Chương 9: Thử Nghiệm và Lần Đầu Thấy Máu
Chương 9: Thử Nghiệm và Lần Đầu Thấy Máu
Trần Minh đứng trước tấm gương toàn thân trong căn hộ cao cấp.
Cơ thể hắn đã hoàn toàn thay đổi. Gầy gò, yếu ớt đã biến mất, thay vào đó là một thân hình cân đối, rắn chắc, từng thớ cơ bắp ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ. Làn da trắng hơn, mịn màng hơn, nhưng bên dưới là một sức sống cuồn cuộn.
Tẩy Tủy Đan không chỉ loại bỏ tạp chất, nó còn tái tạo lại toàn bộ tiềm năng cơ thể hắn. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng các giác quan của mình nhạy bén hơn gấp mười lần. Tiếng nước nhỏ giọt ở tầng dưới, tiếng gió rít qua khe cửa sổ, tất cả đều rõ mồn một trong tai hắn.
Nhưng Trần Minh không hề say sưa với sức mạnh này. Ngược lại, hắn càng thêm cảnh giác.
"Sức mạnh mà không thể khống chế, chỉ là một con dao hai lưỡi."
Hắn biết rõ, Long Ẩn Hội không phải là nơi dạo chơi. Nơi đó tụ tập những tu sĩ thực thụ, những kẻ đã quen với việc chém giết. Một kẻ lính mới tò te như hắn, dù có tố chất hơn người, cũng có thể chết vì một sai lầm nhỏ nhất.
Trước khi đi săn, thợ săn phải mài sắc vũ khí của mình. Và vũ khí duy nhất của hắn lúc này, chính là cơ thể này.
Hắn cần một bài kiểm tra. Một bài kiểm tra thực tế.
Sau khi dùng Huyền Võng để tìm kiếm, Trần Minh khoanh vùng được một địa điểm lý tưởng: một nhà máy xi măng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, cách xa khu dân cư, không có camera an ninh.
Nửa đêm, một chiếc taxi dừng lại cách nhà máy gần một cây số. Trần Minh trả tiền rồi lặng lẽ đi vào bóng tối.
Không khí ẩm mốc và lạnh lẽo. Ánh trăng mờ ảo chiếu qua những khung cửa sổ vỡ nát, vẽ nên những hình thù kỳ quái trên mặt đất đầy bụi bặm.
Trần Minh hít một hơi thật sâu. Hắn nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận.
Trong vòng bán kính một trăm mét, không có bất kỳ sinh vật sống nào lớn hơn một con chuột.
Hắn bắt đầu thử nghiệm.
Hắn nhẹ nhàng nhún người, cả cơ thể bay vọt lên không trung, bám vào một thanh dầm sắt ở độ cao năm mét một cách nhẹ nhàng như một con mèo. Không một tiếng động.
"Tốc độ và sự linh hoạt đã vượt xa vận động viên đỉnh cao."
Hắn đáp xuống đất, đi tới một bức tường bê tông dày. Hắn không dùng toàn lực, chỉ vận một phần sức mạnh, tung một cú đấm thẳng.
"Rắc! Rầm!"
Một lỗ hổng to bằng cái bát hiện ra trên bức tường, những vết nứt hình mạng nhện lan ra xung quanh. Nắm đấm của hắn chỉ hơi ửng đỏ.
"Sức mạnh thuần túy... thật đáng sợ."
Trong hai tiếng tiếp theo, Trần Minh như một bóng ma, lặp đi lặp lại việc thử nghiệm giới hạn của cơ thể. Tốc độ, sức mạnh, sức bền, thị giác trong bóng tối, thính giác... Mỗi một kết quả đều khiến hắn thêm kinh ngạc, nhưng cũng thêm phần bình tĩnh.
Đúng lúc hắn chuẩn bị kết thúc buổi thử nghiệm, đôi tai hắn khẽ động.
Hắn nghe thấy tiếng động cơ xe, và tiếng người nói chuyện, cách đây khoảng ba trăm mét, ở phía nhà kho chính của nhà máy. Giọng nói rất nhỏ, nhưng hắn nghe không sót một từ.
"...hàng lần này chất lượng không?" "Yên tâm đi đại ca. Hàng trắng loại A, đủ cho đám công tử Sài Thành phê cả tháng." "Đếm tiền đi, giao hàng xong thì biến."
Ma túy.
Trần Minh nheo mắt lại. Hắn vốn không định dính vào rắc rối, nhưng đây lại là một cơ hội trời cho.
Một bài kiểm tra thực chiến.
Hắn không phải thánh nhân, cũng không có hứng thú trừ gian diệt bạo. Nhưng những kẻ này, trong mắt hắn, không phải là con người. Chúng chỉ là những con thú, là những hòn đá mài dao thích hợp nhất cho hắn trước khi bước vào thế giới tu tiên tàn khốc. Giết chúng, không ai quan tâm, không có hậu quả.
Lạnh lùng, quyết đoán, đó mới là con đường mà hắn phải đi.
Lặng lẽ như một bóng ma, Trần Minh tiếp cận nhà kho. Có ba tên, một tên béo đang nhận một vali tiền, hai tên còn lại xăm trổ đầy mình, lăm lăm súng trong tay, đang cảnh giới.
Trần Minh nấp sau một đống phế liệu, tim hắn đập chậm lại, mọi giác quan được đẩy lên đến cực hạn. Hắn tính toán góc độ, khoảng cách, và kịch bản trong đầu.
Tên béo nhận tiền xong, cười hềnh hệch. "Xong việc, chúng mày xử lý hai thằng kia đi, chôn luôn ở đây."
Hai tên đàn em gật đầu, ánh mắt lóe lên tia hung ác.
Chính là lúc này!
Trong khoảnh khắc một tên đàn em vừa quay lưng, Trần Minh lao ra. Tốc độ của hắn trong bóng tối nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.
"Vụt!"
Hắn lướt qua tên thứ nhất, tay phải vung lên như một lưỡi dao, chém mạnh vào gáy đối phương.
"Rắc!"
Tiếng xương cổ gãy vụn vang lên giòn tan. Tên xăm trổ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, cả người đã mềm nhũn ra, gục xuống không một tiếng động.
Tên còn lại giật mình quay lại, chỉ thấy một bóng đen lao tới. Hắn hoảng hốt giơ súng lên, nhưng đã quá muộn. Trần Minh tóm lấy cổ tay cầm súng của hắn, bẻ ngược một góc không tưởng.
"Aaa!"
Tiếng hét thảm thiết vừa vang lên đã bị chặn lại. Nắm đấm còn lại của Trần Minh đã đấm thẳng vào yết hầu của hắn.
"Ực..."
Tên thứ hai ôm lấy cổ, mắt trợn trắng, ngã vật xuống đất, giãy giũa vài cái rồi bất động.
Tên béo cầm vali tiền mặt mày tái mét, run rẩy làm rơi cả vali xuống đất. Hắn lắp bắp: "Mày... mày là ai... tha mạng..."
Trần Minh không nói một lời, chậm rãi bước tới. Trong mắt tên béo, bóng người trước mặt không khác gì ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Hắn không cho tên béo cơ hội nói thêm lời nào. Một cú đá vào đầu gối khiến hắn quỳ sụp xuống, và một cú chém tay kết liễu mạng sống của hắn.
Chỉ trong vòng chưa đầy năm giây, ba mạng người đã biến mất.
Trần Minh đứng giữa ba cái xác, lồng ngực hơi phập phồng. Đây là lần đầu tiên hắn giết người. Không có cảm giác ghê tởm hay sợ hãi, chỉ có một sự lạnh lẽo đến cùng cực.
Hắn nhìn vào bàn tay mình, không dính một giọt máu. Hắn vừa tước đi ba mạng sống dễ dàng như giết ba con gà.
Con đường này, một khi đã bước lên, sẽ không thể quay đầu.
Trần Minh bình tĩnh xử lý hiện trường, xóa đi mọi dấu vết có thể có của mình. Hắn không động đến vali tiền hay gói hàng. Mục đích của hắn chỉ là thử nghiệm, không phải cướp bóc.
Lặng lẽ rời khỏi nhà máy bỏ hoang, Trần Minh hòa mình vào bóng đêm của thành phố.
Hắn đã thấy máu. Và hắn, đã sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro