CHƯƠNG 141-143

CHƯƠNG 141: HOÀNG TỬ THẬT SỰ

Ngày đầu tiên gặp mặt anh hôm đó, cô đứng ở phía ngoài phòng bệnh, anh ngồi bên trong phòng cạnh giường bệnh, tay anh nắm lấy tay bà nội, giống với bây giờ, lưng anh khẽ run lên.

Khi cô nhìn thấy anh nắm lấy tay bà Tần, đôi môi cô mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được lời nào.

Giây phút đó, con tim cô bất ngờ nhói đau, có thể là do anh đang run lên, có thể là do sự trầm tư và đau khổ trên nét mặt nhìn nghiêng của anh, cũng có thể là do sự lo lắng và quan tâm không nói được thành lời đó của anh.

Ngày hôm đó, cô đứng một lúc rất lâu phía ngoài cửa phòng bệnh mãi cho tới khi điện thoại của anh đổ chuông, anh đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh bắt máy, cô mới lần đầu tiên gặp mặt anh trực diện.

Cô cứ tưởng anh sẽ trách cô đã nhìn trộm anh thế nhưng sau khi anh đơ người ra thì chỉ gật đầu khách sáo với cô một cái rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh.

Giây phút đó, con tim cô đập lên thình thịch.

Cô nghĩ, tất cả mọi người con gái sẽ đều như cô, sẽ đều không đề kháng nổi trước vẻ đẹp và sự quyến rũ, quý phải của một người đàn ông như anh.

Chỉ là, khi đó là sự rung động đơn thuần chứ chưa đến mức là tình yêu.

Về sau, sau khi cô biết anh là ai thì cô không còn dám có một chút mơ tưởng gì tới người đàn ông như vậy nữa.

Thế nhưng, đời người như thời tiết, có thể đoán trước được nhưng khó mà tránh được.

Khi cô chưa yêu anh thì anh như là một hoàng tử, thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Khi cô bị ông chủ hà khắc mắng cho tới phát khóc thì chính anh là người đứng ra giúp cô.

Khi mẹ cô bị bệnh, anh đã bỏ lại cả cuộc họp quan trọng để đưa mẹ cô tới bệnh viện, ở bên ngoài phòng cấp cứu cùng với cô, cùng cô đợi liền lúc mấy tiếng đồng hồ.

Ngày hôm đó sau khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra và nói rằng may mà bệnh nhân được đưa tới kịp thời không thì rất có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Sau sự việc đó, Châu Lan Na đã phẫn nộ cảnh cáo cô, nói rằng đừng có bám lấy Tần Hàm Dịch, cuộc điện thoại của cô đã làm cho Tần Thị liên lụy và thiệt hại nghiêm trọng.

Khi cô vừa hối hận vừa cảm kích nhìn anh thì anh nói đó là sự cảm ơn đối với cô vì cô đã cứu người thân quan trọng nhất của anh.

Khi cô bị người cha dượng độc ác đánh đập, là anh đã cảnh cáo ông ta, nếu ông ta còn dám đánh cô thì anh sẽ đưa ông ta tới cục công an.

Sau lần đó, những ngày sống với cha dượng cũng nhẹ nhàng hơn, cô hỏi anh có phải anh đã cho cha dượng cô tiền không thì anh lại trả lời cô rằng: "Không có chuyện đó."

Cô đã sống với cha dượng mười mấy năm sao cô lại không hiểu tính cách của ông ta chứ!

Ngoài Tần Hàm Dịch, cô không nghĩ ra ai có thể cho ông ta tiền.

Còn sau những ngày sống yên lành dưới cùng một mái nhà với cha dượng, không những không bị đánh nữa, ngược lại ông ta còn đối với cô có vẻ tốt như đang muốn lấy lòng. (Cập nhật nhanh nhất tại website: www.rosenovel.com)

Để thăm dò cha dượng cô và tìm ra chân tướng cô đã cố ý gây sự, chọc tức ông ta.

Khi cha dượng giơ tay lên muốn đánh cô thì cô đã cười lạnh lùng cảnh cáo: "Ông đánh đi, nếu ông đánh tôi thì đừng có mơ nghĩ tới việc Tần Hàm Dịch sẽ cho thêm ông một đồng nào nữa."

Người cha dượng với khuôn mặt hung hăng lúc đó đã thực sự dừng tay, lập tức cười nói mỉa mai: "Hóa ra con đã biết rồi, cái tên ngốc đấy thế mà còn bảo chú phải giấu con, không được nói ra! Con nói cho chú nghe xem nào, con không chịu nhận sự giúp đỡ của Tần gia có phải đang đang chuẩn bị câu con cá lớn Tần Hàm Dịch không?"

Diệp Dĩ Muội dùng ánh mắt căm ghét nhìn cha dượng, trong lòng cảm thấy khinh bỉ sự bẩn thỉu của ông ta, nhưng vì để cuộc sống sau này được yên bình cô không thể không uy hiếp: "Ông biết thế là tốt, sau này đừng có đụng vào tôi và mẹ tôi, bằng không đợi tới lúc tôi gả vào Tần gia rồi thì sẽ không cho ông được yên đâu."

Cha dượng nhìn cô, gật đầu, nói vẻ khinh bỉ: "Đúng là mẹ nào con nấy, giả vờ đơn thuần, muốn đũa mốc chòi mầm son."

Và khi sự uy hiếp đó có hiệu lực thì ông ta nhìn thấy cô và mẹ cô đều cung kính, không giống như trước đây lúc nào cũng đánh cũng mắng nữa.

Chỉ là, có những việc sau đó đã thay đổi rồi.....

CHƯƠNG 142: LẤY CÁI CHẾT ĐỂ ÉP

Khi đó, tuy anh cũng là khách mời thường xuyên của nhiều tờ báo và tạp chí lớn, nhưng mỗi lần gặp cô anh đều dùng những cách thức bí mật, không từng để cho cô bị lên báo.

Có một lần, cô nhìn lên mặt báo và cười hỏi anh, tôi liệu có một ngày cũng sẽ trở thành nữ chính trên mặt báo.

Anh trả lời cô chắc chắn: "Sẽ không đâu, tôi sợ ảnh hưởng tới việc cô gả cho người khác."

Giây phút đó, con tim cô nhói đau vô cùng, điều đó làm cho cô hiểu, cô đã yêu anh.

Thế nhưng, sau khi anh mua chuộc cha dượng cô làm cho cuộc sống của cô trở nên yên ổn hơn thì số lần anh gặp cô cũng ngày càng ít đi, và số lần anh nhìn thấy cô trên báo càng ngày càng nhiều hơn.

Vào một ngày mùa hạ, khi mà trong lòng tràn ngập nỗi đau, cũng là lúc làm cho cô dần tỉnh lại.

Anh chỉ giống như một người khách đi qua cuộc đời cô, vì vô làm nhiều thứ như vậy chẳng qua cũng chỉ là để cảm ơn vì vô đã cứu mạng bà nội anh.

Còn bây giờ, ân tình đó đã trả rồi, đương nhiên anh sẽ phải trở về thế giới thuộc về anh – cái thế giới mà cô cho rằng cả đời này cô sẽ không bước chân vào được.

Khi mà cô không còn có bất kì nào sự ảo tưởng nào về anh nữa thì bà Tần đột nhiên tìm tới cô.

Sau buổi chiều ngày hôm đó, bà Tần với khuôn mặt hiền từ nắm lấy tau cô, cười cười nhìn cô nói: "Muội Muội, làm cháu dâu bà nhé!"

Cô đơ người ra nhìn bà Tần, một lúc sau mới hỏi ngốc nghếch: "Tại sao là cháu ạ? Cháu...."

Cô cảm thấy bản thân không xứng với người Tần gia, cô luôn cho rằng, cô dâu của Tần Hàm Dịch sẽ là một tiểu thư của một gia đình môn đăng hộ đối với gia đình anh.

Thế nhưng, những lời như vậy cô lại không làm thế nào nói ra được.

Bởi vì, cô yêu anh, yêu anh một cách rất đơn giản, thuần khiết, vì vậy cô đã từng nghĩ xa vời, hoặc là cô cũng có thể trở thành nàng Lọ Lem....

Khuôn mặt bà Tần càng lúc càng hiền dịu, vỗ nhẹ vào tay cô, tiếp tục nói: "Bởi vì cháu có thể thay đổi nó, cháu có thể làm cho nó vui vẻ, là chính bản thân nó."

Giây phút đó, cô đã quên mất, bà Tần cho dù là người thân của Tần Hàm Dịch, lời của bà cũng không thể nói thay cho con tim anh.

Tần Hàm Dịch sau khi biết tin về việc này, anh vô cùng phản đối, thậm chí lần đầu tiên đã nói lời cay độc với cô.

Cô đến tận ngày hôm nay vẫn không có cách nào quên được, khi anh nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, câu nói mỉa mai chế nhạo: "Diệp Dĩ Muội, cô đúng là có tâm kế, nhưng cô lừa được bà tôi chứ không lừa nổi tôi đâu."

Cô bỗng nhiên liền hoảng hốt, cô vội vàng giải thích: "Là bà nội anh đã tìm tới tôi, tôi không hề...."

"Im miệng. Cô còn muốn đổ cho bà nội tôi à?" anh phẫn nộ cắt ngang lời cô: "Cô dám nói, cô không hề thường xuyên gọi điện cho bà nội tôi để tác động không?"

"Tôi không hề, tôi chỉ gọi điện cho bà để hỏi thăm mà thôi." Hai mắt Diệp Dĩ Muội ọng nước, cô nói nghẹn ngào như không còn chút sức lực nào, bởi vì cô phát hiện Tần Hàm Dịch đã định tội cho cô, cô càng giải thíc thì anh càng cảm thấy cô giảo biện. (Cập nhật nhanh nhất tại website: www.rosenovel.com)

"Được, vậy thì để tôi chứng minh cho cô thấy, cô đi nói với bà nội tôi rằng cô khuông muốn gả cho tôi thì tôi sẽ tin cô." Anh cười lạnh lùng rồi gật đầu, trong lòng căn bản không tin rằng cô sẽ đi.

"Được, tôi đi." Diệp Dĩ Muội cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống, cô quay người anh chóng chạy đi khuất khỏi tầm mắt anh.

Hóa ra giấc mơ tươi đẹp thì lại dễ dàng bị phá vỡ thế này.

Gả cho anh, chỉ vì yêu, nếu anh thật sự không có một chút nào yêu cô thì cô sao có thể ép anh chứ?

Chỉ là, khi cô về nhà, nói với mẹ rằng cô muốn từ hôn thì lại gặp phải sự phản đối kịch liệt của mẹ cô.

Mẹ cô nói: "Dĩ Muội, nếu con muốn ép mẹ chết thì con hãy từ hôn."

ả v3Dts

CHƯƠNG 143: BƯỚC VÀO TÌNH YÊU

Diệp Dung từ trước tới nay không phải là một người ham tiền bạc của cải, Diệp Dĩ Muội sao lại không biết chứ!

Điều duy nhất cô có thể nghĩ tới đso chính là cha dượng cô, nhất định định là ông ta đã tiêu mất số tiền lễ cưới mà Tần gia đưa.

Cô nói: "Mẹ, tiền hết rồi thì con có thể tự kiếm để trả lại cho Tần gia, bà Tần đối với con tốt như thế, nhất định sẽ không truy cứu đâu."

Thế nhưng, Diệp Dung chỉ nhắc lại câu nói vừa rồi: "Dĩ Muội, nếu con muốn ép mẹ chết thì con hãy từ hôn."

Cô không hiểu mẹ cô vì sao lại ép cô, cô nhìn mẹ mình hỏi: "Tại sao vậy ạ?"

Mẹ cô không chịu trả lời, ánh mắt đau đớn nhìn cô.

Cô biết, mẹ cô có việc giấu cô, lại là một việc không thể để cho cô biết.

Vậy là, cô nói: "mẹ, để con suy nghĩ."

Đêm hôm đó, cô không về nhà, một mình ngồi bên bờ biển, hai tay ôm lấy đầu gối, dựa cằm lên đầu gối, suy nghĩ và đau khổ phân vân....

Sự uy hiếp của Diệp Dung là có tác dụng nhưng Diệp Dĩ Muội cũng có sự kiên định của cô chứ.

Nếu cô gả cho Tần Hàm Dịch thì sẽ phá hoại hạnh phúc của cả hai, cô không thể làm thế này được.....

Nỗi lòng của mẹ cô thì nên để bọn họ tự giải quyết, chứ không phải dựa vào cuộc hôn nhân bị Tần Hàm Dịch bài trừ này để giải quyết.

Chỉ là, đợi tới khi cô nghĩ cả một đêm, quyết định về nhà nói với mẹ rằng cô sẽ từ hôn thì nhận được tin mẹ cô tự sát và đã nhập viện.

Trong căn phòng bệnh sơ sài, cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của mẹ mình, cô nói đau khổ: "Mẹ, con đồng ý với mẹ, con sẽ gả cho Tần gia."

Diệp Dung nhìn cô hồi lâu rồi đôi môi bà mấp máy run lên, bà nói áy náy: "Mẹ xin lỗi....." (Cập nhật nhanh nhất tại website: www.rosenovel.com)

Hậu quả của việc đồng ý gả đi, cô đã dự liệu được.

Khi cô một lần nữa đứng trước mặt Tần Hàm Dịch, ánh mắt chế giễu của anh làm cho cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, cô chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Tần Hàm Dịch, xin lỗi...."

Tần Hàm Dịch nhìn cô cười lạnh lùng, gật đầu: "Được, đây là sự lựa chọn của cô, chỉ cần cô đừng hối hận là được."

Cô biết, kể từ giây phút đó bọn họ không trở về như trước đây được nữa, ngay cả làm bạn cũng không thể rồi.

Thế nhưng, bất luận bọn họ ở bên nhau vì lý do gì, cô yêu anh đó là sự thực không cần phải tranh cãi.

Cô không mong anh có thể làm gì cho cô, cô chỉ muốn lặng lẽ ở bên anh.

Tuy cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là sai rồi, nhưng cô cũng đã từng mong chờ, đây có thể là sự sắp đặt của ông trời, làm cho bọn họ trở thành vợ chồng.

Ngày hôm cô gả cho anh, hôn lễ được tổ chứ long trọng, anh mặc bộ lẽ phục màu đen, cầm tay cô, trên môi nở nụ cười đón khách.

Khi mà dưới ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ của tất cả mọi người, chỉ có cô mới biết rõ, nụ cười của anh chỉ là che mắt thiên hạ còn thực sự con tim anh là thế nào?

Anh nắm tay cô với bàn tay ấm áp nhưng cô cảm thấy toàn bộ cơ thể mình và xung quanh thì lạnh toát.

Và người không vui vẻ gì ngày hôm đó, không chỉ có bọn họ mà còn có Diệp Dung.....

Cả một buổi hôn lễ, chỉ có lúc Tần Hàm Dịch hành lễ với bà, bà mới miễn cưỡng cười: "Hàm Dịch, hãy đối tốt với Dĩ Muội....."

Bà muốn nói, lỗi không phải của con gái bà, nhưng ở trong trường hợp thế này bà không nói ra được.

Bà nghĩ, sau này có cơ hội nhất định sẽ nói ra.

Chỉ là, có ai từng nghĩ, hôn lễ kết thúc chưa bao lâu thì đã là sự cáo biệt mãi mãi.

Diệp Dĩ Muội nghĩ tới những sự việc này, bỗng nhiên hai mắt cô nhòe đi.

Ai đúng ai sai cô đã không còn phân biệt được rõ ràng nữa rồi, chỉ là cô biết, tất cả mọi chuyện ngay từ đầu đã là sao, ngay từ đầu cô đã không bước được vào thế giới của anh rồi, cuối cùng thì anh vẫn không yêu cô....

Lần này, người làm cho cơ thể anh run lên là ai? Là Hạ Lam sao?

Còn cô là người vốn dĩ không nên can dự vào thế giới của anh cũng đã tới lúc bước ra khỏi thế giới của anh, để tất cả mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó.....

Các bạn đọc các chương tiếp theo trên website rosenovel.com nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro