**Chương 3: Mầm Mống của Phản Loạn**
**Chương 3: Mầm Mống của Phản Loạn**
Sau khi Khởi Nguyên Vĩnh Hằng Đạo Chủ rời đi, bầu không khí trong Thần Giới trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mỗi vị thần đều nhận thức được sự bất lực của mình trong việc đối phó với tàn dư Hỗn Mang. Dù không nói ra, ai nấy đều hiểu rằng nếu không thể chứng minh giá trị của mình, sự tồn tại của họ sẽ chẳng khác nào một trò đùa trước mặt Đạo Chủ.
Tuy nhiên, không phải ai cũng chấp nhận tình thế đó.
### **Hồng Tịch Thức Tỉnh**
Trong không gian phong ấn vô tận, nơi mà thời gian và không gian không tồn tại, **Hồng Tịch**, vị thần của hủy diệt, vẫn bị nhốt trong sự cô lập. Nhưng ngay cả sự phong ấn tuyệt đối cũng không thể che lấp ánh sáng đầy tham vọng trong mắt hắn.
"Khởi Nguyên Vĩnh Hằng..." Hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn vang lên trong khoảng không trống rỗng. "Ngươi nghĩ rằng có thể áp chế ta mãi mãi sao?"
Bên trong không gian phong ấn, Hồng Tịch đã dần cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ đang len lỏi vào. Đó chính là tàn dư của Hỗn Mang, thứ mà các vị thần khác vừa chật vật đối phó.
"Ta và Hỗn Mang có cùng bản chất," hắn cười nhạt. "Nếu ngươi không thể tiêu diệt chúng, thì làm sao ngăn được ta?"
Hắn nhắm mắt lại, tập trung ý chí. Dù bị phong ấn, hắn vẫn là một trong những thực thể mạnh mẽ nhất, được ban quyền năng bởi chính Khởi Nguyên Vĩnh Hằng Đạo Chủ. Với sức mạnh của mình, hắn bắt đầu hấp thụ từng chút một năng lượng Hỗn Mang thấm vào không gian này.
"Chỉ cần thêm một chút nữa..."
Và cuối cùng, phong ấn bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ.
### **Nguyên Thần Điện: Nội Bộ Chia Rẽ**
Tại Nguyên Thần Điện, các vị thần còn lại đang tranh cãi về cách đối phó với những tàn dư Hỗn Mang.
"Chúng ta không thể mãi dựa vào Đạo Chủ!" Thiên Tôn đập mạnh xuống bàn, giọng nói trầm ổn nhưng đầy áp lực. "Nếu không, sự tồn tại của chúng ta chỉ là vô nghĩa!"
"Ngươi nói đúng," Thương Khung đáp lời, ánh mắt sắc bén. "Nhưng chúng ta cần một kế hoạch cụ thể. Đừng quên rằng lần này, Đạo Chủ đã cứu chúng ta, nhưng lần sau thì sao?"
**Minh Viêm**, vị thần của ngọn lửa, cười nhạt: "Lần sau? Ngươi nghĩ sẽ có lần sau sao? Đạo Chủ có thể tiêu diệt tất cả chúng ta nếu chúng ta thất bại thêm một lần nữa."
"Bớt nói những lời tiêu cực đi!" Diệu Nguyệt gắt lên. "Chúng ta đã được tạo ra để giữ gìn trật tự. Hãy hành động thay vì chỉ biết sợ hãi!"
Nhưng khi cuộc tranh luận ngày càng trở nên gay gắt, một âm thanh lạ vang lên từ không gian xung quanh.
**Rắc... Rắc...**
Các vị thần lập tức im lặng, ánh mắt hướng về phía xa. Từ cõi phong ấn, một luồng năng lượng đen tối bùng nổ, xé toạc không gian.
"Hồng Tịch!" Thiên Tôn hét lên. "Hắn đã phá vỡ phong ấn!"
### **Hồng Tịch Xuất Hiện**
Một hình bóng cao lớn xuất hiện trong đại điện. Đôi mắt của Hồng Tịch rực cháy với ánh sáng đen tối, cơ thể hắn phát ra luồng khí tức hủy diệt khiến không gian rung chuyển.
"Ta đã trở lại," Hồng Tịch nói, giọng điệu lạnh lẽo và kiêu ngạo. "Các ngươi nghĩ rằng có thể giam giữ ta mãi mãi sao? Thật nực cười."
"Ngươi muốn gì?" Thương Khung bước lên, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Muốn gì à?" Hồng Tịch cười lớn. "Ta muốn tự do. Muốn sức mạnh. Và quan trọng hơn hết..." Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào từng vị thần. "...ta muốn thay thế Đạo Chủ."
Lời nói của hắn như sấm động giữa bầu trời. Các vị thần kinh hoàng, nhưng không ai dám hành động ngay lập tức.
"Ngươi điên rồi!" Minh Viêm quát lên, triệu hồi một ngọn lửa khổng lồ bao quanh cơ thể mình. "Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ để yên sao?"
"Để yên?" Hồng Tịch nhếch môi. "Các ngươi không có lựa chọn."
Hắn vung tay, một luồng năng lượng hủy diệt bắn ra, đánh tan ngọn lửa của Minh Viêm trong chớp mắt. Minh Viêm bị hất văng ra xa, cơ thể đập mạnh vào vách đại điện, máu chảy ra từ khóe miệng.
"Quá yếu." Hồng Tịch lắc đầu. "Đây là những gì mà Đạo Chủ tin tưởng sao? Những kẻ yếu đuối không xứng đáng với danh hiệu thần thánh."
### **Khởi Nguyên Vĩnh Hằng Trở Lại**
Khi tình hình dường như sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, một luồng ánh sáng rực rỡ bỗng bao trùm toàn bộ Thần Giới. Tất cả các vị thần, bao gồm cả Hồng Tịch, đều bị ép quỳ xuống bởi một áp lực không thể chống lại.
Giữa luồng ánh sáng, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện. Mái tóc bạc dài, đôi mắt xanh lạnh lẽo, và gương mặt nhỏ nhắn nhưng tràn đầy uy nghi — **Khởi Nguyên Vĩnh Hằng Đạo Chủ** đã trở lại.
Cô bé lướt nhìn các vị thần, ánh mắt dừng lại ở Hồng Tịch. "Ngươi đã không rút ra bài học từ lần trước sao?"
Hồng Tịch gồng mình chống lại áp lực, nhưng toàn thân hắn run rẩy. "Ngươi không thể cai trị mãi mãi! Sẽ đến lúc ngươi phải rời đi, và ta sẽ thay thế ngươi!"
Khởi Nguyên Vĩnh Hằng không đáp. Cô chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, và trong khoảnh khắc, cơ thể của Hồng Tịch bị xé toạc thành từng mảnh. Nhưng thay vì biến mất hoàn toàn, hắn lại bị hút vào một phong ấn còn mạnh hơn trước.
"Ta đã quá nhân từ," cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo uy áp không gì cưỡng lại được. "Từ giờ, bất kỳ ai dám phản bội, sẽ chịu kết cục tệ hơn hắn."
Cô quay sang các vị thần khác, ánh mắt sắc lạnh. "Hãy nhớ, các ngươi không tồn tại để tranh đấu lẫn nhau. Nhiệm vụ của các ngươi là giữ gìn trật tự mà ta đã tạo ra. Nếu các ngươi quên điều đó, ta sẽ không ngần ngại tiêu diệt tất cả."
Không ai dám đáp lời. Bóng dáng nhỏ nhắn của cô bé tan biến, để lại một Thần Giới tràn ngập yên lặng và sợ hãi.
Lần này, các vị thần hiểu rằng họ không chỉ đối mặt với mối đe dọa từ bên ngoài, mà còn phải chiến đấu với những tham vọng bên trong chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro