Chương 54: Vận Mệnh Thức Tỉnh
Chương 54: Vận Mệnh Thức Tỉnh
Trần Minh đứng giữa Không gian bán nguyên thủy của Bí Cảnh Cổ Loa, bị áp lực khổng lồ đè nặng. Toàn thân hắn như bị hàng ngàn ngọn núi trấn áp, mỗi một hơi thở đều phải vận dụng linh lực Luyện Khí Thập Nhị Chuyển để chống cự.
Uy áp này không phải là sức mạnh vật lý, mà là tàn dư của Đạo Vận, là dấu ấn mà một vị cường giả đã đạt đến Thánh Hiển tầng 4 – cấp độ tối thượng của Trái Đất – để lại. Uy áp này là của Lạc Long Quân.
"Khí Linh, ta cần một môn công pháp để chống lại áp lực này!" Trần Minh gầm lên trong đầu, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Dù linh lực hắn tinh thuần đến mức nào, đối mặt với Đạo Vận của một vị Thần Viễn Cổ vẫn là một thách thức không thể vượt qua.
"Chủ nhân," giọng Khí Linh vang lên với một sự căng thẳng hiếm thấy. "Ta có thể sử dụng Hỗn Độn Nguyên Khí để bao bọc ngài, nhưng làm vậy sẽ gây ra sự dao động năng lượng cực lớn, ngay lập tức bị tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên ngoài... và cả những tàn hồn đang ngủ quên trong bí cảnh này phát hiện!"
Trần Minh nghiến chặt răng. Hắn không thể mạo hiểm.
Đúng lúc đó, áp lực từ tàn dư Đạo Vận của Lạc Long Quân đột ngột gia tăng, như một bàn tay vô hình đang cố gắng bóp nát hắn. Cơ thể Trần Minh rung lên bần bật, máu tươi bắt đầu rỉ ra từ khóe môi.
"Không... thể... gục... ngã!" Hắn gầm lên, dùng ý chí sắt đá của mình để chống cự. Linh Dịch Thập Nhị Chuyển trong đan điền cuộn trào, cố gắng phá vỡ sự phong tỏa của áp lực.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó, khi ý chí của hắn đạt đến cực hạn, Hỗn Độn Châu trong cơ thể hắn đột nhiên rung động. Một điều không thể tin nổi đã xảy ra.
Trong sâu thẳm thức hải của Trần Minh, một luồng ánh sáng vàng kim cổ xưa, mang theo sự uy nghiêm của bậc Đế vương và hơi thở của Rồng Thần, đột ngột bừng lên. Luồng sáng này không phải của hắn, nó mang theo sự bá đạo thống ngự Cửu Thiên, trực tiếp đối chọi với luồng áp lực từ bên ngoài.
"Hừ! Đã bao nhiêu vạn năm rồi... Lại có kẻ hậu bối dám dùng Đạo Vận của Bản Tôn để thử thách vật chứa mà Bản Tôn đã chọn sao?"
Một giọng nói hùng hồn, cổ xưa, uy nghiêm đến mức không thể tả, vang vọng trong thức hải của Trần Minh. Giọng nói đó vừa vang lên, luồng uy áp kinh khủng của Lạc Long Quân từ bên ngoài lập tức bị trung hòa, thậm chí còn có dấu hiệu quy phục.
Trần Minh kinh hãi tột độ. "Ngươi... Ngươi là ai?"
"Bản Tôn là ai ư?" Giọng nói cười khẩy một tiếng, mang theo sự ngạo nghễ của kẻ đứng trên vạn vật. "Kẻ vừa dùng Đạo Vận áp chế ngươi, chính là Bản Tôn. Và kẻ đang nói chuyện với ngươi lúc này, cũng là Bản Tôn."
Ngay khi Trần Minh còn đang sững sờ, một luồng khí tức khác, mang theo sự trầm mặc, uy nghi của một vị vua và một nỗi bi thương không thể nói thành lời, cũng từ từ thức tỉnh.
"Uy áp của Thủy Tổ... và cả... hơi thở quen thuộc của Loa Thành. Trẫm... đã ngủ bao lâu rồi?"
Giọng nói thứ hai vang lên, có phần mệt mỏi nhưng vẫn không mất đi khí chất đế vương.
Trần Minh hoàn toàn hóa đá. Lạc Long Quân! Và cả... An Dương Vương! Tàn hồn của hai vị vua trong lịch sử và thần thoại, lại đang ở trong cơ thể hắn!
Sự Thật Về Tàn Hồn Phân Thân
"Im lặng!" Giọng Trần Minh vang lên trong thức hải, mang theo sự kiên định của một kẻ tu luyện Thập Nhị Chuyển. "Các ngươi dù là ai, đây là cơ thể của ta! Nếu còn làm loạn, ta sẽ dùng Hỗn Độn Châu để nghiền nát các ngươi!"
Lời đe dọa này lập tức có hiệu quả. Cả hai luồng khí tức đều trở nên yên lặng.
Giọng nói của An Dương Vương vang lên trước, có phần ôn hòa hơn: "Tiểu hữu, đừng căng thẳng. Chúng ta không có ác ý. Trẫm là Thục Phán An Dương Vương. Còn vị kia, là Lạc Long Quân Thủy Tổ của Bách Việt."
"Tàn hồn?" Trần Minh lạnh lùng hỏi.
"Không hoàn toàn chính xác." Lần này là giọng nói của Lạc Long Quân, đầy vẻ uy nghiêm. "Thân thể chân chính của Thánh Hiển đã sớm siêu thoát khỏi quy tắc của thế giới này, bất tử bất diệt. Ngươi cho rằng chúng ta có thể chết và để lại tàn hồn một cách dễ dàng như vậy sao? Chúng ta chỉ là những tàn hồn của phân thân."
Lạc Long Quân giải thích: "Thời Viễn Cổ, để đi lại và cai quản thế gian, chúng ta thường tạo ra những phân thân mang một phần sức mạnh và ý chí. Trong Đại Chiến Viễn Cổ, những phân thân này đã bị hủy diệt. Những mảnh hồn vỡ còn sót lại này, vốn dĩ sẽ tiêu tan theo thời gian. Nhưng Hỗn Độn Châu của ngươi đã xuất hiện, nó đã thu thập và dung dưỡng chúng ta, biến cơ thể ngươi thành một vật chứa hoàn hảo nhất."
An Dương Vương tiếp lời: "Chúng ta cũng không biết tại sao Hỗn Độn Châu lại chọn ngươi. Chỉ biết rằng, khi giọt máu của ngươi dung hợp với nó, chúng ta đã bị một sức mạnh vận mệnh trói buộc vào linh hồn ngươi. Chúng ta không còn linh lực, chỉ còn lại kiến thức, kinh nghiệm, và bản năng của bản thể chính. Sự tồn tại của chúng ta sẽ không làm ngươi mạnh lên ngay lập tức, nhưng sẽ giúp ngươi nhìn thấu mọi thứ."
Trần Minh lập tức hiểu ra. Đây chính là bàn tay vàng thực sự, là sự kế thừa vô giá mà không ai có thể tưởng tượng được.
Bản Năng Đế Vương
"Được rồi. Ta không có thời gian." Trần Minh đi thẳng vào vấn đề. "Ta đang bị một tu sĩ Trúc Cơ kỳ truy lùng, và ta cần một môn công pháp Trúc Cơ kỳ. Giúp ta, và ta sẽ tìm cách giúp các ngươi khôi phục."
"Ha ha, một cuộc giao dịch thú vị." Giọng An Dương Vương có chút vui vẻ. "Được thôi. Cổ Loa thành này là do chính tay Trẫm xây dựng. Không ai hiểu rõ nó hơn Trẫm. Nhắm mắt lại, tiểu hữu, Trẫm sẽ chỉ cho ngươi con đường."
Trần Minh làm theo. Ngay lập tức, một bản đồ 3D khổng lồ, chi tiết đến từng viên gạch của Loa Thành hiện ra trong đầu hắn. Hắn thấy được từng đường hầm bí mật, từng cạm bẫy trận pháp đã bị lãng quên.
"Dưới giếng Ngọc, nơi Mỵ Châu từng soi mình, có một mật thất. Đó là nơi Trẫm cất giữ 'Loa Thành Trấn Hải Kinh', một bộ công pháp Trúc Cơ đỉnh phong, do chính Trẫm và Kim Quy Thần cùng nhau sáng tạo."
Trần Minh mở mắt ra, trong lòng chấn động. Hắn đã có mục tiêu.
"Lạc Long Quân!" Hắn gọi trong đầu. "Nếu ta bị tấn công, ta cần sát thuật!"
"Hừ, một tên Trúc Cơ sơ kỳ chưa đáng để Bản Tôn bận tâm." Giọng Lạc Long Quân vang lên, đầy vẻ bá đạo. "Nhưng ngươi là vật chứa của ta, không thể để mất mặt được. Ta sẽ ban cho ngươi Chiến Ý Thánh Hiển. Kể từ nay, ngươi sẽ không biết sợ hãi là gì. Đồng thời, ta sẽ dạy ngươi cách vận dụng linh dịch Thập Nhị Chuyển một cách hoàn hảo nhất, ngưng tụ nó thành một đòn tất sát, gọi là 'Thánh Ý Diệt Hồn'. Một đòn đủ để hủy diệt thần hồn của bất kỳ kẻ nào dưới Kim Đan kỳ!"
Trong khoảnh khắc đó, Trần Minh cảm thấy một luồng ý chí chiến đấu cuồng bạo và kinh nghiệm của vô số trận chiến viễn cổ thẩm thấu vào linh hồn hắn. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự bình tĩnh tuyệt đối và một khát khao chinh phục vạn vật.
Trần Minh mỉm cười lạnh lùng. Hắn đã có Hỗn Độn Châu, Linh Dịch Thập Nhị Chuyển, và bây giờ, là Trí Tuệ của hai vị Vua Thần Viễn Cổ.
Hắn thay đổi hướng đi, lách qua những khối đá lơ lửng, tiến thẳng về phía giếng Ngọc theo chỉ dẫn của An Dương Vương.
Cuộc săn lùng bí tịch, đã biến thành một sự kế thừa vận mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro