Chương 36: Đầm Lầy U Minh

Chương 36: Đầm Lầy U Minh

Trần Minh cẩn thận cất tấm bản đồ da thú đi, nhưng hình ảnh về khu đầm lầy và ký hiệu đầu lâu màu đỏ đã được khắc sâu vào trong tâm trí hắn. Một con yêu thú Luyện Khí đại viên mãn. Đó là một sự tồn tại cùng cảnh giới với hắn.

Một kẻ khác có lẽ sẽ chọn cách tránh đi. Nhưng trong mắt Trần Minh, đó không chỉ là nguy hiểm, mà còn là một cơ duyên, một bài kiểm tra hoàn hảo cho thực lực hiện tại của hắn.

Hắn không rời khỏi khe đá ngay lập tức. Hắn ngồi xuống, lấy ra một viên Linh Sa Thạch hạ phẩm, bắt đầu khôi phục lại chút linh lực đã tiêu hao trong cuộc ám sát vừa rồi. Trong thế giới tàn khốc này, luôn giữ cho bản thân ở trạng thái đỉnh cao nhất, đó là nguyên tắc sinh tồn cơ bản nhất.

Sau khi linh lực hoàn toàn sung mãn, hắn mới lặng lẽ rời khỏi nơi ẩn nấp, men theo hướng chỉ dẫn trên bản đồ, tiến về phía khu đầm lầy.

Càng đi sâu vào trong, cây cối càng trở nên thưa thớt, thay vào đó là những bụi cây gai góc và những vũng bùn lầy lội. Không khí trở nên ẩm ướt và tanh hôi, sương mù cũng dường như đặc quánh hơn, mang theo một luồng chướng khí âm hàn, có thể ăn mòn linh lực của tu sĩ.

Trần Minh phải vận một lớp linh lực mỏng bao bọc toàn thân để ngăn chặn luồng chướng khí này xâm nhập. Điều này khiến cho linh lực của hắn bị tiêu hao liên tục, dù không nhanh nhưng cũng là một gánh nặng không nhỏ.

"Một môi trường khắc nghiệt." Hắn thầm đánh giá. Yêu thú có thể sống ở nơi này, chắc chắn không phải là loại tầm thường.

Sau gần một giờ di chuyển cẩn trọng, một khu đầm lầy rộng lớn hiện ra trước mắt hắn. Mặt nước tù đọng có màu đen kịt, thỉnh thoảng lại nổi lên vài cái bong bóng, vỡ ra trong không khí, tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Những cây cổ thụ chết khô vươn những cành cây khẳng khiu lên trời như những cánh tay ma quỷ. Toàn bộ khu vực chìm trong một sự im lặng chết chóc, không một tiếng côn trùng hay chim hót.

Linh thức của hắn ở đây bị áp chế còn lợi hại hơn, chỉ có thể dò xét được trong phạm vi mười mét.

Trần Minh không đi vào ngay. Hắn như một con sói già kiên nhẫn, tìm một vị trí kín đáo trên một gò đất cao, lặng lẽ quan sát. Hắn biết, con mồi của hắn đang ở đâu đó dưới làn nước đen kịt kia.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Một canh giờ, rồi hai canh giờ. Trần Minh vẫn bất động như một tảng đá, sự kiên nhẫn của hắn dường như là vô hạn.

Đột nhiên, mặt nước vốn tĩnh lặng khẽ gợn sóng.

Một con yêu thú giống như một con cá sấu khổng lồ từ từ trồi lên. Nó dài hơn năm mét, toàn thân phủ một lớp vảy màu đen nhánh, cứng rắn như sắt thép. Nhưng kinh khủng nhất là cái đầu của nó. Thay vì hai mắt, nó chỉ có một con mắt độc nhất nằm giữa trán, to như cái bát, con ngươi màu vàng kim dựng đứng, tỏa ra một luồng khí tức hung ác và tàn bạo.

Độc Nhãn Cự Ngạc! Một loại yêu thú cấp một đỉnh phong, tương đương với Luyện Khí đại viên mãn.

Con quái vật dường như không phát hiện ra Trần Minh. Nó chậm rãi bò lên một bãi bùn, há cái miệng rộng đầy răng nhọn hoắt ra, ngáp một cái. Sau đó, nó nằm im, phơi mình dưới ánh sáng mờ ảo của bí cảnh.

Ánh mắt Trần Minh khẽ động. Hắn nhìn thấy ở một gò đất nhỏ phía sau nơi con Độc Nhãn Cự Ngạc đang nằm, có vài cây cỏ màu tím sẫm, hình dáng như những bóng ma nhỏ đang lay động trong gió.

U Minh Thảo!

Đúng như bản đồ đã chỉ, con yêu thú này chính là kẻ bảo vệ cho đám linh dược.

Trần Minh không hành động. Hắn biết, đối đầu trực diện với một con quái vật như vậy ở địa bàn của nó là một hành động vô cùng ngu xuẩn. Lớp vảy của nó có sức phòng ngự kinh người, sức mạnh của nó dưới nước gần như là vô địch.

Hắn cần một kế hoạch.

Hắn lặng lẽ lùi lại, rời khỏi khu vực quan sát, không gây ra một tiếng động nào. Hắn đi vòng quanh khu đầm lầy, tìm kiếm thứ gì đó.

Nửa giờ sau, hắn tìm thấy một vách đá nhỏ, bên dưới có một đàn ong bắp cày to bằng ngón tay cái, màu đỏ rực. Đây là Xích Hỏa Phong, một loại côn trùng có độc tính cực mạnh, vết chích của nó có thể gây ra cảm giác nóng rát như bị lửa đốt, đủ để làm tê liệt một con trâu.

Một ý tưởng tàn độc và táo bạo hình thành trong đầu hắn.

Hắn không tấn công tổ ong. Hắn tiến vào Hỗn Độn Châu, tái tạo ra một loại phấn hoa có mùi hương mà loài Xích Hỏa Phong này yêu thích nhất. Sau đó, hắn cẩn thận rắc một ít bột phấn lên vài miếng thịt khô.

Chờ đợi.

Không lâu sau, vài con ong thám thính bị mùi hương hấp dẫn, bay đến và tha những miếng thịt về tổ.

Thấy kế hoạch có hiệu quả, Trần Minh mới bắt đầu hành động. Hắn dùng linh lực bao bọc lấy một lượng lớn phấn hoa, lặng lẽ tiếp cận khu đầm lầy từ hướng ngược gió.

Hắn không nhắm vào con Độc Nhãn Cự Ngạc, mà nhắm vào bụi U Minh Thảo. Hắn ném bọc phấn hoa bay qua đầu con quái vật, rơi chính xác xuống bụi linh dược.

Con Độc Nhãn Cự Ngạc lập tức bị kinh động, con mắt độc nhất của nó mở ra, nhìn chằm chằm về phía bụi U Minh Thảo. Nó ngửi thấy một mùi hương lạ, nhưng không cảm thấy có nguy hiểm.

Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.

Từ phía vách đá, một đám mây màu đỏ rực, phát ra tiếng "vo ve" đinh tai nhức óc, đang bay đến với tốc độ kinh người. Hàng ngàn, hàng vạn con Xích Hỏa Phong bị mùi hương hấp dẫn, đã phát điên.

Mục tiêu của chúng, chính là bụi U Minh Thảo, nơi có mùi hương nồng đậm nhất.

Con Độc Nhãn Cự Ngạc gầm lên một tiếng giận dữ. Lãnh địa của nó bị xâm phạm, linh dược mà nó canh giữ sắp bị cướp đi. Nó lập tức lao về phía bầy ong, cái miệng khổng lồ mở ra, định nuốt chửng đám côn trùng phiền phức.

"Ong! Ong! Ong!"

Bầy Xích Hỏa Phong bị tấn công, lập tức chuyển mục tiêu sang con Độc Nhãn Cự Ngạc. Chúng như một cơn bão màu đỏ, điên cuồng lao vào tấn công kẻ thù.

Một cuộc hỗn chiến nổ ra.

Lớp vảy của con cự ngạc tuy cứng rắn, nhưng không thể che phủ toàn bộ cơ thể. Vô số con ong chui vào những kẽ hở, vào mắt, vào miệng của nó, điên cuồng đốt.

"GRÀO!"

Con quái vật gầm lên đau đớn, nó lăn lộn trên bãi bùn, dùng cái đuôi khổng lồ quật tan tác hàng trăm con ong. Nhưng bầy ong quá đông, giết không xuể. Độc tính từ hàng ngàn vết chích bắt đầu phát tác, khiến cho hành động của nó trở nên chậm chạp.

Trần Minh đứng từ xa, lạnh lùng quan sát. Hắn như một vị đạo diễn, đang thưởng thức vở kịch do chính mình tạo ra.

Mượn dao giết người. À không, là mượn ong giết cá sấu.

Hắn kiên nhẫn chờ, chờ cho cả hai bên đều lưỡng bại câu thương.

Đến khi con Độc Nhãn Cự Ngạc đã yếu đi thấy rõ, bầy ong cũng đã chết hơn phân nửa.

Hắn biết, thời cơ của con chim sẻ... đã đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro