Chương 107: Tối nay tôi không cần (2)

Một loạt hành động được Kim Myungsoo  thao tác rất nhanh mà lại chắc chắn, căn bản không cho Park Jiyeon cơ hội phản kháng, liền đóng sầm cửa ghế lại phụ, rồi bước nhanh vòng về xe.

Kim Myungsoo vừa thắt dây an toàn, vừa đạp ga, kết quả khóe mắt liếc thấy Park Jiyeon chưa nịt dây an toàn, ngón tay cầm vô lăng miết hai cái, đột nhiên xoay người, tiến tới bên người Park Jiyeon.

Park Jiyeon bị Kim Myungsoo bất thình lình tiến lại gần liền hoảng sợ, cô không biết Kim Myungsoo muốn làm gì, theo bản năng liền nhích ra sau một chút.

Kim Myungsoo thấy hành động của cô như vậy, đáy lòng không nhịn được mà hiện lên một tia trào phúng không biết làm sao, thực chán ghét anh tới gần như vậy?

Lập tức mặt mày Kim Myungsoo nháy mắt lạnh lẽo, đôi môi mím thật chặt, dùng sức kéo lấy đai an toàn của Park Jiyeon, mạnh mẽ đeo vào, sau đó rất nhanh trở về chỗ ngồi. Tiếp đó, anh đạp thật mạnh chân ga, xe không hề có dấu hiệu báo trước liền phóng đi, mà Park Jiyeon ngồi ở bên cạnh hoàn toàn không kịp chuẩn bị cả thân thể liền ngả về phía trước.

Sau giao dịch bất hòa lần trước, khiến anh giận dữ, thì đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ.

Park Jiyeon không biết làm sao, xe đã chạy được một lúc, cô còn vẫn duy trì tư thế khi Kim Myungsoo nhét mình lên xe, không hề di chuyển.

Kim Myungsoo không mở miệng nói chuyện, cô cũng lặng thinh không nói, bên trong xe chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ cùng tiếng quảng cáo trong radio.

Park Jiyeon không dám quay đầu nhìn Kim Myungsoo, cho nên chỉ có thể lén lút xoay đầu, nhìn xuyên qua kính xe sau khi bị mưa cọ rửa có chút mờ sương, quan sát thấy vẻ mặt Kim Myungsoo nhìn qua có chút không được tốt, nhất thời tâm tình lúc đầu vì nhìn trộm anh mà có chút lo lắng, lại càng trở nên lo lắng bất an hơn, tay không một tiếng động cầm lấy túi, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút thật cẩn thận.

Không khí như vậy có chút áp lực, Park Jiyeon dần dần cảm thấy hô hấp không thông, vì thế liền vắt hết óc suy nghĩ ra một cái đề tài. Lúc nói chuyện, liền hít sâu một hơi: “Anh… Không phải là đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của chị Eunjung sao? Sao đã về thành phố rồi?”

Kim Myungsoo thật không ngờ Park Jiyeon lại chủ động nói chuyện với mình, hỏi hành tung của mình, anh hơi ngạc nhiên một chút, sau mấy giây, mới chớp mắt tỉnh lại, sau đó mặt mày lạnh như băng mới hơi hơi giảm một ít, tuy rằng không có nhìn Park Jiyeon, nhưng trong giọng điệu lạnh lùng, lại dịu đi một ít: “Ra về trước.”

Dừng chốc lát, Kim Myungsoo nhớ Park Jiyeon hỏi hai câu, từ nhỏ bởi vì cô đơn, không thích giao tiếp cùng mọi người, cho nên vẫn luôn rất ít nói, nhưng đối với những câu hỏi Park Jiyeon chủ động mở miệng, mặc kệ là ngày trước hay là hiện tại, anh nếu có thể trả lời bao nhiêu, liền cố gắng trả lời bấy nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro