Chương 17: Bến Cảng Mới
Chương 17: Bến Cảng Mới
Trần Minh trở lại căn hộ áp mái ở Sài Gòn khi đồng hồ điểm ba giờ sáng. Hắn không đi bằng taxi hay bất kỳ phương tiện nào có thể truy dấu. Sau khi rời khỏi khu rừng, hắn đã dùng tốc độ kinh người của mình chạy bộ hàng chục cây số, luồn lách qua những con hẻm tối và các khu công nghiệp vắng vẻ, thay đổi trang phục hai lần trước khi hòa mình vào dòng người đi chơi khuya của thành phố.
Hắn đứng giữa phòng khách xa hoa, ánh đèn neon từ các tòa nhà chọc trời bên ngoài hắt vào, tạo nên những vệt sáng lập lòe trên sàn đá cẩm thạch. Mùi hương tinh dầu thoang thoảng từ máy khuếch tán, tiếng nhạc du dương phát ra từ hệ thống âm thanh thông minh. Mọi thứ đều sạch sẽ, sang trọng và văn minh.
Nhưng trong không khí, Trần Minh dường như vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nồng và mùi lá cây mục nát.
Nơi này, từng là biểu tượng cho sự thành công và là pháo đài an toàn của hắn, giờ đây trong mắt hắn lại trở nên mỏng manh và đầy sơ hở như một ngôi nhà giấy. Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa da nhập khẩu từ Ý, cảm nhận sự mềm mại bao bọc lấy cơ thể, nhưng sự căng thẳng trong tâm trí không hề giảm đi.
Hắn đã giết một đệ tử của Huyết Đao Môn.
Dù hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, không có nhân chứng, không có chứng cứ trực tiếp, nhưng hắn không hề ngây thơ đến mức tin rằng mọi chuyện đã kết thúc. Một môn phái tu tiên, đặc biệt là một ma phái như Huyết Đao Môn, chắc chắn có những phương pháp điều tra vượt xa khả năng của cảnh sát hiện đại. Sớm muộn gì, chúng cũng sẽ khoanh vùng được những người đã tham gia Long Ẩn Hội ngày hôm đó. Và một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn, người đã có va chạm công khai với Lý Hổ, chắc chắn sẽ nằm trong danh sách tình nghi hàng đầu.
Ở lại thành phố này, ở lại căn hộ này, chẳng khác nào ngồi chờ chết.
An ninh của tòa nhà có thể ngăn chặn trộm cướp bình thường, nhưng làm sao ngăn được một tu sĩ có thể đi trên tường, thậm chí là ngự khí phi hành? Camera an ninh có thể ghi lại hình ảnh, nhưng làm sao ghi được một bóng ma di chuyển với tốc độ siêu thanh?
Sự an toàn mà thế giới phàm tục mang lại, đối với một tu sĩ, chỉ là một trò cười.
"Phải rời đi."
Trần Minh đưa ra quyết định một cách dứt khoát. Hắn cần một nơi ẩn náu mới. Một "bến cảng" thực sự an toàn, nơi hắn có thể yên tĩnh tu luyện, nâng cao thực lực, cho đến khi hắn đủ mạnh để không cần phải che giấu hay sợ hãi bất kỳ ai.
Nhưng trước đó, hắn cần phải mạnh hơn. Luyện Khí tầng một, quá yếu ớt.
Ý niệm vừa động, hắn đã tiến vào không gian Hỗn Độn Châu.
Luồng linh khí hỗn độn tinh thuần và nồng đậm quen thuộc bao bọc lấy hắn, gột rửa đi sự mệt mỏi và cảm giác bất an. Nơi này, mới là ngôi nhà thực sự của hắn, là pháo đài bất khả xâm phạm.
Hắn không vội tu luyện ngay. Hắn ngồi xuống, bắt đầu hệ thống lại toàn bộ thông tin mà Lão Cò đã cung cấp. Hàng ngàn dữ kiện về các môn phái, gia tộc, tán tu, các khu vực linh khí nồng đậm, các khu chợ giao dịch... được bộ não siêu phàm của hắn sắp xếp lại thành một bản đồ quyền lực chi tiết.
Trong bản đồ đó, hắn tìm kiếm một địa điểm phù hợp để làm nơi ẩn náu.
Yêu cầu của hắn rất rõ ràng: thứ nhất, phải hẻo lánh, ít người lui tới, không nằm trong tầm ảnh hưởng trực tiếp của bất kỳ môn phái lớn nào. Thứ hai, địa thế phải hiểm trở, dễ thủ khó công, tốt nhất là có một ít linh khí tự nhiên để che mắt, tránh việc hắn tu luyện gây ra dao động năng lượng bất thường. Thứ ba, phải có một con đường để liên lạc với thế giới bên ngoài khi cần thiết.
Sau gần một giờ phân tích, hắn đã khoanh vùng được một địa điểm lý tưởng: một khu biệt thự bỏ hoang trên một ngọn đồi nhỏ gần đèo Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng. Nơi này vốn là một dự án nghỉ dưỡng cao cấp nhưng đã bị đình chỉ do chủ đầu tư phá sản. Nó nằm chơ vơ giữa rừng thông, cách quốc lộ vài cây số, giao thông không tiện, nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Quan trọng nhất, theo ghi chú của Lão Cò, bên dưới ngọn đồi đó có một linh mạch nhỏ đã suy kiệt, linh khí tuy mỏng manh nhưng vẫn tốt hơn đa số những nơi khác, đủ để làm một lớp vỏ bọc hoàn hảo.
Chọn xong địa điểm, Trần Minh mới bắt đầu tu luyện.
Hắn lấy ra một viên Tụ Khí Đan cực phẩm mà mình đã tái tạo. Hắn không nuốt ngay, mà chỉ đặt nó trước mặt. Hắn muốn dựa vào chính khả năng của mình và môi trường của Hỗn Độn Châu để đột phá.
Vận hành Dẫn Khí Quyết, một vòng xoáy linh khí khổng lồ lấy hắn làm trung tâm bắt đầu hình thành. Linh khí hỗn độn không cần hắn dẫn dắt, mà tự động điên cuồng chui vào cơ thể hắn. Thể chất vô cấu sau khi được Tẩy Tủy Đan cải tạo phát huy tác dụng một cách triệt để. Tốc độ hấp thu linh khí của hắn lúc này, nếu để cho tu sĩ bên ngoài nhìn thấy, có lẽ sẽ sợ đến vỡ mật.
Nếu như tu sĩ bình thường hấp thu linh khí giống như dùng ống hút, thì Trần Minh lúc này giống như một cái máy bơm công suất lớn.
Linh lực trong đan điền của hắn tăng lên với tốc độ chóng mặt. Rào cản của Luyện Khí tầng hai chỉ tồn tại trong vài phút rồi bị dòng linh lực hung bạo phá tan một cách dễ dàng.
"Rắc!"
Một tiếng động giòn tan vang lên trong cơ thể hắn. Hắn đã đột phá, chính thức bước vào Luyện Khí kỳ tầng hai.
Nhưng hắn không dừng lại. Linh khí trong Hỗn Độn Châu gần như là vô tận. Hắn tiếp tục củng cố cảnh giới, sau đó lại bắt đầu một vòng xung kích mới.
Nửa ngày sau, khi Trần Minh mở mắt ra, khí tức trên người hắn đã hoàn toàn khác.
Luyện Khí kỳ tầng ba!
Chỉ trong nửa ngày, hắn đã làm được việc mà tu sĩ bình thường có thiên phú tốt cũng phải mất vài năm, thậm chí cả chục năm mới làm được. Đây chính là sự kinh khủng của Hỗn Độn Châu cộng với thể chất vô thượng.
Cảm nhận được linh lực dồi dào gấp mấy lần lúc trước trong cơ thể, sự tự tin của Trần Minh càng tăng lên. Nhưng hắn không hề tự mãn. Hắn biết, Luyện Khí tầng ba, đối mặt với cao thủ của Huyết Đao Môn, vẫn chỉ là một con kiến lớn hơn một chút mà thôi. Con đường của hắn còn rất dài.
Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo.
Trần Minh rời khỏi Hỗn Độn Châu, trở lại căn hộ. Hắn lấy ra miếng ngọc bội mà Lão Cò đã đưa. Hắn rót một tia linh lực nhỏ vào bên trong.
Miếng ngọc bội sáng lên, một giọng nói già nua mang theo chút kinh ngạc và cảnh giác vang lên từ bên trong: "Trần tiểu hữu?"
"Tôn lão, là tôi." Trần Minh nói.
"Cậu... cậu liên lạc với ta có việc gì?" Giọng Lão Cò có chút căng thẳng. Lão sợ nhất là Trần Minh đã bị Huyết Đao Môn phát hiện và bây giờ liên lụy đến mình.
"Yên tâm, tôi vẫn an toàn." Trần Minh đoán được suy nghĩ của lão. "Tôi liên lạc với ngài là để nói về chuyện làm ăn. Lời hứa về Trúc Cơ Đan vẫn còn hiệu lực, nhưng tôi cần ngài giúp một vài việc."
Nghe đến Trúc Cơ Đan, sự căng thẳng của Lão Cò lập tức biến mất, thay vào đó là một sự nhiệt tình. "Tiểu hữu cứ nói, chỉ cần là việc trong khả năng của lão phu."
"Rất đơn giản." Trần Minh đi thẳng vào vấn đề. "Thứ nhất, tôi cần ngài giúp tôi tìm một nơi ẩn náu. Yêu cầu là hẻo lánh, an toàn, địa thế tốt. Tôi đã có một địa điểm trong đầu, ở gần đèo Bảo Lộc..."
Hắn miêu tả lại khu biệt thự bỏ hoang. Lão Cò nghe xong liền nói: "Được, nơi đó ta biết. Để ta xử lý. Dùng danh nghĩa của một công ty ma ở nước ngoài mua lại cả ngọn đồi đó, sẽ không ai nghi ngờ."
"Tốt. Thứ hai, tôi cần tiền, rất nhiều Linh Sa Thạch hạ phẩm." Trần Minh nói tiếp. "Tôi có một lô Tụ Khí Đan cực phẩm, tổng cộng một trăm viên. Ngài giúp tôi bán ra ngoài. Yêu cầu là phải kín đáo, không để lộ lai lịch của người bán. Ngài có thể bán cho những mối quan hệ đáng tin cậy của ngài, hoặc bán lẻ ở các khu chợ đen. Bán được bao nhiêu, ngài lấy hai phần, tôi lấy tám phần. Tiền bán được, ngài dùng một phần để mua lại khu đất kia, phần còn lại đổi hết thành Linh Sa Thạch hạ phẩm và các loại tài liệu cơ bản như phù triện, dược liệu cấp thấp."
"Một trăm viên Tụ Khí Đan... cực phẩm?!" Giọng nói của Lão Cò ở đầu bên kia như bị sét đánh, run rẩy và không thể tin nổi. Một viên đã đủ khiến lão chấn động, bây giờ là một trăm viên! Đây không còn là tài sản nữa, đây là một kho báu có thể gây ra một cuộc chiến đẫm máu!
"Đúng vậy," Trần Minh khẳng định. "Ngài có làm được không?"
"Được! Đương nhiên là được!" Lão Cò gần như hét lên vì kích động. Lão biết, đây là cơ hội ngàn năm có một của mình. Chỉ cần ôm chặt lấy cái đùi vàng này, đừng nói là Trúc Cơ, tương lai của lão sẽ không thể lường được. "Tiểu hữu yên tâm, lão phu dù có liều cái mạng già này cũng sẽ hoàn thành tốt!"
"Tôi tin ngài. Giao dịch như thế nào, ngài sắp xếp rồi báo lại cho tôi. Chỉ còn hai lần liên lạc, hãy dùng cho những việc quan trọng nhất." Trần Minh nhắc nhở.
"Rõ!"
Cuộc nói chuyện kết thúc, miếng ngọc bội tối đi.
Trần Minh đứng dậy, bắt đầu thu dọn những vật dụng cá nhân cuối cùng. Hắn sẽ bán căn hộ này, xóa sạch mọi dấu vết về một người tên Trần Minh từng tồn tại ở đây.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố về đêm vẫn rực rỡ và hoa lệ. Nhưng trong mắt hắn, nó chỉ là một cái lồng son.
Con rồng, đã đến lúc phải rời khỏi ao cạn để ra biển lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro