Chương Mười Hai
Chương 12: Khoảng Cách Không Thể Đo Đếm
Từ sau đêm mưa hôm ấy, giữa họ dường như có một bức tường vô hình.
Không phải là im lặng bình thường — mà là một loại im lặng biết đau, nơi mỗi câu nói đều trở nên thừa thãi.
Anh vẫn đều đặn đi làm, vẫn là giáo sư Baek Kang Hyuk nghiêm nghị và mẫu mực.
Cô vẫn là bác sĩ Park Jiyoo tươi cười, tận tâm với từng bệnh nhi.
Nhưng chỉ cần một cái chạm mắt ở hành lang, cả hai đều lặng lẽ quay đi, như thể chưa từng quen biết.
Căn hộ từng có tiếng cười, giờ chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc.
Bữa sáng nguội lạnh.
Những lời quan tâm đã trở thành thói quen bị bỏ quên.
Cô dọn phần ăn cho anh, anh chẳng đụng đến.
Anh để sẵn áo khoác cho cô, cô giả vờ không thấy.
Cả hai đều mệt — mệt vì cố tỏ ra rằng mình ổn.
---
Một buổi sáng đầu tuần, khi cô vừa bước vào khoa Nhi, đồng nghiệp kéo lại, hạ giọng nói nhỏ:
– Này, Jiyoo… cậu nghe gì chưa?
– Gì vậy?
– Tin đồn về giáo sư Baek với bác sĩ Yoo Soojin. Họ nói hai người đó… thân thiết hơn mức bình thường.
Cô khựng lại, nụ cười trên môi như đông cứng.
– Ai nói?
– Cả bệnh viện đang bàn tán. Người ta thấy họ đi chung mấy lần. Có hôm còn cùng rời khỏi hội thảo muộn nữa.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu, rồi tiếp tục bước đi.
Nhưng bước chân cô bỗng nặng trĩu.
Mỗi lời đồn như một nhát dao cứa sâu vào lòng.
Cô biết anh không phải kiểu người dễ sa ngã.
Nhưng… trong tình cảm, niềm tin một khi đã rạn, thì dù không có bằng chứng, tim vẫn đau.
---
Buổi trưa, khi cô đang viết báo cáo, tiếng gõ cửa vang lên.
– Park Jiyoo, giáo sư Baek gọi cô lên văn phòng.
Cô khẽ thở dài, đứng dậy.
Cửa phòng anh vẫn đóng, cô gõ nhẹ.
– Vào đi.
Anh ngẩng đầu lên khi thấy cô, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi.
– Tôi nghe nói khoa Nhi đang gặp vấn đề với dự án quỹ tài trợ. Em cần thêm thiết bị gì thì nói với tôi.
– Dạ, không cần đâu ạ. Em tự lo được.
– Đừng cố. Tôi có thể giúp.
– Anh không cần phải làm vậy.
Anh khẽ nhíu mày:
– Giữa chúng ta không cần giữ khoảng cách như thế.
– Em tưởng khoảng cách là điều anh muốn.
Câu nói khiến anh lặng người.
Cô cúi đầu, khẽ nói thêm:
– Em xin phép, còn ca trực.
Anh nắm nhẹ cổ tay cô trước khi cô kịp rời đi.
– Jiyoo, về chuyện Soojin…
– Anh không cần giải thích đâu. Em nghe đủ rồi.
– Tin đồn thôi, tôi…
– Dù là tin đồn, cũng không tự nhiên mà có.
Cô nói xong, rút tay ra, ánh mắt chạm vào chiếc nhẫn trên tay anh — vẫn còn đó, sáng bạc, nhưng lạnh lẽo như chính khoảng cách giữa hai người.
Cô xoay người rời khỏi phòng, bỏ lại anh đứng giữa mớ hồ sơ chưa ký, lòng ngổn ngang.
---
Chiều hôm đó, tin đồn lan nhanh đến mức không ai còn dám nói thẳng, chỉ dám nhìn lén mỗi khi cô đi qua.
“Nghe nói giáo sư với người yêu cũ vẫn còn tình cảm…”
“Thế vợ ảnh biết chưa?”
“Biết chứ, trông cô ấy vẫn cười mà chắc trong lòng đau lắm.”
Cô vẫn cười, vẫn làm việc như chưa có gì xảy ra.
Nhưng đồng nghiệp thân biết rõ, ánh mắt cô mệt mỏi hơn, giọng nói trầm hơn hẳn.
Cô trốn trong phòng kho vật tư một lúc, dựa lưng vào tường, cắn môi đến bật máu để không bật khóc.
Đau quá…
Em đã cố tin anh, vậy mà… tin đồn kia như vết dao cắt nát mọi cố gắng của em.
---
Tối, anh về nhà sớm hơn mọi khi.
Cô đang ngồi đọc bệnh án, ánh sáng mờ hắt lên khuôn mặt gầy gò.
Anh nhìn cô thật lâu rồi khẽ nói:
– Tôi nghe có người nói linh tinh trong viện. Em có nghe không?
– Tin gì?
– Tôi và Soojin.
– À, có nghe.
– Em tin à?
Cô khẽ ngẩng lên, giọng bình thản:
– Tin hay không thì thay đổi được gì? Tin thì em đau, không tin thì người ta vẫn nói.
– Tôi chỉ sợ em hiểu lầm.
– Anh sợ em hiểu lầm, hay sợ người ta nghĩ xấu về anh?
Anh im lặng.
Cô tiếp:
– Ở bệnh viện, chỉ cần một lời đồn thôi, danh tiếng của anh đã bị ảnh hưởng. Anh nên quan tâm đến điều đó hơn là việc em có tin hay không.
– Em đang trách tôi à?
– Không. Em chỉ mệt thôi.
– Jiyoo, tôi thật sự…
– Thôi anh, em không muốn nghe thêm nữa. Nếu anh muốn ở cạnh người cũ, em sẽ không ngăn đâu.
Còn chuyện hôn nhân, em nghĩ đến lúc… chúng ta nên ký lại phần kết.
Anh nhìn cô, giọng trầm khàn:
– Em đang nói ly hôn?
Cô gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
– Em không chịu nổi khi ở trong căn nhà này nữa.
Anh nắm chặt tay, giọng nghẹn:
– Tôi không phản bội em.
– Nhưng anh im lặng khi người ta nói anh có quan hệ với cô ta. Anh không hề phủ nhận, không hề bảo vệ em.
Anh im lặng, còn em là người bị thương.
Anh cúi đầu, giọng khẽ run:
– Tôi sai rồi. Tôi chỉ nghĩ im lặng là cách nhanh nhất để tin đồn qua đi.
– Nhưng với em, im lặng chính là bằng chứng.
Cô đứng dậy, đi về phòng, để lại anh ngồi trơ trọi giữa căn nhà.
Bóng anh in lên tường, gầy gò và cô độc đến đau lòng.
---
Đêm đó, cô dọn hành lý.
Không nhiều — chỉ vài bộ quần áo, ít đồ cá nhân và tấm hình cưới bị gấp đôi.
Anh đứng ở cửa, mắt đỏ hoe.
– Em đi thật à?
– Ừ. Ở đây, em thấy ngột ngạt lắm.
– Tôi sẽ dẹp hết tin đồn.
– Không cần. Người ta chỉ dừng nói khi họ chán, chứ không phải khi anh thanh minh.
– Em đi rồi… tôi phải làm sao?
– Em không biết.
Nhưng có lẽ, chúng ta cần khoảng cách thật sự.
Cô kéo vali ra cửa, dừng lại một chút.
– Anh biết không, em từng nghĩ chỉ cần em cố gắng, anh sẽ nhìn thấy em.
Nhưng em sai.
Anh nhìn em… chỉ như một phần trong cuộc sống, chứ không phải người anh yêu.
Cô quay đi, cánh cửa khép lại sau lưng.
Anh ngồi phịch xuống ghế, bàn tay run run chạm vào nhẫn cưới trên tay.
Lần đầu tiên, người đàn ông kiêu ngạo ấy thấy tim mình trống rỗng đến thế.
Anh mất đi cô – không phải vì người cũ, mà vì chính im lặng của bản thân.
---
Sáng hôm sau, khi anh đến viện, không còn thấy cô trong phòng làm việc.
Chỉ có một tờ giấy ghi vội đặt trên bàn:
> “Em xin nghỉ phép một tháng.
Nếu sau đó anh vẫn chưa dẹp được tin đồn, cũng không sao.
Vì có lẽ, chúng ta đều cần thời gian để hiểu mình thật sự muốn gì.”
Anh siết tờ giấy đến nhăn nhúm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Bầu trời xám xịt, chẳng khác gì tâm trạng anh lúc này.
Và lần đầu tiên, vị giáo sư lạnh lùng ấy tự hỏi:
Liệu một cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu… có thể cứu được bằng hối hận?
Hết Chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro