CHƯƠNG 16: ĐỪNG BẮT TÔI (X)
"Thưa bà, nếu những người đó mang lệnh từ tòa thị chính đến, bà cứ bảo tôi. Tôi tên là Claire Kent và tôi làm việc cho sở cảnh sát ở đằng kia."
"Cảm ơn cô, cô gái."
"Không có gì. À, đám mèo chắc hẳn đã hoảng sợ lắm."
Tôi lấy ra một nắm bánh tự làm cho mèo từ túi xách và đặt vào tay bà cụ.
"Sao cô lại đưa tôi cái này?"
"Không sao đâu. Bà cứ nhận đi mà."
Tôi thường tặng cho mấy bà nuôi mèo khác, nên bà cứ nhận thoải mái.
Thật ra, ban đầu mỗi khi nhìn thấy bà cụ dắt lũ mèo đi dạo, tôi thường tránh xa. Vì một trong những nhân vật tội phạm trong trò chơi là một bà cụ nuôi mèo.
'Tôi không biết bà cụ yêu mèo này đang phạm tội gì.'
Nhưng hóa ra trong thành phố này, những bà cụ nuôi mèo lại phổ biến như chính những con mèo.
Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã nghi ngờ những người bà tử tế như vậy là tội phạm...
"Cái này..."
Bà cụ lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào một nắm thịt gà khô trong tay.
'À phải rồi. Bà ấy không thể cho mèo ăn bất cứ thứ gì được.'
"Tôi tự làm món này bằng thịt ức gà ngon và cá cơm. Nhưng nếu bà có con nào bụng dạ yếu..."
Đột nhiên, bà cụ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Đúng lúc đó, một thông báo trên hệ thống xuất hiện, che khuất hình ảnh của bà.
[Jamanchu đang nhắm vào bạn.]
Hả? Cái quái gì vậy?
Đôi khi, một thông báo về độ yêu thích của nhóm xuất hiện ngay cả khi tôi không làm gì. Vì mức độ yêu thích thay đổi không phải khi tôi làm điều gì đó mà chỉ thay đổi khi tổ chức phát hiện ra điều đó về tôi.
Có những trường hợp họ phát hiện ra sau một thời gian dài, và cũng có những trường hợp tôi thật sự chẳng làm gì mà họ lại hiểu nhầm khiến mức độ yêu thích thay đổi.
Tôi có thể thử đoán lý do thay đổi mức độ yêu thích, nhưng...
Đúng là bí ẩn không có lời giải. Nói cách khác, chỉ tổ phí thời gian?
Điều tôi tò mò nhất lúc này không phải là lý do, mà là về tổ chức.
'Jamanchu? Đây là lần đầu tiên tôi nghe về nhóm này.'
(TL/N: '자만추' hoặc 'Jamanchu' là tiếng lóng của Hàn Quốc!)
Tại sao những người muốn gặp gỡ và hẹn hò một cách tự nhiên lại lập nên một nhóm trái ngược với tự nhiên?
Và tại sao những kẻ kiêu ngạo này lại nhắm vào tôi? Đây sẽ không phải là một cuộc gặp gỡ tự nhiên đâu.
'Chắc là do tôi xinh đẹp thôi.'
Sau khi chào tạm biệt bà cụ, tôi quay lưng lại, hất mái tóc vàng óng ả ra sau vai và bước đi tự tin về phía trạm taxi.
"Hehehe."
Tôi đã làm được một việc tốt. Vậy nên, mong rằng việc xấu hôm nay cũng suôn sẻ.
'Hệ thống, xin hãy để tôi vẫn là một tên trộm tự do vào ngày mai.'
'Tôi muốn được tự do làm trộm vào ngày mai nữa. Vậy nên, tôi cầu mong hôm nay không bị bắt.'
Trước hiện trường, công dân đến xem và nhóm phóng viên đến đưa tin đã tập trung đông đúc như mây. Điều này xảy ra thường xuyên.
'Nhưng hôm nay tôi cảm thấy đặc biệt lo lắng.'
Tất cả có thể là do khả năng lập hồ sơ chính xác của Hunt.
Mặc dù hiện tại tôi chỉ là một nhân viên vô danh, nhưng việc bị anh ta chú ý tại hiện trường sẽ không có lợi. Tôi phải vào bên trong mà không để Hunt phát hiện.
Tôi đánh mắt nhìn xung quanh.
'May mắn thay, tôi không nhìn thấy anh ta... Từ đã?'
Các phóng viên bất ngờ kéo đến hàng rào chắn trước cổng chính của hiện trường, đèn flash nháy lên không ngừng.
'Là Hunt à?'
Thật khó để nhìn rõ ai đang ở đó vì đám đông. Tôi đã phải nhón chân lên một chút.
'Oh, không phải anh ta.'
Người bắt đầu nhận câu hỏi từ các phóng viên theo sau những ánh đèn flash là Chase từ Cục Điều Tra Trung Ương.
"Đặc vụ Chase, trong cuộc phỏng vấn với Eden Times, anh đã nói rằng sẽ giới thiệu một phương pháp bắt giữ mới. Đó là gì vậy?"
"Cuối cùng thì anh có sử dụng súng không?"
"Tôi không thể nói vì nó là bí mật."
Nếu là Hunt, chắc chắn anh ấy sẽ nói điều đó một cách dứt khoát và rời đi. Nhưng Chase thì lại nói với giọng ngại ngùng và vẫn đứng đó.
'Hắn ta tiết lộ quá nhiều thông tin.'
Quả nhiên, các phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi. Trong khi đó, Chase vẫn đứng đó, tỏ ra bối rối, rồi đột nhiên nâng cao giọng.
"Dù sao, đây là tất cả những gì tôi có thể tiết lộ."
Vừa hất mái tóc đen bóng của mình bằng một tay, hắn tạo dáng trước ống kính với biểu cảm nghiêm túc.
"Hôm nay chính là ngày tàn của Thief Crow."
Vào khoảnh khắc đó, ánh đèn flash lại nổ lên.
'Ôi chúa ơi, cái vẻ mặt quái quỷ gì thế kia. Chẳng phải hắn là người thích khoe khoang và tự phụ sao?'
Chase, người được bao quanh bởi các phóng viên, trông thật tự tin.
Dù vậy nhưng hắn không phải là người xấu và không vi phạm bất kỳ quy định nào về việc rò rỉ thông tin mật cho báo chí. Hắn ta chỉ làm như không biết, chơi đùa với các phóng viên và tận hưởng sự nổi tiếng.
'Cái đồ ranh ma.'
Chính vì con cáo này mà việc vào cổng chính trở nên khó khăn khi người và máy quay ùn ùn đổ về. Tôi quay người và đi ra cửa sau.
'Ở đây cũng không có Hunt. Ngon.'
Tôi đưa thẻ nhân viên của mình cho cảnh sát đứng gác ở cửa sau và ngay khi tôi vượt qua hàng rào, một thông báo xuất hiện.
[Bạn đã vào hiện trường vụ án. Hiệu ứng làm mờ nhận diện khuôn mặt đã được kích hoạt.]
'Gì nữa đây! Tại sao hệ thống lại kích hoạt bây giờ?! Mau tắt đi! Tắt giùm đi trời!'
Bây giờ tôi phải là Claire Kent.
Có một người phụ nữ mà chúng tôi không biết mặt ở hiện trường? Cô ta mang thiết bị đến nói rằng mình là Claire Kent, nhưng chúng tôi không thể nhận ra khuôn mặt cô ta?
Có khác nào tôi đang tự phơi bày 'Tôi là tội phạm!'
'Tắt chức năng nhận dạng khuôn mặt.'
Ngay khi tôi tắt hiệu ứng và cửa sổ tin nhắn biến mất, tôi đứng hình tại chỗ.
"Kent?"
Bởi vì Hunt đang đứng ở lối vào tòa nhà và nhìn tôi.
'Này, hãy biết cách cư xử và đừng xuất hiện vào lúc này! Đó là điều một quý ông nên làm.'
'Giống như việc lịch sự là không tấn công khi biến hình, cũng nên lịch sự mà giả vờ không nhìn thấy ai đó đang sử dụng cửa sổ hệ thống trong trò chơi.'
'NPC Hunt này thật thô lỗ. Anh ta thậm chí còn nheo mắt như thể đang nghi ngờ.'
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Cách anh ta nhìn tôi, cách anh ta nói chuyện... tất cả đều khác thường. Nhưng điều đầu tiên cần làm là phải giả vờ.
"Thanh tra Smith đã bỏ quên thiết bị của mình."
Lúc này Hunt mới hướng ánh mắt về phía túi đựng thiết bị.
' Oh, khoan đã!'
'Nếu anh ta nói với tôi rằng tự anh sẽ mang nó đến cho Smith và bảo tôi quay về, tôi sẽ gặp rắc rối.'
'Tôi cần phải lấy lại bình tĩnh.'
Tôi đóng vai một người phụ nữ bị "đá" thêm lần nữa. Giả vờ như đang bối rối khi đứng dưới ánh nhìn của Hunt, tôi cúi đầu và đẩy cặp kính đã tụt xuống sống mũi...
"Oh!"
...và vì quá lo lắng nên tôi đã làm rơi kính. Trông tôi thật ngu ngốc biết bao khi cố đỡ lấy chiếc kính đang bị rơi xuống.
"Ôi trời, kính của tôi..."
Tôi đặt túi xuống và ngồi xuống trên con đường đá trong vườn. Bằng cách giả vờ rằng tôi có thị lực kém đến nỗi không thể nhìn rõ, tôi đã lãng phí thời gian lục lọi ở những chỗ không đúng.
'Anh đang bận với tư cách là người phụ trách tổng thể mà đúng chứ? Nên làm ơn đi nhanh đi.'
'Jerk.'
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Hunt di chuyển xuống bậc đá của tòa nhà.
'Đúng rồi, hãy đi thẳng qua con đường này.'
Nhưng tiếng bước chân lại dừng lại trước mặt tôi. Tôi ngước nhìn và thấy một đôi giày đen đang đối diện với mình.
"Cô đang làm gì vậy?"
Chẳng mấy chốc, chủ nhân của đôi giày đã lọt vào tầm nhìn của tôi. Hunt đang nghiêng về phía tôi.
"À... Ừ thì... Đội trưởng?"
Hunt nhặt chiếc kính rơi trên bãi cỏ giữa chúng tôi.
Bãi cỏ ướt vì cơn mưa sáng nay, vì vậy chiếc kính cũng bị dính nước và đất. Khi Hunt nhìn thấy, anh ta đưa tay vào túi trong của áo khoác cảnh sát, nhưng dừng lại.
Có lẽ anh ta định lấy một chiếc khăn tay để lau kính. Có lẽ đó là một phản xạ đã ăn sâu vào anh ta, nên anh ta đã hành động mà không suy nghĩ và sau đó nhận ra.
Thực tế rằng Claire Kent thích anh.
Sự tử tế quá mức đối với một người phụ nữ đã từng thổ lộ với anh ta không phải là cách cư xử, mà là độc hại.
Quả nhiên, Hunt chắc cũng nghĩ như vậy, vì bàn tay thò ra từ áo khoác của anh ta trống không.
"Cầm lấy."
Hunt đưa chiếc kính bẩn cho tôi và đi thẳng qua tôi.
"Chỉ cần giao thiết bị rồi về đi."
"Cảm ơn, đội trưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro