CHƯƠNG 7: NGHIÊN CỨU MẪU VẬT VÀ BÀI HỌC TỪ SỰ IM LẶNG
Sau khi sự căng thẳng của cuộc chiến dịu đi, Trần Vũ đứng nhìn cái xác của con vật sáu chân một lúc lâu. Một cảm giác ghê tởm vẫn còn lợn cợn trong cổ họng, nhưng bị lấn át bởi một sự tò mò khoa học không thể cưỡng lại. Đây là một sinh vật hoàn toàn xa lạ, một sản phẩm của Hỗn Giới, và nó vừa cố gắng giết cậu. Hiểu về nó, dù chỉ một chút, cũng có nghĩa là hiểu thêm về thế giới này và những mối nguy hiểm tiềm ẩn.
"Phải... phải xem xét nó kỹ hơn," Vũ lẩm bẩm, cố gắng trấn áp sự khó chịu. Cậu nhớ lại những bài thực hành giải phẫu ếch, chuột ở trường cấp ba, dù tình huống bây giờ khác xa một trời một vực.
Với một quyết tâm lớn, Vũ kéo lê cái xác của con vật (may mà nó không quá nặng) đến một góc phòng đọc có nhiều ánh sáng hơn. Cậu trải một vài tờ báo cũ nhặt được xuống sàn đá lạnh lẽo để làm "bàn mổ" tạm bợ. Con dao gọt hoa quả rỉ sét, dù không phải là dụng cụ lý tưởng, nhưng là thứ duy nhất cậu có.
Hít một hơi thật sâu, Vũ bắt đầu công việc "nghiên cứu" của mình. Lớp lông xám tro của con vật khá dày và cứng. Cậu phải dùng khá nhiều sức mới rạch được một đường trên bụng nó. Mùi tanh nồng, khó chịu đặc trưng của nội tạng động vật xộc lên, khiến Vũ suýt nữa thì nôn ọe. Cậu phải dừng lại vài lần, cố gắng hít thở không khí "trong lành" hơn của thư viện trước khi tiếp tục.
Bên trong, cấu tạo của con vật cũng kỳ dị như vẻ ngoài của nó. Nội tạng có màu sắc lạ lẫm, sắp xếp theo một trật tự mà Vũ chưa từng thấy trong bất kỳ sách giáo khoa sinh học nào. Cậu cẩn thận tách từng bộ phận, cố gắng nhận diện và ghi nhớ. "Vạch sáng" của kỹ năng [Phân Tích Sinh Học (Sơ Khai)] – một kỹ năng mới mà cậu cảm nhận được đang từ từ hình thành – khẽ lóe lên rồi ổn định, như đang cố gắng "tiêu hóa" những thông tin mới mẻ và có phần hỗn loạn này.
Sau một hồi mày mò, Vũ tìm thấy thứ mà cậu cho là "túi độc" – một cái túi nhỏ, màu xanh lục sẫm, nằm gần bộ phận trông giống như dạ dày. Nó chứa đầy thứ chất lỏng sền sệt, có mùi chua loét giống như thứ "axit" mà con vật đã phun ra. Vũ hết sức cẩn thận, dùng một mảnh thủy tinh vỡ (từ chiếc lọ bị rơi) để gạt một ít chất lỏng đó ra một chiếc lá khô. Chiếc lá ngay lập tức bị ăn mòn, bốc khói nhẹ.
"Đúng là nó rồi," Vũ thầm nghĩ, một sự rùng mình chạy dọc sống lưng. Cậu tự hỏi liệu có cách nào để "thu hoạch" hoặc "vô hiệu hóa" thứ chất độc này một cách an toàn không. Ý nghĩ đó thoáng qua rồi lại thôi. Bây giờ chưa phải lúc để mạo hiểm với những thứ nguy hiểm như vậy.
Cậu tiếp tục khám phá, tìm hiểu về cấu trúc xương kỳ lạ với sáu chi, về bộ hàm với những chiếc răng nhỏ li ti nhưng sắc như dao cạo. Cậu không tìm thấy mắt rõ ràng, nhưng có một vài cụm dây thần kinh tập trung ở gần hai cái râu, có lẽ đó là cơ quan cảm giác chính của nó.
Cuộc "giải phẫu" nghiệp dư kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Khi kết thúc, Vũ cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng đồng thời, cậu cũng thu được những kiến thức vô giá. Cậu đã hiểu hơn về một trong những "cư dân" của thư viện, về điểm mạnh, điểm yếu của nó. Và quan trọng hơn, cậu đã vượt qua được sự sợ hãi và ghê tởm ban đầu, chứng tỏ được khả năng tập trung và nghiên cứu ngay cả trong những điều kiện khó khăn nhất. "Vạch sáng" của [Giải Phẫu Sinh Vật Lạ (Gà Mờ)] cũng đã định hình rõ ràng hơn, dù vẫn còn rất mờ nhạt.
Xử lý xong "mẫu vật" (bằng cách gói ghém cẩn thận rồi mang ra ngoài chôn ở một góc khuất, xa nguồn nước), Vũ quay trở lại "căn cứ" của mình với một tâm trạng mới. Cuộc chạm trán vừa rồi là một lời cảnh tỉnh. Thư viện không phải là một pháo đài bất khả xâm phạm.
Cậu bắt đầu dành thời gian để củng cố an ninh cho "phòng" của mình. Cậu dùng những thanh gỗ và mảnh ván còn sót lại để gia cố thêm cho "cửa" ra vào, tạo thành một rào chắn tạm bợ nhưng cũng đủ để gây khó khăn cho bất cứ thứ gì muốn xâm nhập. Cậu cũng học theo những mẹo vặt đọc được trong các cuốn truyện trinh thám, đặt những chiếc lon rỗng hoặc những mảnh kim loại dễ gây tiếng động ở những vị trí chiến lược gần cửa sổ và lối đi, hy vọng chúng sẽ là những "chuông báo động" sớm nếu có kẻ đột nhập.
Những ngày tiếp theo, Vũ không chỉ chúi đầu vào sách vở. Cậu dành nhiều thời gian hơn để lặng lẽ quan sát, lắng nghe. Cậu đi dọc các hành lang vắng vẻ của thư viện, cố gắng cảm nhận "âm thanh của sự im lặng". Và cậu bắt đầu nhận ra, thư viện không hề im ắng như cậu tưởng. Luôn có những tiếng động nhỏ, những tiếng sột soạt khe khẽ, những tiếng cọt kẹt mơ hồ phát ra từ những góc tối, những tầng lầu mà cậu chưa từng đặt chân đến.
Một lần, khi đang đi tìm thêm sách ở một khu vực xa hơn, Vũ phát hiện ra những dấu vết lạ trên lớp bụi dày đặc dưới sàn: những vết cào nhỏ, những dấu chân có hình thù kỳ lạ mà cậu không thể xác định được là của loài vật nào. Rồi những mẩu phân khô, những sợi lông lạ. Rõ ràng, cậu không phải là "người thuê nhà" duy nhất ở đây.
Nhận thức này khiến Vũ vừa cảm thấy bất an, vừa có chút gì đó... thú vị. Thư viện không chỉ là một kho tàng tri thức, mà còn là một "hệ sinh thái" thu nhỏ, phức tạp, với những quy luật sinh tồn riêng của nó. Cậu chỉ là một kẻ mới đến, một "sinh vật ngoại lai" đang cố gắng tìm chỗ đứng trong cái thế giới nhỏ bé nhưng đầy bí ẩn này. Cậu cần phải học cách "chung sống" một cách khôn ngoan, hoặc ít nhất là biết cách tránh né những "cư dân" khác để không trở thành con mồi.
Buổi tối hôm đó, sau khi đã ăn qua loa chút thức ăn ít ỏi kiếm được, Vũ ngồi trong "căn cứ" của mình, dưới ánh lửa bập bùng từ đống củi nhỏ. Cậu lật lại những trang ghi chép của nhà nghiên cứu bí ẩn, cố gắng tìm kiếm thêm manh mối về các loại sinh vật có thể tồn tại trong những tòa nhà bỏ hoang như thế này. Một vài cái tên lạ hoắc, những mô tả mơ hồ về "những kẻ rình rập trong bóng tối", "những con bọ ăn xác thối khổng lồ", hay "những linh hồn không chịu siêu thoát"...
Vũ rùng mình. Kiến thức càng nhiều, cậu càng cảm thấy thế giới này đáng sợ. Nhưng đồng thời, sự hiểu biết cũng mang lại cho cậu một chút tự tin, một chút khả năng để đối phó.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm của Veridia City đang bao trùm tất cả. Thư viện, "ngôi nhà" mới của cậu, im lìm và bí ẩn. Cậu biết, phía trước vẫn còn vô vàn thử thách. Nhưng cậu đã sẵn sàng hơn. Cậu sẽ tiếp tục học hỏi, tiếp tục nghiên cứu, và tiếp tục chiến đấu để sinh tồn.
Bài học từ sự im lặng của thư viện, đôi khi, còn đáng giá hơn cả ngàn trang sách. Nó dạy cho Vũ về sự cẩn trọng, về khả năng quan sát, và về sự khiêm tốn trước những bí ẩn của một thế giới mà cậu chỉ vừa mới bắt đầu khám phá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro