Chương 34: Chim Sẻ Ra Tay

Chương 34: Chim Sẻ Ra Tay

Trần Minh nấp sau bụi cây, cơ thể gần như hòa làm một với bóng tối. Hắn như một tảng đá vô tri, thu liễm toàn bộ khí tức, thậm chí cả nhịp tim và hơi thở cũng được khống chế ở mức thấp nhất. Ánh mắt hắn xuyên qua kẽ lá, lạnh lùng quan sát cuộc chiến sinh tử đang diễn ra trong khoảng đất trống trước hang động.

Con Hắc Vân Báo, dù đã bị trọng thương, nhưng bản năng hung hãn của yêu thú đã bị kích phát đến cực điểm. Nó gầm lên một tiếng long trời lở đất, không còn né tránh nữa mà điên cuồng lao vào gã tu sĩ áo đen. Móng vuốt sắc như thép của nó vung lên, tạo thành những luồng trảo ảnh đen kịt, xé rách cả không khí.

"Súc sinh khốn kiếp!"

Gã tu sĩ áo đen chửi thề một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn. Hắn không ngờ con yêu thú này lại khó nhằn đến vậy. Hắn múa thanh trường kiếm trong tay, kiếm quang lóe lên, tạo thành một màn lưới phòng ngự dày đặc, vang lên những tiếng "keng keng" chói tai khi va chạm với móng vuốt của con báo.

Cả hai bên đều đã đến hồi dầu hết đèn tắt. Gã tu sĩ áo đen tuy có tu vi Luyện Khí tầng bảy cao hơn, nhưng linh lực đã tiêu hao quá nửa. Con Hắc Vân Báo thì hoàn toàn dựa vào một hơi sức tàn cuối cùng để chiến đấu, vết thương trên lưng nó càng lúc càng rách toác ra, máu chảy đầm đìa.

"Chết đi cho ta!"

Gã tu sĩ áo đen gầm lên, tìm thấy một sơ hở của con báo. Hắn dồn toàn bộ linh lực còn lại vào thanh trường kiếm, cả thân kiếm tỏa ra một luồng sáng chói mắt, hung hăng đâm thẳng vào tim của Hắc Vân Báo.

"PHẬP!"

Mũi kiếm xuyên thủng lồng ngực con yêu thú.

"GRÀO..."

Hắc Vân Báo rống lên một tiếng cuối cùng đầy đau đớn và không cam lòng. Nhưng trước khi chết, nó cũng dùng hết sức lực còn lại, vung một trảo cuối cùng, hung hăng cào vào vai của gã tu sĩ áo đen.

"Rẹt!"

Năm vệt máu sâu hoắm lập tức hiện ra trên vai gã, máu tươi ứa ra, thấm đẫm cả một mảng áo đen.

"A!" Gã tu sĩ đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng rút kiếm ra lùi lại.

Cơ thể to lớn của con Hắc Vân Báo lảo đảo vài bước rồi đổ ầm xuống đất, tắt thở.

Gã tu sĩ áo đen thở hổn hển, lồng ngực phập phồng. Hắn nhìn cái xác của con yêu thú, rồi lại nhìn vết thương trên vai mình, ánh mắt vừa vui mừng vừa oán độc. Trận chiến này, hắn thắng, nhưng là một trận thắng thảm hại.

Hắn loạng choạng đi tới, dùng mũi kiếm mổ bụng con Hắc Vân Báo, lấy ra một viên nội đan to bằng quả trứng gà, tỏa ra yêu khí nồng đậm. Hắn cười một cách khó nhọc, cất viên nội đan đi. Sau đó, ánh mắt tham lam của hắn hướng về phía bụi Huyết Tâm Thảo trong hang động.

Chính lúc này, khi gã vừa giết chết kẻ địch, thu được chiến lợi phẩm, tâm lý thả lỏng và cảnh giác xuống mức thấp nhất.

Đó chính là thời cơ mà Trần Minh đã chờ đợi.

Như một bóng ma không hề có một tiếng động, hắn lao ra từ sau bụi cây. Tốc độ của hắn, dưới sự gia trì của linh lực Luyện Khí đại viên mãn, nhanh đến mức không tưởng. Gã tu sĩ áo đen chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh buốt táp vào gáy, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm chết người.

Hắn hoảng hốt quay đầu lại, nhưng đã quá muộn.

Thứ duy nhất hắn nhìn thấy là một đôi mắt lạnh lẽo đến cùng cực và một vệt sáng đen tuyền lóe lên.

Con dao găm trong tay Trần Minh, không có bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ có một đường cắt đơn giản, nhanh, chuẩn và tàn nhẫn. Nó vẽ một đường vòng cung hoàn hảo, cắt ngang qua cổ họng của gã tu sĩ áo đen.

"Ực..."

Nụ cười trên mặt gã cứng đờ, thay vào đó là vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi. Hắn muốn đưa tay lên ôm lấy cổ, muốn hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu "ọc ọc" tuyệt vọng. Máu tươi phun ra như suối, sức sống trong cơ thể hắn nhanh chóng biến mất.

Trần Minh không cho gã cơ hội ngã xuống. Hắn dùng tay còn lại đỡ lấy cơ thể gã, nhẹ nhàng đặt xuống đất, tránh gây ra tiếng động lớn. Sau đó, hắn bình tĩnh rút con dao găm ra, lau sạch vết máu vào áo của cái xác.

Toàn bộ quá trình ám sát, từ lúc ra tay đến lúc kết thúc, chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai giây. Gọn gàng, hiệu quả và chết chóc.

Hắn không lãng phí một giây nào. Hắn ngồi xổm xuống, nhanh chóng lục lọi trên người gã tu sĩ áo đen, lấy đi một chiếc túi trữ vật nhỏ và vài bình đan dược.

Sau đó, hắn mới đi vào trong hang. Bụi Huyết Tâm Thảo đỏ rực như một ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ phát sáng trong bóng tối. Hắn cẩn thận đào cả gốc cây lên, bỏ vào một chiếc hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn để đảm bảo dược tính không bị thất thoát.

Mục tiêu chính đã hoàn thành.

Hắn quay trở ra, nhìn hai cái xác nằm trên mặt đất. Hắn không có ý định xử lý chúng. Mùi máu tanh nồng nặc ở đây sớm muộn gì cũng sẽ thu hút những con yêu thú khác hoặc những tu sĩ khác đến. Nơi này không thể ở lại lâu.

Trước khi rời đi, hắn kiểm tra nhanh chiến lợi phẩm trong túi trữ vật của gã tu sĩ. Bên trong chỉ có hơn năm mươi viên Linh Sa Thạch hạ phẩm, vài bộ quần áo và một ít đồ dùng lặt vặt. Một gã tán tu nghèo kiết xác.

Trần Minh không hề thất vọng. Tích tiểu thành đại. Bất kỳ tài nguyên nào cũng đều hữu dụng.

Hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, như một bóng ma lẩn vào trong màn sương mù dày đặc, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Đi được một đoạn xa, tìm một nơi an toàn để ẩn nấp, hắn mới thực sự cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.

Săn mồi và bị săn mồi. Ranh giới vô cùng mong manh. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, thậm chí đến cả cái xác cũng không được toàn thây. Gã tu sĩ áo đen kia, có lẽ cho đến lúc chết cũng không biết mình đã bị một con chim sẻ rình rập từ lúc nào.

Trần Minh siết chặt con dao găm trong tay. Hắn biết, trong khu rừng sương mù này, hắn không phải là người duy nhất mang mặt nạ. Ai cũng là thợ săn, và ai cũng có thể trở thành con mồi.

Muốn sống sót, chỉ có một cách duy nhất: trở thành kẻ săn mồi tàn nhẫn và cẩn thận nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro