Chương 38: Luyện Khí Thập Nhị Chuyển

Chương 38: Luyện Khí Thập Nhị Chuyển

Trần Minh rời khỏi khu đầm lầy, không dừng lại một giây nào. Mùi máu tươi nồng nặc và sự hỗn loạn sau trận chiến chắc chắn sẽ sớm thu hút những kẻ phiền phức khác đến. Hắn như một con sói đơn độc, lầm lũi di chuyển trong màn sương mù, xóa sạch mọi dấu vết trên đường đi.

Hắn không quay lại nơi ẩn nấp cũ, mà tìm đến một khu vực hoàn toàn mới ở rìa bản đồ - một vách núi cheo leo, hiểm trở. Sau gần một giờ tìm kiếm, hắn phát hiện ra một sơn động tự nhiên bị che khuất bởi một thác nước nhỏ. Nơi này vô cùng kín đáo và ẩm ướt, không có dấu vết của yêu thú hay con người. Đây chính là nơi hoàn hảo để hắn bế quan đột phá.

Dùng vài tảng đá lớn chặn lại cửa động, chỉ để lại một khe hở thông khí, Trần Minh không lãng phí thêm thời gian, lập tức tiến vào không gian Hỗn Độn Châu.

Trong không gian hỗn độn, hắn ngồi xếp bằng, tâm trí hoàn toàn tĩnh lặng. Trước mặt hắn là những chiến lợi phẩm quý giá nhất: bụi U Minh Thảo tím sẫm và viên nội đan của con Độc Nhãn Cự Ngạc vẫn còn tỏa ra yêu khí hung bạo.

Hắn biết, việc đột phá sau Luyện Khí tầng chín sẽ là một sự lột xác về chất. Trong những ghi chép quý giá nhất mà Lão Cò cung cấp, có mơ hồ nhắc đến một cảnh giới viên mãn trong truyền thuyết được gọi là Luyện Khí tầng mười. Nhưng miêu tả về nó vô cùng ít ỏi, chỉ xem nó như một mục tiêu không thể với tới đối với đại đa số tu sĩ, đòi hỏi một thần hồn đủ mạnh mẽ và sự khống chế linh lực cực kỳ tinh vi.

Nếu thần hồn không đủ mạnh, kết quả duy nhất là linh lực bạo loạn, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì nổ tan xác mà chết.

Vì vậy, việc đầu tiên hắn cần làm, không phải là hấp thu nội đan, mà là cường hóa thần hồn.

Hắn cẩn thận ngắt một chiếc lá U Minh Thảo, cho vào miệng. Một luồng khí lạnh lẽo, âm u lập tức lan tỏa ra, không đi vào kinh mạch, mà thẩm thấu thẳng vào thức hải của hắn. Cảm giác như có hàng vạn cây kim băng đang đâm vào linh hồn, một sự đau đớn đến từ tầng sâu nhất của ý thức.

Trần Minh cắn chặt răng, trán nổi đầy gân xanh. Hắn vận chuyển một môn bí thuật dưỡng hồn sơ cấp mà hắn đã tìm thấy trong kho tàng của Hỗn Độn Châu, dẫn dắt luồng năng lượng lạnh lẽo đó gột rửa và rèn luyện linh thức của mình.

Quá trình này vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng mang lại lợi ích cực lớn. Linh thức của hắn, vốn đã mạnh hơn người thường, giờ đây lại được mài giũa, trở nên cứng cỏi và ngưng tụ hơn. Phạm vi dò xét của hắn tăng lên một cách chóng mặt.

Sau khi hấp thu toàn bộ bụi U Minh Thảo, thần hồn của hắn đã mạnh hơn trước ít nhất ba lần. Cảm giác như trước đây hắn chỉ có thể nhìn thế giới qua một lớp kính mờ, thì bây giờ, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, sắc nét đến từng chi tiết.

"Đã đủ."

Thần hồn đã sẵn sàng, Trần Minh mới cầm lấy viên nội đan của con Độc Nhãn Cự Ngạc. Hắn không nuốt chửng, mà đặt nó vào lòng bàn tay.

"Hấp!"

Hắn vận chuyển Dẫn Khí Quyết đến cực hạn. Luồng yêu khí và linh lực tinh thuần vô cùng hùng hậu bên trong nội đan, giống như một con đê bị vỡ, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.

Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không thể khống chế được luồng năng lượng cuồng bạo này. Nhưng bây giờ, với thần hồn đã được cường hóa, hắn giống như một người nhạc trưởng tài ba, dễ dàng điều khiển dàn nhạc giao hưởng hỗn loạn đó, ép chúng phải đi theo đúng quỹ đạo mà hắn muốn.

Linh lực trong đan điền của hắn tăng vọt, nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm của Luyện Khí tầng chín đại viên mãn. Nhưng nó không dừng lại.

"Xung!"

Trần Minh gầm lên trong lòng, điều động toàn bộ linh lực, như một con sóng thần, hung hăng đập vào bức tường cảnh giới vô hình mà hắn cảm nhận được.

"RẮC!"

Một tiếng động giòn tan vang lên từ trong cơ thể hắn. Bức tường kiên cố đó, dưới sự va chạm mạnh mẽ, đã xuất hiện một vết nứt.

"Tiếp tục!"

Hắn không cho nó cơ hội hồi phục, tiếp tục điều động linh lực đập vào. Một lần, hai lần, mười lần...

Sau gần một giờ xung kích điên cuồng, bức tường cảnh giới cuối cùng cũng vỡ tan tành.

"ẦM!"

Một luồng khí tức mạnh mẽ hơn hẳn tỏa ra từ người hắn. Linh lực trong đan điền của hắn bắt đầu tự động xoay tròn, nén lại. Thể tích linh lực dường như không tăng nhiều, nhưng chất lượng đã hoàn toàn khác. Nếu linh lực trước đây là khí, thì bây giờ nó đã có cảm giác như sương mù, đậm đặc và nặng nề hơn rất nhiều.

Luyện Khí tầng mười! Hắn đã thực sự đạt tới cảnh giới viên mãn trong truyền thuyết!

Hắn luôn đinh ninh rằng đây chỉ là một mục tiêu xa vời, nhưng giờ đây hắn đã tự mình chạm tới. Linh lực trong đan điền hắn đậm đặc như sương mù, mạnh mẽ hơn tầng chín không chỉ một bậc. Với sức mạnh này, hắn tự tin có thể nghiền ép bất kỳ tu sĩ Luyện Khí tầng chín nào, kể cả những thiên tài như Lê Bá Kiêu.

Hắn định dừng lại để củng cố cảnh giới mới đầy bất ngờ này. Nhưng ngay lúc đó, một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Hắn cảm thấy... vẫn chưa no.

Cơ thể của hắn, sau khi được Hỗn Độn Châu và Tẩy Tủy Đan tái tạo, giống như một cái vực sâu không đáy. Linh lực của tầng mười, tuy đã vượt xa lẽ thường, nhưng vẫn chưa thể lấp đầy được nó. Dưỡng Khí Quyết vẫn đang vận chuyển một cách điên cuồng, kinh mạch của hắn vẫn đang gào thét, khao khát được hấp thu thêm nữa.

"Chuyện gì thế này?" Trần Minh kinh ngạc. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng của một kẻ tu tiên nói cho hắn biết, đây là một cơ duyên ngàn năm có một. Nền tảng của hắn quá vững chắc, nó cho phép hắn đi xa hơn người thường.

Hắn không phải là người do dự. Dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn.

"Khí Linh, dùng Hỗn Độn Nguyên Khí, gia trì cho ta!"

Hắn ra một mệnh lệnh, không phải để tìm kiếm giới hạn, mà là để thỏa mãn cơn đói khát của cơ thể mình.

"Ong..."

Một tia Hỗn Độn Nguyên Khí tinh thuần đến mức không thể tưởng tượng được, thẩm thấu vào cơ thể hắn. Ngay lập tức, tốc độ tu luyện của hắn tăng vọt lên gấp trăm lần. Linh khí hỗn độn xung quanh tạo thành một cái kén ánh sáng khổng lồ, bao bọc lấy hắn.

Linh lực trong đan điền hắn, vốn đã đạt đến một cực hạn không tưởng, lại một lần nữa bị phá vỡ trong sự ngỡ ngàng của chính hắn.

Luyện Khí tầng mười một!

Linh lực từ sương mù, bắt đầu ngưng tụ thành những giọt sương li ti. Căn cơ của hắn lại được đầm nén thêm một bậc.

Nhưng vẫn chưa phải là kết thúc!

Cái kén ánh sáng ngày càng co rút lại, toàn bộ năng lượng bị ép vào trong cơ thể Trần Minh.

Cuối cùng, sau một tiếng nổ trầm đục, cái kén vỡ tan.

Trần Minh từ từ mở mắt ra. Trong con ngươi đen nhánh của hắn, dường như có cả một bầu trời sao đang lưu chuyển. Khí tức trên người hắn đã hoàn toàn thu liễm lại, trông không khác gì một người bình thường. Nhưng nếu có một cao thủ Trúc Cơ kỳ ở đây, có lẽ sẽ sợ đến vỡ mật, bởi vì họ sẽ cảm nhận được một nền tảng sức mạnh kinh khủng, vững chắc như một ngọn núi thái cổ, đang ẩn giấu bên trong cơ thể tưởng như bình thường đó.

Hắn nhìn vào đan điền của mình. Toàn bộ linh lực đã không còn là sương mù, mà đã ngưng tụ lại thành một giọt linh dịch màu tím nhạt, lơ lửng ở trung tâm, tỏa ra một luồng năng lượng kinh người.

Luyện Khí Thập Nhị Chuyển! Một cảnh giới mà có lẽ từ xưa đến nay chưa từng có ai đạt tới.

"Thì ra đây mới là con đường của mình..." Hắn lẩm bẩm, một nụ cười lạnh lẽo nhưng đầy tự tin hiện lên trên môi. Hắn không biết giới hạn của người khác ở đâu, nhưng hắn biết, giới hạn của hắn, còn xa hơn thế rất nhiều.

Với một giọt linh dịch này, hắn có tự tin, một quyền có thể đánh chết một tu sĩ Luyện Khí tầng chín. Thậm chí đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ kỳ, hắn cũng có sức đánh một trận.

Hắn đứng dậy, siết chặt nắm tay, cảm nhận được luồng sức mạnh chưa từng có.

"Lê Bá Kiêu... Nguyễn Thị Tuyết Nhi..."

Hắn thì thầm tên của hai người.

"Trò chơi săn mồi, bây giờ mới thực sự bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro