Chương 33: Săn Mồi và Bị Săn Mồi

Chương 33: Săn Mồi và Bị Săn Mồi

Tiếng chuông dứt, khe nứt không gian ổn định lại thành một cánh cổng ánh sáng mờ ảo. Không cần bất kỳ hiệu lệnh nào, cuộc đua đẫm máu chính thức bắt đầu.

"Xông vào!"

Hàng trăm tu sĩ, như những con thiêu thân lao vào lửa, hóa thành những luồng sáng đủ màu sắc, điên cuồng chen lấn xô đẩy nhau để chui vào cánh cổng. Họ biết rõ, kẻ vào trước sẽ có cơ hội đoạt được linh dược tốt nhất. Trong cuộc đua này, chậm một bước có nghĩa là mất đi cơ duyên, thậm chí là mất mạng.

"Lê gia chúng ta đi trước, kẻ nào cản đường, giết không tha!"

Lê Bá Kiêu hừ lạnh một tiếng, khí tức Luyện Khí tầng chín đỉnh phong bùng nổ, đẩy dạt những tán tu yếu ớt xung quanh ra. Hắn dẫn đầu đoàn người Lê gia, như một mũi tên vàng óng, lao thẳng vào trong bí cảnh. Trước khi biến mất, ánh mắt oán độc của hắn còn liếc qua đám đông một lượt, như muốn khắc ghi lại bóng hình của "Hàn Nha".

"Các sư muội, cẩn thận, đi theo đội hình Thất Tinh, không được tách ra."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi không hề vội vã. Nàng bình tĩnh ra lệnh, dẫn các đệ tử Ngọc Nữ Cung tiến vào một cách có trật tự. Ánh mắt lạnh như băng của nàng cũng vô thức đảo qua nơi Trần Minh vừa đứng, nhưng chỉ thấy một khoảng trống. Gã tán tu kỳ lạ đó đã biến mất từ lúc nào.

Trần Minh không hề tham gia vào cuộc chen lấn điên cuồng đó. Hắn như một bóng ma, lùi lại, nấp sau một tảng đá lớn, lạnh lùng quan sát những con người đang vì lợi ích mà tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.

"Một đám ngu xuẩn." Hắn thầm nghĩ. "Nơi nguy hiểm nhất lúc này không phải là yêu thú hay cạm bẫy trong sơn cốc, mà chính là những kẻ tu sĩ khác."

Lao vào đầu tiên, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người. Hắn không dại dột biến mình thành tấm bia đỡ đạn.

Chờ cho phần lớn tu sĩ đã tiến vào, chỉ còn lại vài nhóm nhỏ lẻ và những tán tu cẩn trọng, Trần Minh mới từ từ bước ra. Hắn không đi vào bằng cổng chính, mà đi vòng sang một bên rìa của khe nứt. Hắn đã quan sát kỹ, năng lượng ở khu vực rìa không ổn định bằng, có chút nguy hiểm, nhưng bù lại không có ai chú ý.

Hắn hít một hơi thật sâu, linh lực bao bọc toàn thân, rồi dứt khoát bước vào.

Một cảm giác trời đất quay cuồng ập đến. Ngay sau đó, cảnh vật trước mắt hắn hoàn toàn thay đổi.

Hắn đang đứng trong một khu rừng rậm rạp, cổ xưa. Những cây đại thụ cao hàng trăm mét, to đến mức năm sáu người ôm không xuể, tán lá che kín cả bầu trời, chỉ để lại vài tia sáng lờ mờ chiếu xuống. Không khí vô cùng ẩm ướt, tràn ngập mùi đất và mùi cây cỏ mục nát. Linh khí ở đây nồng đậm hơn bên ngoài gấp năm, sáu lần, nhưng trong đó lại ẩn chứa một luồng yêu khí và chướng khí nhàn nhạt.

Và quan trọng nhất, một lớp sương mù màu xám nhạt bao phủ khắp nơi. Lớp sương này vô cùng kỳ lạ, nó có khả năng ngăn cản và nhiễu loạn linh thức. Trần Minh thử dò xét, phát hiện linh thức của hắn chỉ có thể lan ra được khoảng hai mươi mét, so với hơn trăm mét ở bên ngoài thì đúng là một trời một vực.

"Một môi trường hoàn hảo để phục kích và giết người." Trần Minh lập tức đưa ra kết luận. Hắn không những không sợ hãi, mà trong mắt còn lóe lên một tia hưng phấn lạnh lẽo.

Hắn lấy ra tấm bản đồ đơn giản mua được từ Lão Cò, đối chiếu với địa hình xung quanh. Tấm bản đồ này chỉ ghi lại được khu vực ngoại vi, nhưng cũng đủ dùng cho giai đoạn đầu. Hắn không đi theo con đường mòn mà phần lớn mọi người sẽ chọn. Hắn rẽ vào một lối đi nhỏ hơn, lẩn vào giữa những bụi cây rậm rạp.

"Aaa!"

Đi được khoảng mười phút, một tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên từ phía xa, rồi tắt lịm.

Trần Minh lập tức dừng lại, nấp sau một gốc cây cổ thụ, toàn thân thu liễm khí tức đến mức tối đa. Hắn cẩn thận di chuyển về phía phát ra tiếng hét.

Nấp sau một bụi cây, hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Một gã tán tu Luyện Khí tầng năm đang bị treo ngược trên không, toàn thân quấn chặt bởi hàng chục sợi dây leo màu xanh sẫm. Máu tươi từ cơ thể gã đang bị những sợi dây leo đó hút đi một cách nhanh chóng. Chỉ trong vài hơi thở, gã đã biến thành một cái xác khô.

Thực Nhân Đằng! Một loại thực vật yêu dị cấp một.

Sau khi hút cạn máu, những sợi dây leo từ từ rút về, ẩn mình vào một gốc cây đại thụ trông không có gì khác thường. Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể ngờ được gốc cây đó lại là một con quái vật ăn thịt người.

Trần Minh lặng lẽ lùi lại. Hắn không có hứng thú với con Thực Nhân Đằng này. Bài học đầu tiên trong bí cảnh đã được dạy bằng máu: đừng tin vào bất cứ thứ gì ngươi thấy.

Hắn tiếp tục đi sâu hơn vào trong. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng: Huyết Tâm Thảo, một loại linh dược cấp một, là nguyên liệu chính để tái tạo ra một loại đan dược có thể tạm thời tăng cường khí huyết, vô cùng hữu dụng trong chiến đấu. Theo bản đồ, nó thường mọc ở những nơi âm u, gần các hang động nhỏ.

Đi thêm khoảng một cây số, hắn tìm thấy một hang động bị che khuất bởi dây leo như trên bản đồ đã chỉ. Nơi này vô cùng hẻo lánh, không có dấu chân người.

Hắn không vội vàng tiến vào. Hắn đứng từ xa quan sát, lắng nghe. Trong hang động không có tiếng động, nhưng hắn lại cảm nhận được một luồng khí tức yếu ớt, lạnh lẽo.

Có thứ gì đó ở bên trong. Hoặc là yêu thú, hoặc là... một người khác đã đến trước.

Trần Minh không hành động bộp chộp. Hắn nhặt một hòn đá, ném mạnh vào trong hang.

"Vút... Bịch!"

Hòn đá rơi vào sâu bên trong, không có bất kỳ phản ứng nào.

Nhưng Trần Minh vẫn không di chuyển. Hắn kiên nhẫn chờ đợi. Một phút, hai phút trôi qua.

Đột nhiên!

"Xoẹt!"

Một bóng đen từ trong hang lao ra với tốc độ kinh người, không phải nhắm vào Trần Minh, mà là lao về một hướng khác để bỏ chạy. Đó là một con yêu thú hình con báo, toàn thân đen tuyền, nhưng trên lưng lại có một vết thương sâu hoắm, máu chảy không ngừng. Nó đã bị thương từ trước.

Nhưng nó còn chưa chạy được ba bước.

Một bóng người khác từ trong hang lao ra, tốc độ còn nhanh hơn. Người này mặc đồ đen, mặt bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt tàn độc. Tu vi của hắn ta rõ ràng là Luyện Khí tầng bảy.

"Chạy đi đâu!" Gã tu sĩ áo đen hét lên, một thanh trường kiếm trong tay hóa thành một vệt sáng, đâm thẳng về phía con báo đen.

Con báo đen gầm lên một tiếng tuyệt vọng, quay đầu lại định chống trả.

Một cuộc chiến giữa người và thú diễn ra ngay trước mắt Trần Minh.

Nhưng hắn không hề quan tâm đến cuộc chiến đó. Ánh mắt hắn, xuyên qua bóng tối, đã khóa chặt vào một bụi cây nhỏ màu đỏ như máu, đang lặng lẽ phát sáng ở sâu trong góc hang.

Huyết Tâm Thảo!

Một con bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

Trần Minh, chính là con chim sẻ đó. Hắn lặng lẽ rút con dao găm đen tuyền ra, linh lực từ từ vận chuyển. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc con bọ ngựa và con ve đều lưỡng bại câu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro