phút, rồi nửa tiếng trôi qua.

Trong không khí của thành phố hiện đại đầy ô nhiễm, linh khí mỏng manh đến đáng thương. Hắn chỉ cảm nhận được vài đốm sáng li ti, yếu ớt như sắp tắt. Cố gắng hấp thu chúng chẳng khác nào dùng một cái ống hút để hút cạn một cái hồ.

"Thật ngu ngốc," Trần Minh mở mắt, tự giễu. "Mình có cả một đại dương, tại sao phải đi tìm từng giọt nước?"

Ý niệm vừa động, hắn đã xuất hiện trong không gian Hỗn Độn Châu.

Nơi này hoàn toàn khác biệt. Không cần cảm nhận, hắn cũng có thể "thấy" được những dòng năng lượng nguyên thủy, tinh thuần và nồng đậm đến mức gần như hóa thành thực chất, đang cuồn cuộn chảy xung quanh. Linh khí ở Trái Đất so với nơi này, chỉ như không khí so với thủy ngân.

Trần Minh ngồi xuống, một lần nữa vận hành Dẫn Khí Quyết.

Lần này, hiệu quả khác một trời một vực.

Ngay khi hắn vừa bắt đầu, linh khí hỗn độn xung quanh như tìm thấy một lối thoát, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn. Cảm giác như một người đói khát lâu ngày được ăn sơn hào hải vị. Kinh mạch của hắn, vốn đã được Tẩy Tủy Đan mở rộng và làm cho cứng cáp, bắt đầu căng lên.

Trần Minh không hoảng loạn. Hắn cẩn thận, dùng ý chí sắt đá của mình, dẫn dắt dòng linh khí hung hãn đó đi theo đúng lộ trình của Dẫn Khí Quyết. Vòng tuần hoàn đầu tiên, vô cùng khó khăn. Nhưng một khi đã thành công, những vòng tiếp theo trở nên dễ dàng hơn.

Không biết bao lâu đã trôi qua, khi dòng linh khí đã hoàn thành một chu thiên hoàn chỉnh, chúng hội tụ tại đan điền của hắn, sinh ra một tia linh lực nhỏ bé nhưng vô cùng tinh thuần.

Hắn đã thành công!

Trần Minh mở mắt ra, một luồng sáng sắc bén lóe lên rồi biến mất. Hắn có thể cảm nhận được luồng sức mạnh hoàn toàn mới đang chảy trong cơ thể. Đây không còn là sức mạnh thể chất đơn thuần, mà là linh lực, là nền tảng của mọi thần thông pháp thuật.

Hắn đã chính thức bước vào Luyện Khí kỳ tầng một.

Hắn không vội rời đi, mà tiếp tục tu luyện, củng cố cảnh giới. Khi cảm thấy linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn ổn định, hắn mới bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.

"Khí Linh, tái tạo một bộ trang phục. Yêu cầu: chất liệu bền chắc hơn thép, chống thấm, chống cháy, màu đen, kiểu dáng đơn giản, dễ vận động."

Một bộ y phục màu đen xuất hiện trước mặt hắn, sờ vào có cảm giác mềm mại như lụa, nhưng hắn biết nó cứng rắn phi thường.

"Tiếp theo, một vũ khí. Tìm trong kho vật chất một loại hợp kim không có trên Trái Đất, rèn cho ta một con dao găm dài ba mươi phân, lưỡi mỏng, sắc bén, toàn thân màu đen mờ để không phản quang."

Một con dao găm đen tuyền, hoàn hảo đến từng chi tiết hiện ra. Cầm nó trong tay, Trần Minh cảm nhận được một sự lạnh lẽo thấu xương. Đây không phải là vũ khí phàm trần có thể so sánh.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Trần Minh trở lại căn hộ khi trời vừa hửng sáng. Hắn thay bộ đồ mới, giấu dao găm vào bên hông, đeo một chiếc ba lô bình thường chỉ có chai nước và ít đồ dùng cá nhân để che mắt.

Hắn đứng bên cửa sổ kính, nhìn xuống thành phố đang dần thức giấc bên dưới. Dòng xe cộ, những tòa nhà chọc trời, những con người vội vã... Tất cả đột nhiên trở nên thật xa lạ.

Hắn biết, kể từ hôm nay, hắn và thế giới này đã thuộc về hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Trần Minh cầm lấy tấm lệnh bài bằng gỗ mà Hoàng Long đã đưa. Trên đó khắc hai chữ cổ: "Long Ẩn".

Hắn quay người, không chút do dự, bước ra khỏi cửa.

Cơn bão, đã nổi lên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro