Chương 42: Rời Đi và Dư Âm
Chương 42: Rời Đi và Dư Âm
Trần Minh không ở lại dù chỉ một giây để tận hưởng ánh mắt kinh hoàng của đám người trong thạch động. Ngay khi thân ảnh hắn khuất vào trong bóng tối của đường hầm bí mật, hắn lập tức bộc phát tốc độ, như một con cá trạch lanh lẹ, nhanh chóng luồn lách qua lối đi chật hẹp. Hắn biết rõ, sự chấn nhiếp từ thực lực tuyệt đối chỉ là tạm thời. Một khi đám người kia tỉnh táo lại, lòng tham và sự phẫn nộ sẽ nhanh chóng lấn át nỗi sợ hãi. Nơi này không thể ở lại lâu.
Ra khỏi khe nứt bên sườn núi, hắn không lập tức rời đi. Hắn như một bóng ma, dung nhập vào khu rừng rậm rạp, tìm một vị trí ẩn nấp khác, lạnh lùng quan sát động tĩnh bên ngoài cửa chính của Thạch Nhũ Động. Sự cẩn trọng đã ăn sâu vào xương tủy, hắn sẽ không bao giờ để lộ lưng cho kẻ địch.
Bên trong thạch động, không khí im lặng chết chóc kéo dài gần một phút, trước khi bị phá vỡ bởi tiếng rên rỉ của một tên đệ tử Lê gia.
"Thiếu... thiếu chủ!"
Đám người Lê gia lúc này mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến đỡ lấy Lê Bá Kiêu đang nằm bất tỉnh dưới đất. Kiểm tra một lượt, chúng mới thở phào nhẹ nhõm. Lê Bá Kiêu chỉ bị một đòn đánh vào ngực làm cho khí huyết chấn động, tạm thời ngất đi chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Vài phút sau, Lê Bá Kiêu từ từ tỉnh lại. Hắn ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu bầm. Ký ức cuối cùng trước khi bất tỉnh ùa về, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức trở nên vặn vẹo, dữ tợn như một con ác quỷ.
"HÀN NHA!!!"
Hắn gầm lên một tiếng đầy căm phẫn, âm thanh vang vọng khắp hang động, khiến cho những khối thạch nhũ cũng phải rung lên bần bật. Sự sỉ nhục này, đối với một thiên chi kiêu tử như hắn, còn khó chịu hơn cả cái chết. Bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh bại chỉ bằng một ngón tay, trước mặt mỹ nhân và bàn dân thiên hạ, danh tiếng của hắn coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn.
"Tìm! Tìm cho ta! Dù có phải lật tung cả cái U Vụ Sơn Cốc này lên, cũng phải tìm ra thằng khốn đó cho ta! Ta muốn lột da rút xương nó!" Hắn điên cuồng hét lên, ánh mắt đỏ ngầu.
"Thiếu chủ, chúng ta..." Một tên đệ tử định nói gì đó.
"Cút!" Lê Bá Kiêu tát thẳng một cái vào mặt tên thuộc hạ. "Một đám phế vật! Nuôi chúng mày chỉ tốn cơm!"
Đám đệ tử Lê gia sợ hãi cúi đầu, không dám hó hé nửa lời.
Ở một góc khác, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã được các sư muội dìu dậy. Nàng uống một viên đan dược trị thương, sắc mặt hồng hào trở lại một chút. Nàng không để ý đến Lê Bá Kiêu đang phát điên, ánh mắt nàng chỉ nhìn về phía lối vào bí mật đã trống không, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên những tia sáng phức tạp.
Một ngón tay. Chỉ một ngón tay đã đánh bại Lê Bá Kiêu đang dùng bí thuật. Thực lực của người đó, e rằng đã vượt xa khỏi phạm trù Luyện Khí kỳ. Lẽ nào... là một vị tiền bối Trúc Cơ kỳ cố tình che giấu tu vi, vào đây trêu đùa bọn họ?
"Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ? Huyễn Âm Thảo... bị cướp mất rồi." Một vị sư muội lo lắng nói, giọng có chút nức nở.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trầm ngâm một lát, rồi khẽ lắc đầu. "Thôi bỏ đi. Bảo vật có đức thì được hưởng. Lần này chúng ta gặp được cao nhân, coi như là một bài học. Mọi người thu dọn một chút, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
"Rời đi sao ạ? Không tìm bảo vật khác nữa ạ?"
"Không tìm nữa." Giọng Nguyễn Thị Tuyết Nhi vô cùng kiên quyết. "Người đó đã lấy đi thứ quý giá nhất. Ở lại đây chỉ thêm nguy hiểm. Hơn nữa, Lê Bá Kiêu đã phát điên, hắn chắc chắn sẽ gây sự với tất cả mọi người. Chúng ta không cần phải dính vào vũng nước đục này."
Nói rồi, nàng ra lệnh. "Chuyện hôm nay, sau khi ra ngoài, không ai được phép tiết lộ nửa lời, đặc biệt là chi tiết về thực lực của vị tiền bối 'Hàn Nha' đó. Cứ nói là chúng ta và Lê gia tranh đấu, bị một kẻ thứ ba ngư ông đắc lợi là được. Rõ chưa?"
Các nữ tu dù không hiểu, nhưng vẫn đồng loạt gật đầu. Họ biết, sư tỷ của mình làm vậy chắc chắn có lý do.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn sâu vào bóng tối, trong lòng thầm nghĩ: "Một người có thực lực kinh người như vậy, lại không giết người diệt khẩu, chỉ lấy đi bảo vật rồi rời đi. Người này hoặc là không thèm chấp đám tiểu bối bọn mình, hoặc là một người hành sự có nguyên tắc. Kết thù với một người như vậy, là một hành động vô cùng ngu xuẩn."
Nàng đã đưa ra một quyết định sáng suốt nhất trong đời mình.
Ở bên ngoài, Trần Minh quan sát tất cả. Hắn thấy nhóm Nguyễn Thị Tuyết Nhi rời đi trước, sau đó không lâu, Lê Bá Kiêu mặt mày âm trầm, dẫn theo đám thuộc hạ hùng hổ đi ra, bắt đầu gặng hỏi những tán tu còn lại về tung tích của một người mặc áo xám, đeo mặt nạ gỗ.
Một cơn sóng gió thực sự đã nổi lên.
Trần Minh kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi phần lớn mọi người đều đã rời đi, U Vụ Sơn Cốc sắp sửa đóng lại, hắn mới lặng lẽ rời khỏi nơi ẩn nấp, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu rừng.
Hành trình trở về pháo đài ở Bảo Lộc diễn ra một cách thuận lợi. Hắn vẫn dùng chiếc xe máy cũ, vẫn đi những con đường vắng vẻ. Khi hắn trở lại căn biệt thự hoang tàn, cởi bỏ lớp mặt nạ và bộ quần áo xám tro, hắn lại trở về là Trần Minh. Nhưng hắn biết, con người hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Trong không gian Hỗn Độn Châu, hắn lẳng lặng nhìn hai món bảo vật vừa đoạt được. Quả Tẩy Tủy Linh Quả trắng như ngọc, tỏa ra sinh khí kinh người. Chỉ cần hấp thu nó, nền tảng Vô Cấu Đạo Cơ của hắn sẽ được hoàn thiện, con đường Trúc Cơ sẽ trở nên bằng phẳng.
Ánh mắt hắn chuyển sang gốc Huyễn Âm Thảo. Hắn không cần nó. Nhưng hắn lại nhớ đến vẻ mặt lo lắng của vị sư muội Ngọc Nữ Cung kia.
"Một món nợ ân tình, đôi khi lại có giá trị hơn cả một món pháp bảo." Hắn lẩm bẩm. Hắn quyết định giữ lại gốc cây này, có lẽ sau này sẽ có lúc dùng đến.
Sau chuyến đi này, hắn càng nhận ra một điều. Thực lực cá nhân rất quan trọng, nhưng không phải là tất cả. Lê gia không chỉ có tu sĩ, mà ngoài xã hội, chúng là một tập đoàn kinh tế khổng lồ - Lê Thị Group. Hắn đọc được trong tin tức rằng tập đoàn này thao túng vô số ngành nghề, từ bất động sản, tài chính cho đến truyền thông. Thậm chí còn có tin đồn họ có thể ảnh hưởng đến cả những quyết sách chính trị cấp cao.
"Đối đầu với một con quái vật như vậy, chỉ dựa vào nắm đấm của một mình mình, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
Hắn biết, hắn không thể mãi trốn trong núi tu luyện. Hắn cần phải xây dựng một thế lực của riêng mình ở thế giới bên ngoài. Một đế chế đủ mạnh để làm lá chắn, và cũng là một thanh đao sắc bén.
Bất chợt, trong dòng suy nghĩ về thế giới bên ngoài, một hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên trong đầu hắn. Một hình ảnh từ rất lâu rồi, trước cả khi hắn có được Hỗn Độn Châu, khi hắn còn là một sinh viên nghèo.
Đó là một buổi chiều mưa ở thư viện trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Hắn đang ngồi đọc sách, thì một cô gái mặc áo sơ mi trắng, tóc dài ngang vai, vô tình làm rơi chồng sách ngay cạnh bàn hắn. Hắn đã giúp cô nhặt lên. Khi cô gái ngẩng lên cảm ơn, ánh mắt trong veo và nụ cười ấm áp của cô dường như đã làm bừng sáng cả một góc thư viện u ám.
"Cảm ơn bạn nhé. Mình là Nhật Anh, Trần Hoàng Nhật Anh, sinh viên năm cuối khoa Ngôn ngữ Anh."
Ký ức chỉ có vậy, ngắn ngủi và nhạt nhòa, nhưng không hiểu sao lại khắc sâu đến thế. Hắn lắc đầu, tự giễu bản thân. Con đường hắn đang đi là một con đường tu tiên vô tình, không có chỗ cho những thứ tình cảm yếu đuối đó.
Hắn nhìn lại quả Tẩy Tủy Linh Quả trong tay.
Bước tiếp theo, hấp thu nó, hoàn thiện đạo cơ, chuẩn bị cho Trúc Cơ.
Nhưng hắn biết, sau khi bế quan lần này, con đường trước mắt hắn sẽ không chỉ có một. Một con đường là ẩn mình trong núi sâu để vấn đạo trường sinh. Con đường còn lại, là một cơn bão mà hắn phải tự tay tạo ra giữa chốn hồng trần cuồn cuộn sóng gió.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro