Chương 32: Sóng Gió Nổi Lên Từ Đồ Bỏ Đi

Chương 32: Sóng Gió Nổi Lên Từ Đồ Bỏ Đi

Một câu hỏi nhẹ bẫng, nhưng lại như một tảng đá ném vào mặt hồ đang tĩnh lặng.

Cả khu chợ đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc. Hàng trăm ánh mắt, từ tò mò, kinh ngạc đến chế giễu, đều đồng loạt đổ dồn về phía bóng người mặc áo xám tro, đeo mặt nạ gỗ đang đứng trong góc.

Người phản ứng đầu tiên, chính là Kim Vạn Lợi. Nụ cười hề hề trên khuôn mặt mập mạp của gã cứng đờ, rồi nhanh chóng chuyển thành tức giận. Máu gian thương nổi lên, gã chỉ thẳng tay về phía Trần Minh, gân cổ lên quát:

"Ngươi là cái thá gì? Dám nói Tầm Bảo Bàn của Kim mỗ là đồ bỏ đi? Ngươi không mua thì cút, đừng ở đây phá đám làm ăn của người khác!"

Lê Bá Kiêu, người vừa bị mất mặt vì Nguyễn Thị Tuyết Nhi, giờ lại bị một kẻ vô danh phá đám màn lấy lòng mỹ nhân, sắc mặt cũng trở nên âm trầm. Hắn nheo mắt nhìn Trần Minh, một luồng áp lực của Luyện Khí tầng chín đỉnh phong tỏa ra.

"Vị đạo hữu này, lời nói phải có chứng cứ. Kim lão bản đây cũng là người có uy tín. Ngươi nói Tầm Bảo Bàn này là giả, vậy chứng cứ của ngươi đâu?" Hắn không tin một tán tu quèn lại có kiến thức hơn mình. Hắn chỉ nghĩ đây là một kẻ muốn gây sự chú ý.

Trần Minh đối mặt với ánh mắt của mọi người và áp lực từ Lê Bá Kiêu, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn, không một chút dao động.

"Chứng cứ?" Hắn cười khẩy một tiếng. "Thứ nhất, cái gọi là 'Tầm Bảo Bàn' này, linh khí hỗn loạn, ấn ký thô sơ, rõ ràng là được khắc vội bởi một kẻ mới vào nghề luyện khí. Một tiền bối Trúc Cơ kỳ sẽ không bao giờ làm ra một món đồ cẩu thả như vậy."

"Ngươi..." Kim Vạn Lợi cứng họng. Gã không ngờ tên này lại có kiến thức về luyện khí.

Trần Minh không cho gã cơ hội chen vào, nói tiếp, từng lời như búa tạ. "Thứ hai, vật liệu chỉ là đồng thau thông thường, bên trên được mạ một lớp bột linh thạch mỏng để tạo ra dao động linh lực giả. Ta đoán, thứ này nếu dính chút nước mưa, lớp bột đó sẽ trôi đi sạch sẽ."

Lần này, mặt Kim Vạn Lợi đã bắt đầu tái đi.

"Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất." Trần Minh nhìn thẳng vào chiếc la bàn, ánh mắt sắc như dao. "Mắt trận trung tâm của la bàn, nơi được cho là để cảm ứng linh dược, lại được đặt ở cung 'Tử Môn' trong bát quái. Đặt ở vị trí đó, nó không tìm được bảo vật, mà chỉ có thể tìm được... đường chết mà thôi."

Câu nói cuối cùng của hắn không lớn, nhưng lại khiến cho những tu sĩ có chút hiểu biết về trận pháp xung quanh phải rùng mình. Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Kim Vạn Lợi đã chuyển từ tin tưởng sang nghi ngờ.

Ngay cả Nguyễn Thị Tuyết Nhi và các nữ tu Ngọc Nữ Cung cũng nhìn Trần Minh với vẻ kinh ngạc. Những kiến thức này, không phải là thứ mà một tán tu bình thường có thể biết được.

"Nói bậy! Ngươi hoàn toàn là nói bậy!" Kim Vạn Lợi mồ hôi túa ra như tắm, nhưng vẫn cố gân cổ lên cãi. "Ngươi chỉ nói suông, có giỏi thì chứng minh đi!"

"Được thôi."

Trần Minh bình thản nói, rồi đột nhiên giơ tay lên, một tia linh lực nhỏ như sợi tóc, không ai có thể nhận ra, bắn về phía chiếc la bàn.

"Keng!"

Một tiếng động nhỏ vang lên từ bên trong chiếc la bàn. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chiếc kim chỉ nam trên la bàn đột nhiên quay tít mù như bị lên cơn động kinh, rồi...

"Rắc!"

Nó gãy làm đôi. Toàn bộ dao động linh lực giả tạo trên chiếc la bàn cũng tắt ngóm, biến nó trở thành một cục đồng nát đúng nghĩa.

Toàn trường hoàn toàn im lặng.

Sự thật đã quá rõ ràng. Đây là một trò lừa đảo.

"Thằng chó lừa đảo!" "Trả lại Linh Sa Thạch cho tao! Lần trước mày cũng bán cho tao một tấm bản đồ giả!" "Đánh chết nó đi!"

Đám đông phẫn nộ, đặc biệt là những người từng bị Kim Vạn Lợi lừa, lập tức vây lấy gã. Gã mập sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng ném lại chiếc la bàn vỡ, lách qua đám đông co giò chạy trốn, miệng không ngừng la hét: "Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi!"

Lê Bá Kiêu đứng đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn vừa mới hùng hồn bảo vệ một tên lừa đảo, thậm chí còn định bỏ ra hai ngàn Linh Sa Thạch để mua một cục đồng nát. Hắn cảm thấy mặt mình nóng rát như bị người ta tát cho mấy cái.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Minh, không còn là sự coi thường, mà là một sự căm tức và oán độc sâu sắc. Hắn nghiến răng nói: "Được lắm, đạo hữu quả nhiên có kiến thức uyên bác. Lê mỗ hôm nay đã được mở mang tầm mắt. Hi vọng vào trong sơn cốc, bản lĩnh của đạo hữu cũng sắc bén như cái miệng của ngài vậy."

Câu nói thì có vẻ khách khí, nhưng sát ý bên trong thì không hề che giấu. Hắn đã ghi hận Trần Minh.

Trần Minh không thèm để ý đến lời đe dọa của hắn. Hắn chỉ quay sang nhìn Nguyễn Thị Tuyết Nhi, khẽ gật đầu một cái rồi xoay người, lặng lẽ lẩn vào đám đông, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn theo bóng lưng của hắn, đôi mắt đẹp lạnh như băng lần đầu tiên gợn lên một tia tò mò. Gã tán tu đeo mặt nạ này... rốt cuộc là ai?

Đúng lúc đó, một tiếng chuông cổ xưa, ngân vang vọng ra từ sâu trong màn sương, át đi mọi âm thanh hỗn loạn.

Mặt đất khẽ rung chuyển. Lớp sương mù dày đặc trước mặt mọi người bắt đầu tan ra, để lộ một khe nứt không gian mờ ảo, vặn vẹo.

Cửa vào U Vụ Sơn Cốc, đã mở!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro