CHƯƠNG 6: THÍ NGHIỆM TRONG GIAN KHÓ
Sau những ngày đầu làm quen và sắp xếp "căn cứ" mới, Trần Vũ bắt đầu cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn việc chỉ đọc và ghi nhớ. Kiến thức, dù quý giá đến đâu, cũng sẽ trở nên vô dụng nếu không được áp dụng vào thực tế. Cậu quyết định đã đến lúc phải bắt tay vào một vài "dự án nghiên cứu" cụ thể, những thử nghiệm có thể trực tiếp cải thiện khả năng sống sót của mình.
Mục tiêu đầu tiên và cấp thiết nhất là vũ khí. Thanh gỗ mục đã đồng hành cùng cậu từ đêm đầu tiên, cứu cậu thoát khỏi con chuột đột biến, nhưng Vũ biết rõ sự hạn chế của nó. Nó quá nhẹ, quá dễ gãy, và tầm tấn công cũng không thực sự hiệu quả. Cậu cần một thứ gì đó tốt hơn, đáng tin cậy hơn.
Trong những lần ra ngoài tìm kiếm, Vũ đã để ý nhặt nhạnh những thanh kim loại dài, mảnh ống nước cũ, hoặc những cành cây chắc chắn hơn. Cậu lục lọi trong "kho phế liệu" của mình, chọn ra một đoạn ống thép rỗng, dài chừng hơn một mét, có vẻ khá cứng cáp dù bề mặt đã hoen gỉ. Ý tưởng của Vũ là cố gắng mài nhọn một đầu của ống thép, biến nó thành một cây thương hoặc giáo đơn giản. Con dao gọt hoa quả rỉ sét trở thành công cụ chính.
Công việc này khó khăn hơn Vũ tưởng rất nhiều. Kim loại cứng đầu, và con dao thì không được thiết kế để làm việc này. Vũ phải dùng hết sức lực, ghì mạnh con dao lên bề mặt ống thép, cố gắng tạo ra ma sát. Tiếng kim loại ken két chói tai vang vọng trong không gian tĩnh lặng của thư viện. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cậu, cánh tay nhanh chóng mỏi nhừ. Cậu phải dừng lại nghỉ nhiều lần, bàn tay phồng rộp và đau nhức.
Sau nhiều giờ đồng hồ kiên trì, đầu ống thép cuối cùng cũng bắt đầu có hình dạng nhọn hơn một chút, dù vẫn còn rất thô kệch và chưa đủ sắc bén để gọi là một mũi giáo thực thụ. "Vạch sáng" của kỹ năng [Chế Tạo Đơn Giản (Mày Mò)] trong tâm trí Vũ dường như cũng chỉ nhích lên một cách rất miễn cưỡng, phản ánh sự gian nan và kết quả chưa thực sự mỹ mãn của quá trình này. Cậu thở dài, nhận ra rằng với những công cụ hạn chế hiện tại, việc tạo ra một vũ khí kim loại hiệu quả là một thử thách quá lớn.
Không nản lòng, Vũ chuyển sang một ý tưởng khác, thực tế hơn. Cậu quyết định gia cố thanh gỗ cũ của mình. Cậu dùng những đoạn dây thừng tìm được, quấn chặt nhiều lớp quanh phần tay cầm để tăng độ bám và sự chắc chắn. Sau đó, cậu tìm những mảnh kim loại mỏng, sắc cạnh (có thể là từ những vỏ hộp cũ hoặc những mảnh vỡ máy móc) rồi cẩn thận dùng dây buộc chặt chúng vào một đầu của thanh gỗ, tạo thành những cái "gai" hoặc "lưỡi" tạm bợ, hy vọng có thể tăng thêm tính sát thương. Dù vẫn còn rất thô sơ, nhưng "cây gậy gai" này trông có vẻ nguy hiểm hơn hẳn thanh gỗ ban đầu. Lần này, "vạch sáng" của [Chế Tạo Đơn Giản] có vẻ "hào hứng" hơn một chút.
Dự án tiếp theo của Vũ là nghiên cứu về "Glowshroom" – loại nấm phát sáng mà cậu đã vài lần nhìn thấy trong những góc tối, ẩm ướt của thư viện và cả trong ghi chép của nhà nghiên cứu bí ẩn. Nhà nghiên cứu kia có nhắc đến việc một số loại nấm phát sáng ở Hỗn Giới có thể có "những đặc tính kỳ lạ, đôi khi là độc tố nhẹ hoặc khả năng thu hút/xua đuổi một số loại sinh vật nhất định".
Vũ cẩn thận thu thập một vài cây Glowshroom, dùng con dao rỉ sét cắt chúng ra. Bên trong, chúng có một kết cấu xốp, ẩm ướt, và tỏa ra một mùi hơi tanh nồng, khá khó chịu. Cậu thử nghiệm bằng cách đặt một mẩu nấm gần một vài con côn trùng nhỏ (gián, nhện) mà cậu bắt được. Lũ côn trùng có vẻ không thích mùi của nó, chúng tìm cách bò ra xa.
"Có lẽ có tác dụng xua đuổi côn trùng," Vũ lẩm bẩm, ghi nhớ lại quan sát này. Cậu thử nghiền nát một ít nấm, trộn với nước, tạo thành một thứ dung dịch sền sệt, màu xanh lục nhờ nhờ, phát quang yếu ớt. Cậu bôi một ít dung dịch này lên một mẩu bánh mì cũ rồi đặt ở một góc, hy vọng có thể dùng làm mồi nhử hoặc bẫy một con chuột nhỏ nào đó.
Trong lúc đang loay hoay với "thí nghiệm nấm" của mình, Vũ vô tình làm rơi một chiếc lọ thủy tinh nhỏ (mà cậu dùng để chứa dung dịch nấm) xuống sàn đá.
XOẢNG!
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên một cách bất ngờ và chói tai trong sự tĩnh lặng vốn có của thư viện.
Vũ giật nảy mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vội vàng cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, lòng thầm rủa sự bất cẩn của mình. Ở một nơi như thế này, bất kỳ tiếng động lớn nào cũng có thể thu hút những sự chú ý không mong muốn.
Và đúng như cậu lo sợ.
Một lát sau, khi Vũ vẫn đang cẩn thận thu dọn hiện trường, cậu nghe thấy một tiếng động lạ. Một tiếng sột soạt khe khẽ, đều đặn, phát ra từ phía những kệ sách cao ngất ở cuối phòng đọc, nơi bóng tối dày đặc hơn.
Vũ nín thở, toàn thân căng cứng. Cậu từ từ đứng dậy, tay nắm chặt "cây gậy gai" mới chế tạo. Tiếng sột soạt ngày càng rõ hơn, và dường như đang tiến lại gần.
Từ sau một dãy kệ sách, một "thứ" gì đó từ từ xuất hiện. Nó không lớn, có lẽ chỉ bằng một con chó nhỏ. Toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông màu xám tro, xù xì. Nhưng điều khiến Vũ phải rùng mình là nó có đến sáu cái chân, khẳng khiu và đầy đốt, di chuyển một cách kỳ dị. Và trên cái đầu nhỏ, không có mắt rõ ràng, mà chỉ có hai cái râu dài ngoằng, liên tục lúc lắc, dò xét không khí.
Đó là một loại côn trùng? Hay một loài gặm nhấm bị đột biến? Vũ không thể xác định được. Nhưng "trực giác" của cậu lại một lần nữa lên tiếng cảnh báo, một cảm giác bất an mơ hồ.
Con vật sáu chân dừng lại cách Vũ vài mét, hai cái râu của nó hướng thẳng về phía cậu, như đang "ngửi" hoặc "cảm nhận" sự hiện diện của cậu. Nó không tỏ ra hung dữ ngay lập tức, nhưng vẻ ngoài kỳ dị và sự im lặng của nó lại càng khiến Vũ cảm thấy bất an.
"Một cư dân khác của thư viện sao?" Vũ thầm nghĩ. Cậu không muốn gây hấn, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu đuối. Cậu đứng yên, thủ thế, chờ đợi phản ứng của con vật.
Con vật sột soạt tiến thêm vài bước nhỏ, rồi đột nhiên, nó há cái miệng (nếu có thể gọi đó là miệng) đầy những răng nhỏ li ti, sắc nhọn, và phun ra một luồng chất lỏng màu xanh lục nhờ nhờ về phía Vũ.
Vũ kịp thời nghiêng người né tránh. Chất lỏng bắn trúng bức tường phía sau cậu, bốc lên một làn khói mỏng và một mùi chua loét, khó chịu. Chỗ tường bị dính chất lỏng đó bắt đầu sủi bọt nhẹ.
"Chết tiệt! Có tính ăn mòn!" Vũ kinh hãi. Đây không phải là một con vật hiền lành.
Không còn lựa chọn nào khác, Vũ vung "cây gậy gai" tấn công. Con vật sáu chân di chuyển nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên, né được cú đánh đầu tiên của cậu rồi lại phun ra một luồng chất lỏng khác.
Cuộc chiến diễn ra trong không gian chật hẹp của phòng đọc. Vũ phải liên tục di chuyển để né những cú phun "axit" của con vật, đồng thời cố gắng tìm cơ hội tấn công. "Cây gậy gai" phát huy tác dụng tốt hơn thanh gỗ cũ, những mảnh kim loại sắc cạnh ít nhất cũng khiến con vật phải dè chừng.
Sau vài phút vật lộn, Vũ nhận ra con vật này tuy nhanh nhẹn và có vũ khí nguy hiểm, nhưng lớp vỏ của nó có vẻ không quá cứng. Nếu cậu có thể đánh trúng một đòn đủ mạnh...
Trong một khoảnh khắc sơ hở của con vật khi nó vừa phun xong một luồng "axit", Vũ lao tới, dùng hết sức bình sinh, bổ mạnh "cây gậy gai" xuống phần thân của nó.
BỐP! RẮC!
Một tiếng động khô khốc vang lên, kèm theo tiếng kêu "chít chít" đau đớn của con vật. Nó co rúm lại, rồi nằm im bất động.
Vũ thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Cậu thận trọng dùng đầu gậy khều khều con vật, đảm bảo nó đã thực sự chết. Xong xuôi, cậu mới dám thả lỏng người, ngồi phịch xuống đất.
Trận chiến tuy không quá khốc liệt, nhưng nó cũng khiến Vũ phải toát mồ hôi hột. Và quan trọng hơn, nó mang lại một bài học mới: thư viện, "căn cứ" của cậu, không hề an toàn như cậu tưởng. Nó cũng có những "cư dân" riêng, những mối nguy hiểm tiềm tàng mà cậu chưa từng biết đến.
Vũ nhìn xác con vật sáu chân, rồi lại nhìn những vệt "axit" vẫn còn sủi bọt trên tường. Cậu cần phải cẩn thận hơn nữa, cảnh giác hơn nữa. Và có lẽ, cậu cần phải tìm hiểu thêm về những sinh vật đang cùng chia sẻ "ngôi nhà" này với mình.
Thí nghiệm về Glowshroom đã vô tình dẫn đến một cuộc chạm trán bất ngờ. Dù dự án nghiên cứu ban đầu chưa có kết quả rõ ràng, nhưng Vũ đã học được một bài học quan trọng và "thu hoạch" được một "mẫu vật" mới để nghiên cứu – nếu cậu đủ can đảm. "Vạch sáng" của kỹ năng [Chiến Đấu Cận Chiến (Sơ Cấp)] – một sự tiến hóa hoặc một tên gọi rõ ràng hơn cho việc sử dụng gậy của cậu – dường như đã trở nên sắc nét hơn sau cuộc chiến này.
Thư viện bỏ hoang, vừa là nơi ẩn náu, vừa là phòng thí nghiệm, và giờ đây, lại hé lộ thêm vai trò là một "khu rừng rậm" thu nhỏ, đầy những bất ngờ và hiểm nguy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro