Chương 31: U Vụ Tụ Hội
Chương 31: U Vụ Tụ Hội
Trần Minh đứng trên một mỏm đá cao, lặng lẽ quan sát khu vực tập kết bên ngoài lối vào U Vụ Sơn Cốc. Hắn như một con chim ưng, ẩn mình trong bóng tối, thu toàn bộ quang cảnh vào trong tầm mắt.
Dưới chân hắn, hàng trăm tu sĩ đã tụ tập, tạo thành một khu chợ tạm thời ồn ào và hỗn tạp. Họ chia thành từng nhóm nhỏ, hoặc là đệ tử của cùng một môn phái, hoặc là những tán tu tạm thời hợp tác với nhau. Không khí vừa căng thẳng như dây đàn, lại vừa náo nhiệt một cách kỳ lạ.
"Bùa Kim Cang hạ phẩm đây! Mười viên Linh Sa Thạch một lá, bảo vệ an toàn tính mạng trong sơn cốc!" "Thu mua nội đan yêu thú cấp một, giá cao! Ai có hàng không?" "Bản đồ khu vực ngoại vi U Vụ Sơn Cốc, chỉ sai lệch chưa đến ba phần, đổi lấy một bình Tụ Khí Đan!"
Những tiếng rao hàng, mặc cả vang lên không ngớt. Giữa một nơi đầy rẫy hiểm nguy, một hệ sinh thái kinh tế đơn sơ đã được hình thành. Người ta trao đổi tài nguyên, thông tin, tất cả đều nhằm mục đích tăng thêm một phần cơ hội sống sót và đoạt được cơ duyên.
Trần Minh, trong thân phận "Hàn Nha", lặng lẽ rời khỏi mỏm đá, hòa mình vào đám đông. Chiếc mặt nạ gỗ che đi dung mạo, bộ quần áo xám tro không có gì nổi bật, khí tức Luyện Khí tầng bảy được hắn khống chế ở mức trung bình, không quá yếu ớt để bị coi thường, cũng không quá mạnh mẽ để gây chú ý.
Hắn đi một vòng, không mua bán gì, chỉ lắng nghe. Tai hắn thu thập vô số thông tin hữu ích. Môn phái nào có ân oán với môn phái nào, tán tu nào nổi danh hung ác, khu vực nào trong sơn cốc được đồn là có linh dược quý hiếm xuất hiện.
Bất chợt, đám đông xôn xao hẳn lên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng.
Một đoàn người khoảng hơn mười người đang tiến đến, khí thế bức người. Dẫn đầu là một thanh niên mặc cẩm bào màu vàng, mặt như ngọc, mày kiếm mắt sao, nhưng giữa hai hàng lông mày lại ẩn chứa một sự kiêu ngạo không hề che giấu. Sau lưng hắn là những tu sĩ Lê gia, ai nấy đều khí tức hùng hậu, ánh mắt sắc bén.
"Là Lê Bá Kiêu! Thiên tài của Lê gia!" "Khí tức của hắn... thật đáng sợ! Chắc chắn đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong rồi!" "Nghe nói mục tiêu của hắn lần này là Tẩy Tủy Linh Quả, để luyện thành 'Vô Cấu Đạo Cơ', chuẩn bị cho việc Trúc Cơ sau này đó!"
Những lời bàn tán vang lên. Trần Minh nheo mắt lại. Đây chính là đối thủ lớn nhất của hắn. Cái gọi là "Vô Cấu Đạo Cơ", hắn có thể mường tượng được sự quan trọng của nó. Một nền tảng không tì vết, chắc chắn sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho con đường tu tiên sau này.
Đoàn người của Lê gia không thèm liếc mắt nhìn những tán tu xung quanh, đi thẳng đến một khu đất trống, chiếm lấy vị trí tốt nhất. Sự bá đạo của một gia tộc lớn được thể hiện một cách trần trụi.
Nhưng sự chú ý của đám đông không tập trung vào Lê Bá Kiêu được bao lâu, thì lại bị một hướng khác thu hút.
Một nhóm nữ tu mặc váy dài màu trắng như tuyết, dung mạo thanh lệ, khí chất thoát tục đang từ từ đi tới. Họ như những đóa sen trắng giữa một đầm lầy ô trọc, khiến cho không khí ồn ào xung quanh cũng phải lắng xuống vài phần.
"Là người của Ngọc Nữ Cung!" "Người đi đầu... là Nguyễn Thị Tuyết Nhi tiên tử phải không? Đẹp quá..." "Nghe nói nàng cũng là Luyện Khí đại viên mãn, chỉ là hành sự khiêm tốn, không phô trương như Lê Bá Kiêu mà thôi."
Trần Minh cũng nhìn về phía đó. Nguyễn Thị Tuyết Nhi quả thực có một vẻ đẹp khiến người khác phải nín thở. Làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng toàn thân lại tỏa ra một luồng khí lạnh, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa mà không dám lại gần.
Ánh mắt của Lê Bá Kiêu ở phía xa cũng sáng lên, mang theo một tia chiếm hữu không hề che giấu. Hắn sải bước về phía Nguyễn Thị Tuyết Nhi, nở một nụ cười mà hắn cho là quyến rũ nhất.
"Tuyết Nhi tiên tử, đã lâu không gặp. Không ngờ nàng cũng có hứng thú với U Vụ Sơn Cốc này."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ khẽ gật đầu, giọng nói lạnh như băng: "Lê thiếu chủ."
Chỉ hai chữ, không hơn không kém. Sự lạnh nhạt của nàng khiến cho nụ cười của Lê Bá Kiêu có chút cứng lại. Bị một mỹ nhân từ chối trước mặt bàn dân thiên hạ, sự kiêu ngạo của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
"Hừ, chỉ là một đám đàn bà ỏng eo." Một tên đệ tử Lê gia đứng sau lẩm bẩm, nhưng đủ lớn để nhiều người nghe thấy.
"Ngươi nói cái gì?!" Các nữ tu của Ngọc Nữ Cung lập tức rút kiếm, kiếm khí sắc bén tỏa ra.
Không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Trần Minh đứng trong đám đông, lắc đầu. Đúng là ở đâu có người, ở đó có giang hồ.
Đang lúc tình hình căng thẳng, một giọng nói a dua đột nhiên vang lên từ một góc chợ.
"Ấy ấy, các vị tiên trưởng bớt giận, bớt giận. Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài."
Mọi người nhìn lại, thấy một gã mập mạp, mặc đồ lụa lòe loẹt, mặt mày bóng nhẫy, đang xua tay cười hề hề. Gã này tên Kim Vạn Lợi, một tay "cò" nổi tiếng trong giới tán tu, chuyên mua bán tin tức và các loại vật phẩm kỳ lạ, nổi tiếng gian thương nhưng lại có một mạng lưới quan hệ rộng đến không ngờ.
"Nhân dịp các vị anh hùng hào kiệt tụ hội, tại hạ có một món đồ chơi nhỏ, muốn góp vui một chút." Kim Vạn Lợi nói rồi lôi ra một chiếc la bàn bằng đồng cũ kỹ, trên mặt có những ký tự loằng ngoằng. "Đây là 'Tầm Bảo Bàn', tương truyền là do một vị tiền bối Trúc Cơ kỳ luyện chế, có thể cảm ứng được vị trí của linh dược trong vòng ba dặm! Nay tại hạ bán đấu giá, giá khởi điểm, một ngàn Linh Sa Thạch hạ phẩm!"
Một ngàn Linh Sa Thạch! Cả khu chợ ồ lên. Đây là một con số không nhỏ.
Nhưng công dụng của chiếc la bàn quá hấp dẫn. Nếu là thật, nó sẽ là một công cụ tìm kiếm Tẩy Tủy Linh Quả cực kỳ hữu hiệu.
"Một ngàn một trăm!" "Một ngàn hai!"
Giá cả nhanh chóng được đẩy lên. Lê Bá Kiêu cũng nheo mắt lại, lộ ra vẻ hứng thú.
Trần Minh đứng im, nhưng trong đầu, giọng nói của Khí Linh vang lên một cách lạnh lùng: "Phân tích hoàn tất. Đó là một món phế phẩm. Bên trên chỉ được khắc một vài ấn ký gây ảo giác đơn giản, không có bất kỳ công dụng dò tìm nào. Giá trị thực không quá mười viên Linh Sa Thạch."
Một trò lừa đảo tinh vi.
Trần Minh khẽ lắc đầu, đang định rời đi thì đột nhiên, một cô gái trẻ trong nhóm Ngọc Nữ Cung, trông có vẻ là tiểu sư muội, lại tỏ ra vô cùng tin tưởng.
"Sư tỷ, hay là chúng ta mua nó đi? Có nó, chúng ta sẽ tìm được 'Huyễn Âm Thảo' nhanh hơn!"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhíu mày, có vẻ do dự. Nàng cũng không rành về trận pháp và luyện khí, không thể phân biệt được thật giả.
Thấy vậy, Lê Bá Kiêu cười lớn, ra vẻ hào phóng: "Nếu Tuyết Nhi tiên tử đã thích, vậy món đồ này ta mua tặng nàng! Ta trả hai ngàn Linh Sa Thạch!"
Hắn vừa dứt lời, định dùng tiền để lấy lòng mỹ nhân, thì một giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ trong đám đông.
"Một món đồ bỏ đi, cũng đáng giá hai ngàn?"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người vừa nói. Chính là "Hàn Nha" Trần Minh.
Không khí lập tức ngưng đọng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro