Chương 55: Giếng Ngọc và Kẻ Truy Đuổi
Chương 55: Giếng Ngọc và Kẻ Truy Đuổi
Dưới sự chỉ dẫn của một vị vua từng cai quản nơi này, toàn bộ Bí Cảnh Cổ Loa như một tấm bản đồ mở trong tâm trí Trần Minh. Những cạm bẫy trận pháp đã bị lãng quên hàng ngàn năm, những khu vực ẩn chứa yêu thú cổ xưa, tất cả đều hiện ra rõ ràng. Hắn lướt đi trong không gian bán nguyên thủy, né tránh mọi nguy hiểm một cách dễ dàng, thân ảnh như một bóng ma dung nhập hoàn toàn vào môi trường.
"Phía trước ba trăm mét, bên trái, có một đàn Huyễn Điệp." Giọng nói trầm mặc của An Dương Vương vang lên trong thức hải. "Chúng không có sức tấn công, nhưng phấn của chúng có thể gây ảo giác cực mạnh, đủ để một tu sĩ Trúc Cơ kỳ phải lạc lối. Hãy đi vòng qua bên phải."
"Hừ, một đám bướm vớ vẩn." Giọng nói cuồng ngạo của Lạc Long Quân xen vào. "Nếu là thời của ta, một luồng long khí cũng đủ để thổi bay chúng thành tro bụi."
Trần Minh không để tâm đến cuộc đối thoại của hai vị vua. Hắn hoàn toàn tập trung vào việc di chuyển. Sau gần một giờ luồn lách qua những địa hình kỳ dị, hắn cuối cùng cũng đã đến được mục tiêu.
Trước mắt hắn là một khoảng đất trũng rộng lớn. Ở trung tâm là một cái giếng cổ. Miệng giếng không phải được xây bằng đá hay gạch, mà được tạc từ một khối ngọc bích nguyên khối, màu xanh thẫm, tỏa ra một luồng linh khí mát lạnh. Làn nước trong giếng trong vắt đến mức có thể nhìn thấy tận đáy, nhưng lại không phản chiếu bầu trời màu tím u ám bên trên, mà lại phản chiếu một bầu trời sao lấp lánh không thuộc về thế giới này.
Đây chính là Giếng Ngọc, nơi trong truyền thuyết Mỵ Châu từng soi mình chải tóc.
"Chính là nơi này." An Dương Vương nói, giọng nói mang theo một nỗi bi thương không thể che giấu. "Bên dưới đáy giếng có một cấm chế không gian, dẫn đến mật thất của trẫm."
"Làm sao để vào?" Trần Minh hỏi.
"Dùng một giọt máu của ngươi. Nhỏ nó lên mặt nước." An Dương Vương giải thích. "Cơ thể của ngươi là vật chứa được vận mệnh lựa chọn, nó mang một luồng khí tức đặc biệt có thể cộng hưởng với cấm chế của trẫm."
Trần Minh không do dự. Hắn cẩn thận tiến đến bên miệng giếng, dùng đầu ngón tay chích ra một giọt máu tươi. Giọt máu đỏ thẫm rơi xuống mặt nước yên tĩnh, không chìm xuống, mà lơ lửng ngay trên bề mặt.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra. Giọt máu tan ra, hóa thành những sợi tơ màu đỏ, đan vào nhau thành một hình ấn ký cổ xưa. Mặt nước trong giếng bắt đầu gợn sóng, rồi xoáy tít lại, tạo thành một vòng xoáy không gian nhỏ, không một tiếng động.
Trần Minh hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát nhảy vào.
Cảm giác không trọng lực ập đến. Vài giây sau, hắn nhẹ nhàng đáp xuống một nền đá lạnh lẽo.
Đây là một mật thất rộng lớn, được chống đỡ bởi những cây cột đá khổng lồ. Không khí ở đây vô cùng khô ráo, tràn ngập khí tức của năm tháng. Trên những bức tường đá, có vô số những bức phù điêu cổ xưa, điêu khắc lại những cảnh tượng hùng vĩ của thời An Dương Vương: cảnh xây thành, cảnh chế tạo Nỏ Thần, cảnh Kim Quy Thần nổi lên từ mặt nước.
Ở trung tâm của mật thất, có một bệ đá cao. Trên đó, không phải là một cuộn da thú hay một miếng ngọc giản, mà là một tấm thạch bia màu xanh ngọc, cao hơn hai mét. Tấm bia đứng sừng sững, toàn thân trơn nhẵn, nhưng lại tỏa ra một luồng áp lực mạnh mẽ, khiến cho linh lực trong người Trần Minh cũng phải vận chuyển chậm lại.
Trên đỉnh của tấm bia, có khắc sáu chữ cổ, nét chữ mạnh mẽ, bá đạo, như rồng bay phượng múa.
LOA THÀNH TRẤN HẢI KINH
"Đây chính là tâm huyết cả đời của trẫm." An Dương Vương thì thầm. "Nó không chỉ là một môn công pháp, mà còn là Đạo của trẫm. Đạo của sự phòng ngự tuyệt đối, của sự vững chắc như Loa Thành, của ý chí trấn áp biển cả."
Trần Minh chậm rãi bước tới, đặt tay lên tấm thạch bia.
Một cảm giác lạnh buốt truyền đến. Ngay sau đó, một luồng thông tin khổng lồ như một dòng thác lũ, mang theo vô số ký tự, hình ảnh, và cả những cảm ngộ tu luyện của An Dương Vương, điên cuồng đổ vào thức hải của hắn.
Bộ não của hắn, vốn đã được cường hóa, lúc này cũng phải gồng mình lên để tiếp nhận. Hắn thấy được nguyên lý vận hành linh lực để xây dựng một nền tảng phòng ngự vững chắc nhất. Hắn thấy được cách ngưng tụ linh lực thành những tấm lá chắn vô hình, cách dùng ý chí để trấn áp tâm ma.
Đây là một môn công pháp hoàn hảo. Nó không có những chiêu thức tấn công hoa mỹ, mà tập trung hoàn toàn vào việc xây dựng một nền tảng vững như bàn thạch, một ý chí kiên định như núi thái sơn. Nó như được sinh ra để dành cho nền tảng Luyện Khí Thập Nhị Chuyển của hắn! Nếu tu luyện thành công, khi hắn đột phá Trúc Cơ, đạo cơ của hắn sẽ cứng rắn và ổn định hơn bất kỳ ai.
Sau gần một nén nhang, luồng thông tin mới dừng lại. Toàn bộ nội dung của "Loa Thành Trấn Hải Kinh" đã được khắc sâu vào trong linh hồn hắn.
Trần Minh từ từ mở mắt ra, trong lòng chấn động không thôi. Hắn vừa định ngồi xuống để tìm hiểu sâu hơn về môn công pháp tuyệt thế này.
Thì đột nhiên, giọng nói của An Dương Vương vang lên, đầy vẻ khẩn trương và kinh ngạc.
"Tiểu hữu, cẩn thận! Cánh cổng bí cảnh đã bị một kẻ khác dùng vũ lực phá vỡ! Hắn... hắn đang tiến vào!"
Cùng lúc đó, giọng nói của Lạc Long Quân cũng trở nên lạnh lẽo. "Tên Trúc Cơ kỳ của Ban Điều Phối đó. Hắn đã tìm được cách vào đây."
Trần Minh lập tức đứng dậy, không một chút hoảng loạn. Hắn biết, thời gian của mình đã hết. Cuộc đối đầu không thể tránh khỏi, cuối cùng cũng đã đến.
Hắn nhìn lại tấm thạch bia, rồi nhìn ra khoảng không tối tăm bên ngoài mật thất. Thần thức của hắn cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, đầy kỷ luật đang nhanh chóng tiếp cận.
Trốn? Hay là... giết?
Trần Minh khẽ siết chặt con dao găm bên hông. Một luồng sát ý lạnh lẽo, được gia trì bởi Chiến Ý Thánh Hiển của Lạc Long Quân, từ từ tỏa ra.
Hắn không có thói quen trốn chạy, đặc biệt là khi kẻ truy đuổi đã tự mình bước vào lồng giam.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro