Chương Chín

Chương 9: Khi Cơn Giận Lên Tiếng

Sau tối hôm ấy, cả hai đều như ngầm hiểu điều gì đó đã thay đổi.
Họ không còn là hai người sống chung vì hợp đồng nữa, nhưng cũng chẳng ai mở lời xác nhận mối quan hệ mới này là gì.
Cứ thế, họ lao vào công việc, vờ như chẳng có gì, dù trong lòng mỗi người đều chất chứa những điều chưa nói.

Trung tâm cấp cứu bước vào giai đoạn quá tải.
Bệnh nhân nặng tăng gấp đôi, bác sĩ gần như không có thời gian thở.
Anh thì trực liên tục ở khoa Chấn thương, còn cô thì ở khoa Nhi, hết cấp cứu lại đến theo dõi.
Hai người chỉ chạm mặt nhau vài lần trong hành lang, thoáng nhìn, thoáng gật đầu.
Nhưng chỉ cần ánh mắt ấy thôi cũng khiến cô thấy yên lòng.

Cho đến một buổi sáng, khi cô đang ngồi viết hồ sơ bệnh án, y tá nói nhỏ:
– Bác sĩ Park, bên khoa Chấn thương vừa có ca mới, giáo sư Baek nhờ chị qua hỗ trợ.

Cô gật đầu, rảo bước sang.

Phòng mổ chật kín.
Một bệnh nhân nam trẻ tuổi, tai nạn giao thông, gãy xương chậu nặng.
Anh đang chỉ đạo ca phẫu thuật, giọng trầm và lạnh như thường lệ.
Thấy cô, anh chỉ nói ngắn gọn:
– Em phụ mổ.

Cô gật đầu, đeo găng, vào vị trí.
Hai người làm việc với nhau ăn ý đến mức không cần nói nhiều.
Nhưng khi ca mổ kết thúc, thay vì ra ngoài nghỉ, anh gọi cô ở lại.

– Em đứng gần bác sĩ thực tập đó làm gì?

– Anh nói gì cơ?

– Tôi thấy rõ. Hắn thao tác sai, em vẫn để hắn sát bên.

– Vì cậu ta đang học, em chỉ hướng dẫn thôi mà.

– Em cười với hắn.

Cô sững lại, cau mày.
– Anh đang nghiêm túc hả? Trong phòng mổ mà cũng ghen được sao?

Anh im lặng, chỉ nhìn cô – ánh mắt không còn lạnh mà là… khó chịu, bực dọc, pha chút tổn thương.

– Tôi không thích ai chạm vào em, dù là lý do gì.

– Nhưng anh đang vô lý. Ở bệnh viện này ai chẳng chạm ai khi làm việc!
– Tôi không quan tâm.

Cô hít sâu, ép giọng:
– Anh biết không, đôi khi anh khiến người khác thấy ngộp thật sự đó.

Anh không nói gì thêm.
Không khí giữa hai người lạnh đến mức y tá phải né sang chỗ khác.
Cô tháo găng, rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.

---

Suốt một tuần sau đó, cả hai gần như chẳng nói chuyện.
Cô về muộn, anh ra sớm.
Những bữa sáng im lặng, những tối chỉ nghe tiếng gõ phím lách cách trong phòng làm việc của anh.
Từng chi tiết nhỏ cũng đủ khiến trái tim cô mệt mỏi.

Cô biết anh ghen vì quan tâm, nhưng cái cách anh thể hiện lại khiến cô thấy bị kiểm soát.
Cô không phải cô gái yếu đuối cần được bảo vệ, cô là bác sĩ, là người có công việc, có cuộc sống riêng.

Chiều thứ bảy, khoa Nhi có buổi họp mặt nhỏ.
Mấy đồng nghiệp rủ cô đi ăn sau giờ, nói là để xả stress.
Cô định từ chối, nhưng rồi nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của anh mấy hôm nay, cô bỗng muốn… thoát ra khỏi căn hộ ấy một chút.

Cô đi.
Buổi tối, cả nhóm ăn uống vui vẻ, rồi kéo nhau sang quán cà phê gần bệnh viện.
Cô không uống rượu, chỉ nhấp một ít rượu vang nhẹ.
Tiếng cười nói ồn ào khiến cô thấy thoải mái hơn hẳn.

Đến khi đồng hồ điểm mười giờ, cô mới rời quán.
Gió đêm thổi mát lạnh.
Cô đứng trước cổng khu căn hộ, hít một hơi dài, lòng nhẹ nhõm… cho đến khi thấy ánh đèn trong nhà vẫn sáng.

Anh ngồi ở sofa.
Áo sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng, tay cầm ly rượu.
Ánh mắt anh lạnh, không giống sự điềm đạm thường ngày, mà là kiểu lạnh do kiềm nén cảm xúc quá lâu.

– Em đi với ai giờ này mới về? – Anh hỏi, giọng khàn khàn.

Cô khựng lại, ngạc nhiên:
– Em đi với đồng nghiệp. Họp mặt khoa thôi.

– Họp mặt tới mười giờ đêm?

– Có gì đâu mà anh phải nói vậy? Em có làm gì sai sao?

– Tôi chỉ hỏi.

– Không, anh không chỉ hỏi. Anh đang nghi ngờ em.

Anh đặt ly xuống bàn, đứng dậy, từng bước tiến lại gần.
– Tôi không nghi ngờ. Tôi chỉ thấy em đang quên rằng mình là vợ tôi.

– Vợ anh? Anh mới nhớ ra sao? Cả tuần nay anh coi em như không tồn tại.

– Tôi bận.

– Em cũng bận! Anh đâu phải người duy nhất có công việc!

Không khí đặc quánh.
Cô hít mạnh, cố kìm nước mắt.
– Anh biết không, đôi khi em thấy mình như sống với một cơn bão vậy. Chỉ cần em nhích sai nửa bước, là anh nổi giận.

Anh siết chặt nắm tay.
– Tôi chỉ không muốn ai nhìn em như tôi nhìn.

– Nhưng anh đâu có quyền giữ em như thế. Anh không phải gông cùm của em, Baek Kang Hyuk!

Anh im. Ánh mắt anh thoáng đau.
– Em đang hối hận vì cưới tôi à?

Câu hỏi đó khiến cô chết lặng.
Cô muốn nói “Không”, nhưng cổ họng nghẹn lại.

– Em… không biết nữa.

– Em nói lại xem.

– Em không biết! Anh nghe chưa? Em không biết mình đang ở đâu trong mối quan hệ này nữa!

Giọng cô run, nhưng ánh mắt thì kiên định.
– Nếu anh chỉ định kiểm soát, ghen tuông và ra lệnh… thì em thà ly hôn còn hơn.

Không gian như vỡ vụn.
Anh đứng lặng, bàn tay run nhẹ.
Một lúc sau, anh quay đi, giọng trầm thấp:
– Em mệt rồi, vào nghỉ đi.

Cô nhìn anh – người đàn ông từng khiến cô thấy an toàn nhất, giờ lại xa lạ đến nhói lòng.

– Anh cũng nghỉ đi, giáo sư.

Cô nói, nhấn mạnh hai chữ ấy, rồi bước về phòng, cánh cửa đóng lại cạch một tiếng, vang vọng khắp căn hộ rộng lớn.

---

Đêm ấy, anh ngồi một mình nơi phòng khách.
Trên bàn là ly rượu cạn, và chiếc nhẫn cưới anh tháo ra, đặt ngay ngắn trước mặt.
Ánh đèn vàng phủ lên gương mặt anh một nỗi mệt mỏi hiếm thấy.

Em nói đúng… Tôi đã đi quá xa rồi.
Nhưng sao tôi lại sợ mất em đến vậy?

Anh không ngủ.
Còn cô, trong phòng, úp mặt vào gối, nước mắt thấm ướt từng góc vải.

Giáo sư à… Sao anh không hiểu… Em đâu cần anh kiểm soát, em chỉ cần anh tin em thôi.

---

Sáng hôm sau, anh rời nhà sớm như mọi khi.
Chỉ khác là trên bàn ăn không còn ly cà phê cô pha, cũng chẳng còn hộp cơm trưa anh từng chuẩn bị giúp cô mang đi.

Trái tim mỗi người như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng chẳng ai chịu nói ra.
Cả hai lại trở về đúng điểm xuất phát — hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà,
và giữa họ, là một khoảng im lặng lạnh đến đau.

Hết Chương Chín

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro