Chương 11: Long Ẩn Sơn Trang
Chương 11: Long Ẩn Sơn Trang
Theo địa chỉ mà Hoàng Long cung cấp, Trần Minh bắt một chuyến xe khách đi Vĩnh Phúc, điểm đến là chân núi Tam Đảo. Hắn không hành động như một kẻ lần đầu đi xa, mà giống một du khách ba lô bình thường, trầm lặng và ít nói.
Chuyến xe dừng lại tại một thị trấn nhỏ. Từ đây, không còn phương tiện công cộng nào đi sâu vào trong núi. Hắn đi bộ đến một quán nước ven đường, nơi được ghi chú là điểm đón.
Đó là một quán trà đơn sơ, chủ quán là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt bình thản, đang pha trà. Trần Minh gọi một ấm trà, ngồi xuống một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và lặng lẽ quan sát.
Gần đến giờ hẹn, một chiếc xe Land Rover màu đen không biển số từ từ tiến đến và dừng lại. Người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn Trần Minh và khẽ gật đầu. Đó chính là tín hiệu.
Trần Minh đặt tiền trà lên bàn, không nói một lời, bước ra xe.
Tài xế là một thanh niên mặc đồ đen, mặt không biểu cảm. Hắn không hỏi gì, chỉ chờ Trần Minh lên xe rồi cho xe lăn bánh, tiến sâu vào con đường núi quanh co, vắng vẻ.
Chiếc xe đi qua những khu vực mà người thường sẽ không bao giờ đặt chân đến. Sương mù ngày càng dày đặc, dù lúc này đang là giữa trưa. Trần Minh, với thị giác đã được cường hóa, nhận ra đây không phải sương mù tự nhiên. Nó dường như mang theo một loại năng lượng kỳ lạ, có tác dụng che mắt và gây ảo giác. Một trận pháp đơn giản.
Sau khi đi xuyên qua lớp sương mù, cảnh vật trước mắt đột nhiên quang đãng. Một sơn trang cổ kính pha lẫn hiện đại hiện ra, lưng tựa vào vách núi, mặt hướng ra một hồ nước trong xanh. Không khí ở đây trong lành và tràn đầy một loại năng lượng mà Trần Minh nhận ra ngay lập tức – linh khí. Tuy không thể so sánh với Hỗn Độn Châu, nhưng nó nồng đậm hơn bên ngoài ít nhất mười lần.
Xe dừng lại trước một cổng đá lớn. Hai người gác cổng mặc võ phục màu chàm, đứng bất động như tượng đá. Khi Trần Minh bước xuống, ánh mắt của họ quét qua hắn như tia laser.
Trần Minh cảm nhận được một luồng áp lực vô hình. Hai người này, chắc chắn là tu sĩ, và có lẽ đã ở Luyện Khí kỳ trung kỳ.
Hắn bình tĩnh lấy ra tấm lệnh bài "Long Ẩn" bằng gỗ.
Một người gác cổng bước tới, đón lấy lệnh bài bằng hai tay. Anh ta không chỉ nhìn, mà còn truyền một luồng linh lực nhỏ vào bên trong để kiểm tra. Sau khi xác nhận lệnh bài là thật, thái độ của anh ta hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẫn giữ sự xa cách.
"Mời Trần tiên sinh đi theo tôi."
Trần Minh gật đầu, đi theo người gác cổng vào bên trong.
Sơn trang rất rộng, được bài trí vô cùng tinh tế. Nhà cửa, cây cối, hòn non bộ, tất cả đều tuân theo một quy tắc phong thủy chặt chẽ, tạo thành một tụ linh trận tự nhiên. Đi trên con đường lát sỏi, hắn thỉnh thoảng bắt gặp những người khác.
Không ai giống người thường.
Một thanh niên dáng vẻ công tử, quần áo hàng hiệu, nhưng ánh mắt lại sắc như dao, khí tức ngạo nghễ. Một bà lão tóc bạc phơ, mặc áo bà ba, tay cầm quạt, trông như một người dân quê bình thường, nhưng mỗi bước chân của bà đều nhẹ như lá rụng, không một tiếng động. Một gã đàn ông trung niên to cao, mặt đầy sẹo, sát khí gần như ngưng tụ thành thực chất quanh người.
Đây chính là những con người của thế giới kia. Bất kỳ ai trong số họ, nếu ra ngoài xã hội, đều có thể dễ dàng trở thành bá chủ một phương.
Không một ai tỏ ra thân thiện. Họ lướt qua nhau, ánh mắt hoặc là thờ ơ, hoặc là dò xét, hoặc là cảnh giác. Đây là một khu rừng rậm, và mỗi người đều là một con thú săn mồi.
Trần Minh giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng đã nâng cảnh giác lên mức cao nhất. Hắn vận dụng linh lực che giấu đi khí tức của bản thân, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, như một tảng đá ven đường. Hắn biết, trong một môi trường xa lạ, kẻ nổi bật đầu tiên thường là kẻ chết sớm nhất.
Người gác cổng dẫn hắn đến một khu nhà riêng biệt dành cho khách.
"Đây là nơi nghỉ ngơi của tiên sinh. Một tiếng nữa, buổi giao dịch sẽ bắt đầu tại Long Ẩn Các ở trung tâm. Tiên sinh có thể tự do đi lại trong khu vực cho phép, nhưng tuyệt đối không được gây hấn hay dùng vũ lực trong sơn trang. Đây là quy tắc."
Nói xong, người đó cúi người chào rồi rời đi, để lại Trần Minh một mình.
Căn phòng rất sang trọng, nhưng Trần Minh không quan tâm. Hắn kiểm tra một lượt khắp phòng để chắc chắn không có thiết bị theo dõi hay cạm bẫy nào. Sau đó, hắn ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Hắn không tu luyện. Hắn đang lắng nghe.
Tiếng gió, tiếng nước chảy, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện thì thầm từ những căn phòng khác... Tất cả thông tin đều được hắn thu thập và phân tích.
"Linh Sa Thạch hạ phẩm, ba mươi vạn một viên, có ai cần không?" "...Nghe nói lần này có cả Trúc Cơ Đan xuất hiện..." "Cẩn thận thằng cha của Huyết Đao Môn, hắn vừa giết đồ đệ của Lão Quỷ Sơn Âm đấy."
Những mảnh thông tin vụn vặt nhưng vô cùng quý giá.
Trần Minh từ từ mở mắt ra, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Thế giới này, so với những gì hắn tưởng tượng, còn thú vị và nguy hiểm hơn nhiều. Buổi giao dịch này, chính là sân khấu đầu tiên của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro