Chương 630: Lục Cẩn Niên, em mang thai (20)

Vừa đúng lúc này, Lục Cẩn Niên khom người từ cửa ra phía dưới lấy một chai nước chanh, cầm tiền xu của máy thối lại xoay người đi.

Kiều An Hảo qua quýt nhét hộp thuốc vào trong túi, sau đó giữ chặt ly không, che viên thuốc bên trong lại.

Lục Cẩn Niên mang theo nước chanh quay lại, ngồi ở vị trí lúc đầu, vặn nắp chai nước chanh rồi mới đưa về phía Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhận lấy chai nước chanh, rót vào trong cái ly có chứa viên thuốc trước, sau đó mới âm thầm nhẹ nhõm cầm một cái ly khác rót xuống.

Kiều An Hảo đặt chai nước chanh còn dư ở trên bàn, tiếp đó đấy cái ly có chứa thuốc đẩy tới trước mặt Lục Cẩn Niên, chớp chớp lông mi thật dài, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, nhẹ giọng nói: "Cho anh."

Bình thường Lục Cẩn Niên ngoại trừ cà phê và trà thì chỉ uống nước lọc, trước giờ không uống những thứ nước có chai màu sắc rực rỡ này, cho nên chỉ liếc nhìn ly nước chanh một cái, lắc đầu từ chối: "Tôi không uống."

Có lẽ nhận thấy mình cự tuyệt quá mức dứt khoát, dừng một giây, lại bổ sung một câu: "Cô uống đi."

Sau đó trong lòng Lục Cẩn Niên dấy lên nụ cười khổ, cho dù cô tổn thương anh ngàn lần, anh vẫn không không chế được mà sợ cô bị ủy khuất, còn theo bản năng đền bù lại.

Kiều An Hảo không có nói chuyện, vẫn duy trì động tác nâng ly, mở to đôi mắt đen nhanh, vô tội mà mê người nhìn anh.

Lục Cẩn Niên bị ánh mắt của cô nhìn không thể chống đỡ được, cuối cùng có chút bất đắc dĩ vươn tay ra, nhận ly nước chanh.

Lúc này Kiều An Hảo mới mỉm cười, mặt mày cong cong, vẻ mặt mềm mại, sau đó giơ ly nước chanh kia lên đụng vào ly của Lục Cẩn Niên, ngửa đầu, ừng ực ừng ực uống hết ly nước.

Lục Cẩn Niên bị nụ cười vừa rồi của Kiều An Hảo làm cho thất thần, đợi đến khi cô đặt ly không xuống, chớp chớp mắt, lúc hỏi anh sao lại không uống, anh mới rũ mí mắt xuống, bưng ly nước chanh lên, uống một ngụm.

Rất ngọt, rất ngán, mang theo chút vị chua, không phải hương vị anh thích, vừa định để ly xuống, lại nhìn thấy cô mong đợi nhìn mình, Lục Cẩn Niên chỉ vùng vẫy một giây, rồi trực tiếp uống sạch ly nước chanh kia.

Kiều An Hảo vẫn nhìn Lục Cẩn Niên uống, đến khi cái ly hết sạch mới cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, nhưng trong lòng lại trở nên có chút khẩn trương.

Triệu Manh nói với cô, phải qua nửa giờ sau dược hiệu mới có thể phát tác, nói cách khác, bây giờ phải nhanh chóng đi theo Lục Cẩn Niên về khách sạn...

Kiều An Hảo vội vả ăn sạch cơm trong chén, buông đũa xuống, nói với Lục Cẩn Niên chẳng biết từ lúc nào lại nhìn vào cửa sổ: "Em ăn no rồi."

Lục Cẩn Niên nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, chẳng nói chẳng rằng lấy ví tiền ra, đứng dậy đi đến quầy lễ tân tính tiền.

Đi ra khỏi nhà hàng, ven đường đậu một chiếc taxi, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên lên xe, quay trở lại khách sạn.

Lúc đứng trong thang máy lên lầu, sắc mặt Lục Cẩn Niên đã bắt đầu phiếm hồng, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn Kiều An Hảo vô cùng nóng bỏng, trong cơ thể lăn lộn một luồng khí nóng không thể nào đè ép xuống được.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cửa vừa mở, Lục Cẩn Niên như muốn hất Kiều An Hảo ra, không có bất kỳ chần chừ bước nhanh ra ngoài.

Kiều An Hảo theo phản ứng của Lục Cẩn Niên, đã mơ hồ nhận ra dược hiệu bắt đầu phát tác, cô hoàn toàn không cho Lục Cẩn Niên bất cứ cơ hội chạy trốn nào, đi như chạy đuổi theo anh, lúc Lục Cẩn Niên cầm thẻ phòng, cà thẻ mở cửa ra thì mạnh mẽ xông lên, nhào vào trong ngực Lục Cẩn Niên.

Trên người Kiều An Hảo dày đặc hương vị ngọt ngào, trong nháy mắt liền quét sạch hết lý trí của Lục Cẩn Niên, anh chỉ còn sót lại một chút ý thức, thúc đẩy ý nghĩ của anh muốn kéo cô từ trong ngực mình ra, nhưng tay của anh làm sao cũng không nâng lên được.

Kiều An Hảo trong ngực anh, ngược lại còn nhón chân lên, chặn lại môi của anh.

Răng môi mềm mại giao nhau, hoàn toàn làm bạo phát dục vọng điên cuồng trong cơ thể anh, lý trí trong nháy mắt tan thành mây khói, trong đại não của anh cũng không còn hiện ra bất kỳ ý tưởng gì, chân cũng đã nâng lên, đá văng cửa, ôm Kiều An Hảo, bước chân đi vào phòng, sau đó ngược chân đá vào cánh cửa, liền đặt cô trên ván cửa, hôn càng sâu.

Lục Cẩn Niên hôn, mãnh liệt và khí phách, hôn đến khi Kiều An Hảo muốn ngất xỉu vô lực, thân thể mềm mại, trong nháy mắt không có chút hơi sức.

Có thể là bởi vì thuốc, động tác của anh có chút nóng nảy, khẩn cấp cởi quần áo của cô, bởi vì nút cài quá nhiều, cởi ra có chút khốn đốn khó khăn, anh liền trực tiếp dùng lực xé ra, khiến cho nút cài bay tứ tung, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy liên tiếp.

Hai người còn chưa tới phòng ngủ, quần áo đã toàn bộ cởi sạch, từ cửa phòng vươn vãi ra cả quầy rượu phòng khách, Lục Cẩn Niên nặng nề thở gấp, đẩy cửa phòng ngủ ra, mạnh mẽ đè Kiều An Hảo xuống giường, sau đó liền không kịp chờ đợi liền trực tiếp “hành động”.

Lục Cẩn Niên đã lâu không làm, dưới tác dụng của thuốc, nên còn điên cuồng hơn trước kia rất nhiều, Kiều An Hảo vốn rất tỉnh táo, tuy nhiên lại bị anh dẫn dắt đầu có chút oang oang, cực khổ lắm mới đợi được đến khi anh làm xong, cô vừa định thở phào một cái, thế nhưng trong lúc bất chợt anh lại ôm cô đổi một tư thế khác, lần nữa tiếp tục.

Đến cuối cùng, ngay cả Kiều An Hảo cũng đếm không hết rốt cuộc Lục Cẩn Niên làm bốn lần, hay là năm lần, cô chỉ là cảm giác toàn thân mình như muốn rời ra, mềm yếu vô lực.

Thật vất vả mới kết thúc, Kiều An Hảo ngay cả động cũng lười phải nhúc nhích, cứ như vậy gối lên lồng ngực của Lục Cẩn Niên, ngủ say sưa.

Khi Lục Cẩn Niên tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen nhánh, anh vươn tay muốn sờ điện thoại di động, lại mò được một cổ mềm mại, chân mày nhăn lại, sau đó mượn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, thấy Kiều An Hảo vùi ở trong ngực của mình ngủ say, trong nháy mắt ngừi nào đó liền sửng sốt, qua một hồi lâu, mới rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó ý thức được, mình có thể là bị Kiều An Hảo bỏ thuốc.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mặt Kiều An Hảo hồi lâu, mới nhẹ nhàng đỡ cô từ trong ngực của mình ra, nhẹ nhàng đặt ở trên gối đầu bên cạnh, sau đó vén chăn lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.

Tắm xong, Lục Cẩn Niên khoác một cái áo choàng tắm ra ngoài, nhìn Kiều An Hảo vẫn còn ngủ say ở trên giường, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trên sàn nhà phòng khách, khắp nơi vươn vãi quần áo của hai người, Lục Cẩn Niên đứng một lát, khom người xuống, cầm quần áo từng món từng món nhặt lên, ném tới trong sọt quần áo bẩn trong phòng vệ sinh ở ngoài phòng khách.

Ra ngoài, lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, bốn giờ sáng.

Có thể tối hôm qua quá mức điên cuồng, Lục Cẩn Niên cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, anh pha cho mình một ly cà phê, bưng tới ban công, ngồi ở trên ghế trúc, thuận tay cầm bao thuốc lá để trên cái bàn tròn thủy tinh, rút một điếu thuốc châm lửa, nhìn chằm chằm ánh đèn chiếu sáng cảnh đêm ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm hít vào một hơi.

Khói mù lượn lờ sau lưng, vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng có chút bất định, cả người thoạt nhìn giống như là không có chuyện gì, nhưng là, chỉ có một mình anh rõ ràng nhất, đáy lòng của anh lúc này, đã sớm “mưa to gió lớn”, “nghiêng trời lệch đất”.

Cô với anh mà nói, chính là độc dược, biết rõ sẽ bị mất mạng, nhưng lại không thể kiềm chế được muốn đi đến gần.

Giống như là hiện tại, rõ ràng bị cô gây thương tích đầy người, thương tích đầy mình, chỉ cần nhìn cô uất ức, một giọt nước mắt, cả đêm cùng ngủ, anh cũng đã bắt đầu muốn hãm sâu.

Anh không thể không thừa nhận, bản lãnh của cô thật sự khá lớn, luôn có thể dễ như trở bàn tay liền nắm được sinh mệnh của anh, dao động tim của anh.

Anh vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu, trên cái thế giới này, tại sao phải tồn tại một cô gái như Kiều An Hảo, để cho anh không có nửa điểm phòng bị, tùy thời cũng có thể vì một động tác lơ đãng của cô, đã phá vỡ thế giới của mình.

Anh lúc này rất tỉnh táo, tỉnh táo nhìn ý tưởng chân thật nhất từ đáy lòng của bản thân.

Cho dù cô từng chà đạp triệt để tôn nghiêm của anh, cho dù cô nói anh không xứng yêu cô, cô vì một người đàn ông khác không chịu tha thứ cho anh, cô đối với anh là tàn nhẫn vô tình, từng bước từng bước đẩy ngã tất cả của anh, đụng vào ranh giới cuối cũng của anh, nhưng là, anh vẫn đối với cô như thế chưa từng từ bỏ ý định, hay là muốn cùng cô một chỗ.

Anh hiểu được, anh vẫn luôn hết cách với cô, cho nên lúc ban đầu, bị cô vứt bỏ mình, anh mới một thân một mình đi tới “đất khách quê người”*. (* nơi xa lạ)

Ngoài cửa sổ bóng đêm hoà thuận vui vẻ, ánh đèn mê ly.

Lục Cẩn Niên một điếu tiếp một điếu thuốc, hút không gián đoạn chút nào, nội tâm của anh cũng vẫn luôn không ngừng đấu tranh.

Bị thương làm cho quá triệt để, chỉ thiếu mất tự tin và dũng khí cơ bản nhất.

Những loại biểu hiện lúc này của cô, rõ ràng là muốn cùng anh ở cùng nhau, nhưng anh vẫn cố tình không dám nghĩ tới phương diện kia.

Bởi vì anh cực kì sợ cái loại cảm giác từ trên đám mây rơi xuống địa ngục, nước sông chênh lệch với mặt biển đó.

Anh không bao giờ muốn để chính mình trải qua cảm giác đó nữa, hết hai lần đến ba lần nếm trải cái loại kinh nghiệm sống không bằng chết đó.

Không ai biết, lúc ban đầu anh buông tha tình yêu của mình với cô, rốt cuộc đã trải qua hành hạ như thế nào, cũng không người nào biết, anh rốt cuộc dùng bao nhiêu ngày đêm không ngủ, mới dám nói mình chết tâm mà buông tay.

Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, hơi hạ tầm mắt xuống, nhìn về phía mình lúc này đang cầm điếu thuốc, mang theo đồng hồ đeo tay màu đen.

Tâm như tro tàn, tro tàn lại cháy.

Hai loại lựa chọn, thế nhưng anh lại không biết nên lấy hay bỏ cái nào.

Lục Cẩn Niên cứ lẳng lặng như vậy ở trên sân thượng ngồi một đêm, cho đến khi thành thị từ ngủ say đã theo ánh mặt trời lên cao trở nên náo nhiệt, anh rốt cuộc mới có phản ứng, từ trên ghế đứng lên, đi tới trước tủ treo quần áo, cầm một bộ quần áo thay, sau đó sờ soạng ví tiền, đi ra khỏi gian phòng trong quán rượu.

Ước chừng qua hơn một giờ, Lục Cẩn Niên mới quay trở lại, trong tay ôm hai túi giấy, đặt ở trên sofa phòng khách, sau đó đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Kiều An Hảo vẫn còn đang ngủ say.

Tư thế ngủ của cô cũng không tốt, chăn đắp bị cô đá hơn một nửa rơi xuống giường, lộ ra một mảng lớn ở phía sau lưng cùng một cái chân thon dài.

Lục Cẩn Niên nhìn một lúc, đi lên trước, kéo chăn lên, đắp kín người cô, thuận tiện mở lớn điều hòa trong phòng ngủ lên một chút, anh chăm chú nhìn cô rất lâu, mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau đó một mình đi đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, hai tay nhét vào túi quần, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Đây là ngày trong bốn tháng tới nay Kiều An Hảo được ngủ ngon như vậy

Một giấc ngủ đến khi tỉnh, khi mở mắt ra, đã là một giờ chiều.

Cô lung tung nắm tóc, mắt buồn ngủ mơ hồ ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn quanh hoàn cnhr xung quanh một vòng xong, lúc nhìn thấy tây trang của đàn ông được treo ở một bên thì cô mới giật mình tỉnh táo lại.

Chuyện xảy ra tối qua, giống như một thước phim trong đầu của cô, từng phần từng phần xẹt qua, sau đó Kiều An Hảo liền nhìn quanh phòng ngủ, thấy không có bóng dáng của Lục Cẩn Niên, cho là Lục Cẩn Niên đã bỏ đi, cô nhảy từ trên giường xuống, sau đó không nhận thấy được toàn thân mình không mặc đồ, liền chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng khách, nghe được tiếng mở cửa sau lưng, theo bản năng quay đầu, thấy Kiều An Hảo không mảnh vải che thân, chân mày nhíu chặt lại, sau đó liền quay lưng lại, lạnh lùng nói: "Mặc quần áo vào rồi ra đây."

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc nhở như vậy, mới phát hiện mình không mặc gì, mặt đỏ bừng, vội vàng trở về phòng ngủ, đóng sập cửa.

Kiều An Hảo tắm rửa sạch sẽ, khoác áo tắm đi ra, thấy bên giường đã có một bồ đò mới tinh còn chưa bỏ nhãn nằm ngay ngắn.

Chắc là Lục Cẩn Niên tỉnh dậy sớm nên giúp cô mua đồ.

Kiều An Hảo sấy khô tóc, buộc lại, sau đó mặc đồ, rồi đi ra.

Lục Cẩn Niên đã sắp xếp thức ăn gọn gàng ở trên bàn cơm, nghe được tiếng động ở cửa, khẽ gật đầu: "Tới đây ăn đi.”

Sau đó liền thuận thế ngồi ghế ở sau lưng.

Kiều An Hảo đi tới, trước quan sát nét mặt Lục Cẩn Niên một chút, phát hiện không tức giận cũng không có bất kỳ dấu hiệu chất vấn, trong lòng bình tĩnh, mới ngồi xuống.

Lục Cẩn Niên đưa cho Kiều An Hảo một đôi đũa, ý bảo cô ăn cơm.

Kiều An Hảo hoàn toàn yên tâm, cúi đầu ăn đồ, trong lòng còn đang suy nghĩ, đề nghị của Triệu Manh có thể tin, Lục Cẩn Niên tức giận, thế nhưng lại ăn như thế này.

Kiều An Hảo ngủ lâu như vậy, có chút đói rồi, cộng thêm tâm tình khá tốt, khẩu vị cũng ngon hơn, ăn say sưa ngon lành.

Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên, chỉ động hai chiếc đũa, liền để xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.

Mãi cho đến Kiều An Hảo ăn no, để đũa xuống, Lục Cẩn Niên mới rút khăn giấy ướt, đưa cho Kiều An Hảo, sau đó đứng dậy, đi đến trước sô pha phòng khách, giống như đang suy tư điều gì vậy, sau một lúc lâu, liền khom người cầm một hộp thuốc từ trên bàn trà, đi tới một bên máy đun nước trước, rót một ly nước, đi tới trước bàn ăn, để ly nước trước mặt Kiều An Hảo, sau đó do dự khoảng mười giây, đưa hôp thuốc tới: "Uống cái này đi."

Kiều An Hảo đang cầm khăn ướt lau tay, trên mặt còn mang theo một nụ cười, nhìn thấy hộp thuốc Lục Cẩn Niên đưa tới trước mặt mình thì ngẩng đầu, hỏi một câu: "Cái gì vậy?"

Lục Cẩn Niên không lên tiếng.

Kiều An Hảo nháy mắt hai cái, mới nhìn hộp thuốc trong tay anh, rồi nét mặt trắng bệch, liền nắm chặt khăn giấy trong tay, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn Niên, đáy mắt mang theo vài phần không hiểu: "Tại sao cho em uống cái này?"

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm gương mặt của cô một hồi, đặt hộp thuốc trên bàn, cũng không trả lời vấn đề của cô, mà cầm túi của mình , móc ra vé máy bay, đặt bên cạnh hộp thuốc , bình tĩnh nói: "Uống thuốc, tôi đưa cô tới đi sân bay."

Kiều An Hảo nhìn vé máy bay từ Los Angeles bay đi Bắc Kinh, đại não hoàn toàn bối rối.

Triệu Manh không phải nói chỉ cần ngủ với Lục Cẩn Niên, anh ấy sẽ cùng cô ở cùng một chỗ lần nữa sao? Dù anh đang quay lưng, không phải nói chỏ cần cô mang thai đứa bé đến đòi thì anh sẽ cưới cô sao?

Nhưng tại sao, Triệu Manh… con đường phía trước cùng đường lui, đều bị Lục Cẩn Niên lấp kín?

Cô không thể về nước, cô cũng không muốn uống thuốc tránh thai. . . . . . Rốt cuộc cô phải làm sao?

Kiều An Hảo trở nên hốt hoảng, trong lúc bất chợt liền nghĩ đến tin nanh của Triệu Manh, nói nếu như Lục Cẩn Niên còn kiêu ngạo, cứ tiếp tục ngủ, ngủ đến khi anh ta không còn kiêu ngạo mới thôi. . . . . .

Kiều An Hảo giống như bắt được cây cứu mạng, bất chợt từ trên ghế đứng lên, ôm cổ của Lục Cẩn Niên, ngẩng đầu lên, ngăn chận môi của anh, thậm chí cô còn thò một tay ra, sờ bên hông của Lục Cẩn Niên, dùng sức đi vào bên trong.

Chỉ là tay của cô di chuyển chưa được một tấc, liền bị Lục Cẩn Niên bắt được, sau đó liền cả người bị anh chậm rãi kéo ra, giống như là giữ một khoảng cách, anh còn lui về sau một bước, trên mặt vẻ mặt lại lạnh nhạt: "Thời gian cất cánh chỉ còn lại chỉ là hai giờ, cô uống thuốc đi, tôi đi xuống lầu giúp cô trả phòng."

Nói xong Lục Cẩn Niên liền buông lỏng tay Kiều An Hảo chỉnh sửa áo vừa bị Kiều An Hảo làm cho có chút xốc xếch, cất bước đi ra ngoài.

Quấn quít bám chặt lấy hay làm nũng giả bộ đáng thương bỏ thuốc, phương pháp có thể sử dụng, Kiều An Hảo đều dùng, tuy nhiên vẫn như cũ không thay đổi được Lục Cẩn Niên hồi tâm chuyển ý, cô cũng không nói được mình tuyệt vọng hay là tức giận, trong lúc bất chợt cầm hộp thuốc trên bàn, ném về phía anh: "Muốn uống, anh tự uống đi, em không cần!"

Lục Cẩn Niên bị cô hung hăng đánh tới, bước chân ngừng lại.

Kiều An Hảo lại đưa tay cầm lấy vé máy bay, không nói lời nào xé thành mảnh nhỏ, dụng hết toàn lực né tới Lục Cẩn Niên, mảnh vụn bay lả tả đầy đất, dường như cảm giác được không đủ, cô bước nhanh tới sau lưng Lục Cẩn Niên, nhặt hộp thuốc lên, dụng hết toàn lực lấy thuốc ra, sau đó ném xuống đất, dùng sức giẫm, vừa giẫm, nước mắt của cô vừa tuôn rơi xuống, giẫm thành bột màu trắng, cô mới bỏ qua, cảm thấy lòng không đủ hả giận, sau đó liền chạy tới ghế sa lon, ôm gối, từng cái từng cái ném về phía Lục Cẩn Niên, đến khi không có đồ nào có thể ném được nữa, Kiều An Hảo giống như là mất đi toàn bộ sức lực, ngồi xổm dưới đất khóc to, cô tức giận ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nước mắt, trừng mắt nhìn Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào? Dù là anh tức giận, cũng phải có giới hạn chứ?"

Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo một phen quấy nhiễu, khiến trong lòng có chút phiền não, suy nghĩ cả đêm thật vất vả ra quyết định, bắt đầu dao động, anh cau mày nhìn hồi lâu, sau đó cất bước đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, vươn tay, lau nước mắt trên mặt cô, động tác rất dịu dàng, nhưng Kiều An Hảo cảm giác được cũng là xa cách không cách nào chạm đến.

"Kiều Kiều, không phải tôi đang tức giận, mà tôi cũng không tức giận..." Lục Cẩn Niên mở miệng nói, giọng điệu hết sức bình tĩnh: "Lúc này tôi chỉ muốn đối đãi với mình tốt hơn chút thôi."

Qua nhiều năm như vậy, vì yêu em, từ trước đến nay anh đều nghĩ đến em đầu tiên, rồi mới nghĩ đến mình.

Nhiều lần anh đều quên thật ra mình cũng biết yêu.

Trên thế giới này, cho tới bây giờ không có một ai yêu thương anh, lúc này anh chỉ muốn yêu thương chính mình một lần.

Không để cho mình cứ ngu ngốc mà nhìn vào từng chút hi vọng, cứ ngu ngốc mà nhào tới, cuối cùng đổi lấy sự tuyệt vọng hết lần này tới lần khác.

"Ngày hôm qua ở trong thang máy, từng câu từng chữ tôi nói với em đều là thật, tôi thật sự không muốn giữa chúng ta có bất kỳ liên quan gì." Lục Cẩn Niên ngừng lại, tựa như quyết tâm, gằn từng chữ nói: "Cho nên, Kiều Kiều, về Bắc Kinh đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."

Lục Cẩn Niên nói chuyện giọng điệu hết sức nghiêm túc, khiến Kiều An Hảo biết rằng anh thật sự không phải vì chuyện lúc đầu mà tức giận không chịu tha thứ cho cô, mà là đang từ bỏ cô.

Nhận ra được điều đó, khiến đáy lòng Kiều An Hảo không khỏi kinh hoảng: "Nhưng mà, Lục Cẩn Niên, anh thích em mà... Anh thích em mười ba năm..."

Một câu này của Kiều An Hảo khiến Lục Cẩn Niên lập tức nghĩ đến tâm trạng của mình lúc ở trong xe, gởi cho cô tin nhắn "Anh yêu em mười ba năm", đến cuối cùng tuyệt vọng cỡ nào.

Một sự cay đắng không cách nào mở miệng bắt đầu lan tràn ra trong lòng anh, anh im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đúng vậy, tôi thích em mười ba năm. Nhưng Kiều Kiều à, em biết không? Hiện tại, tôi đang cố gắng học cách quên em."

Kiều An Hảo toàn thân lạnh ngắt, trái tim của nàng như bị người ta bóp chặt, đau đến thân thể cũng run theo.

Lục Cẩn Niên đang nói cái gì?

Anh nói, anh đang cố gắng học cách quên cô?

Anh biến mất bốn tháng, cô vẫn cho rằng khi anh và cô gặp lại chính là khởi đầu tốt đẹp nhất, nhưng không ngờ, là hoàn toàn chấm dứt.

Kiều An Hảo tựa như bị câu nói này của Lục Cẩm Niên làm cho tổn thương, ngẩn ngơ nhìn anh, rất lâu cũng không có phản ứng gì.

Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt này của Kiều An Hảo, đáy lòng lại bắt đầu mềm nhũn, anh rũ mắt xuống, hờ hững nói một câu: "Tôi xuống dưới lầu chờ em."

Sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Thẳng đến khi cánh cửa truyền đến tiếng "răng rắc", Kiều An Hảo mới hoàn hồn lại, cô chớp mắt hai cái, nước mắt như trân châu đứt dây từng hạt từng hạt rơi xuống.

Vậy mà Lục Cẩn Niên lại nói anh đang cố gắng học cách quên cô... Kiều An Hảo cảm thấy lúc này cô rất khó thở.

Kiều An Hảo không biết rốt cuộc mình đứng lên đi ra khỏi phòng của Lục Cẩn Niên như thế nào, cô cũng không biết rốt cuộc mình xuống lầu bước lên taxi Lục Cẩn Niên đón ra sao, cô càng không biết rốt cuộc xe đã đi được bao lâu, trong đầu cô đều là câu nói kia của Lục Cẩn Niên.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, sắc mặt của cô dần dần mất đi màu máu, cuối cùng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Lục Cẩn Niên ngồi tại bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cửa sổ còn lại, trên mặt hoàn toàn không vẻ phập phồng nào quá lớn.

Xe đến sân bay, Lục Cẩn Niên trả tiền, xuống xe trước rồi vòng qua xe mở cánh cửa còn lại, Kiều An Hảo như người máy mờ mịt đi xuống xe.

Vé máy bay đã bị cô xé, Lục Cẩn Niên đi mua một tờ vé khác, đem hộ chiếu và vé máy bay cùng nhét vào trong tay cô.

Kiều An Hảo cảm nhận được trong tay mình có thêm thứ gì đó, mới ngô nghê gọi thần trí về, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Cẩn Niên, không hề có thêm phản ứng quá khích nào.

Lục Cẩn Niên lấy ví tiền từ trong túi ra, rút ra một xấp tiền, nhét vào trong tay Kiều An Hảo lần nữa, sau đó mở miệng nói: "Vào trong đi."

Kiều An Hảo đứng tại chỗ không nhúc nhích, đáy mắt đen nhánh không có ánh sáng, vẫn bình tĩnh nhìn vào anh.

Lục Cẩn Niên bị cô nhìn có chút tâm phiền ý loạn, hắng giọng một cái, ngữ điệu hơi khô nói một câu: "Gặp lại."

Sau đó thì xoay người lại.

Anh đứng tại chỗ chừng mười giây, mang theo vài phần kiên quyết cất bước rời đi.

Kiều Kiều, sau lần gặp này sẽ không còn gặp lại nữa, cho tới nay, em làm tổn thương anh như vậy nhưng anh vẫn yêu em sâu sắc như cũ.

Gặp lại?

Ấn đường của Kiều An Hảo giật giật, cúi đầu xuống thì nhìn thấy xấp tiền Lục Cẩn Niên nhét cho mình, thoáng cái nghĩ đến nhiều năm trước, ở nhà ga Hàng Châu, lúc cô bị mất ví tiền không một đồng xu dính túi, anh cũng cho cô tiền, còn nhắc nhở cô, về đến Bắc Kinh nhất định phải báo bình anh cho anh.

Thế nhưng lần này, anh lại nói với cô gặp lại.

Là không bao giờ gặp nữa sao?

Còn lâu cô mới không gặp lại!

Triệu Manh từng nói với cô, cái anh để ý không phải là lỡ hẹn lúc trước, cái anh để ý là cô có thích anh không... Anh cũng nói, anh vốn không có tức giận, mới để cho cô đi.

Đúng vậy, sao cô ngốc như thế, đần như thế chứ? Bởi vì câu nói cố gắng quên cô mà cô đã khó chịu đến như vậy, làm sao có thể không nói cho anh biết cô thích anh chứ?

Đi theo anh từ Bắc Kinh chạy đến Mĩ, chỉ muốn cố gắng giải thích rõ với anh một lần, làm sao lại quên nói cho anh biết cô cũng thích anh chứ?

Đáy mắt Kiều An Hảo lập tức dấy lên tia hi vọng.

Có phải cô nói cho anh biết cô thích anh, anh sẽ không cố gắng quên cô nữa phải không?

Anh yêu cô mười ba năm, cô cũng yêu anh mười ba năm.

Tình yêu kéo dài cả tuổi thanh xuân, làm sao có thể rơi vào kết quả này?

Mặc kệ cuối cùng có kết cục thế nào, cô vẫn phải luôn nổ lực đi thực hiện, không phải sao?

Kiều An Hảo nghĩ tới đây, đột nhiên chạy về hướng Lục Cẩn Niên rời đi đuổi theo anh.

Trong sân bay nhiều người như vậy, Kiều An Hảo chạy hơi vội nên đụng trúng rất nhiều người, nhưng nàng đều chẳng quan tâm nói một câu "Xin lỗi" rồi cứ tiếp tục chạy về phía trước.

Kiều An Hảo chạy cả sân bay nhìn quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Niên, cô bối rối dừng bước lại, nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh thùng rác cách đó không xa, đầu hơi cúi xuống, đang hít từng ngụm thuốc.

Nhìn Lục Cẩn Niên tịch mịch trống vắng như vậy, Kiều An Hảo đau lòng không thôi, cô không chút suy nghĩ chạy vọt tới.

Lục Cẩn Niên như nhận ra điều gì, quay đầu lại, nhìn thấy cô đang chạy tới, ấn đường nhăn nhăn, gần như là theo bản năng dụi tắt điếu thuốc trong tay ném vào trong thùng rác, sau đó anh liền cảm nhận được cô nhào tới sau lưng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Toàn thân Lục Cẩn Niên cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói đáng thương rất nhỏ rất thấp: "Lục Cẩn Niên, nếu em nói em thích anh, anh còn muốn em hay không?"

Sân bay nhiều người âm thanh hỗn tạp, bất luận là một âm thanh nào cũng đều có thể lấn ấp âm thanh uất ức của cô, tuy nhiên nó vẫn vững vàng truyền vào trong tai anh.

Nếu em nói em thích anh, anh còn muốn em hay không?

Câu nói này lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu Lục Cẩn Niên rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ: Em thích anh.

Kiều An Hảo nói, cô thích anh.

Lục Cẩn Niên sâu sắc cảm thấy mình nhất định là xuất hiện ảo giác và phán đoán rồi.

Kiều An Hảo sao có thể thích anh chứ? Nếu thích, sao lại gởi tin nhắn khiến thế giới của anh sụp đổ, khiến anh tâm như tro tàn sau khi chờ đợi cô cả một thời gian lâu như vậy.

Nhất định là anh quá yêu cô, cho nên mới nằm mộng vừa đẹp lại đau buồn ở giữa ban ngày như thế.

Kiều An Hảo đợi rất lâu cũng không thấy Lục Cẩn Niên trả lời, bởi vì không biết đáy lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tay ôm eo anh không nhịn được tăng thêm sức lực, lúc mở miệng mang theo âm khóc run rẩy: "Lục Cẩn Niên, anh có thể đừng cố gắng quên em được không, cũng được tiếp tục không thích em được không, cũng đừng đuổi em trở về nước được không, đừng..."

Kiều An Hảo nói hàng loạt câu "được không", nhưng Lục Cẩn Niên đứng đưa lưng về phía cô từ đầu đến cuối vẫn không có chút phản ứng nào, sau cùng chỉ có thể nghẹn ngào, nói tiếp: "Lục Cẩn Niên, em thích anh, thật sự thích anh, chúng ta yêu nhau được không? Được không? Được không?"

Một câu "Được không" của cô khiến Lục Cẩn Niên kinh hoàng khiếp sợ.

Đầu tiên là anh lặng lẽ giơ tay lên, dùng sức bấm mạnh vào đùi của mình một cái, cảm giác được cơn đau như kim châm muối xát đến tận xương, mới ý thức tới mình thật sự không nằm mơ.

Cô gái anh yêu mười ba năm thật sự đang nói thích anh.

Tối hôm qua bị cô bỏ thuốc, phát sinh quan hệ với cô, khi đó anh đã rất muốn tiếp tục dây dưa không dứt với cô, rồi lại sợ sau cùng đổi lấy kết quả thương tích đầy mình, cho nên ngồi suốt một đem quyết định buông tay, để hai người như là người dưng vứi nhau, để anh tiếp tục duy trì bình tĩnh cùng nhớ nhung như bây giờ mà sống tiếp.

Nhưng lúc này, cô nói với anh, cô thích anh.

Anh cảm thấy mình vốn không có trái tim mạnh mẽ, hoàn toàn không có khí thế.

Thậm chí quỷ tha ma bắt chính là, anh lại vì câu nói cô thích anh mà đáy lòng nổi nên cảm giác hạnh phúc hết thuốc chữa.
Lục Cẩn Niên, rốt cuộc mày có nên cho chính mình, cho cô, cho tương lai của hai người bọn họ một cơ hội không?

Lục Cẩn Niên im lặng khiến trái tim Kiều An Hảo dần dần bị xé toạt, lỗ hổng càng xé càng lớn, đáy lòng càng lúc càng hoảng sợ.

Thẳng đến khi lúc này Lục Cẩn Niên nâng tay lên, tách hai tay của cô đang ôm eo anh ra, sợ hãi đầy rẫy trong lòng Kiều An Hảo lập tức bao phủ lấy cô, Lục Cẩn Niên ở phía trước chậm rãi xoay người lại, còn chưa kịp nói gì thì cô đã nhảy lên nhào vào trong lòng anh, giống như bạch tuộc dùng cả tay và chân quấn chặt anh lại.

Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo bổ nhào tới phải lùi về sau hai bước mới đứng vững người lại, anh còn chưa mở miệng thì Kiều An Hảo đã giương nanh múa vuốt ôm anh "oa" một tiếng lập tức khóc rống lên, "Em không muốn về nước, em không muốn về nước!"

Tiếng khóc của Kiều An Hảo hơi lớn, khiến không ít người đi đường xung quanh liếc mắt nhìn qua.

“Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Em cũng đã xin lỗi anh rồi, em cũng đã nói với anh vì sao em không thể tới gặp anh, anh nói nhiều lời khó nghe với em em cũng không để ý, anh ngủ với em miễn phí, anh lại bắt em uống thuốc tránh thai, anh còn muốn đuổi em đi.”

Mặc dù trong sân bay phần lớn là người nước ngoài, chưa chắc đã hiểu được tiếng Trung, nhưng lúc miệng Kiều An Hảo nói ra bốn chữ “Ngủ với em miễn phí,” (trong tiếng Trung có 4 chữ là "白睡了我"), vẫn khiến Lục Cẩn Niên nhíu chặt chân mày, trên khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ.

Theo bản năng anh giơ tay lên, muốn kéo cô lại che miệng cô, để cô bình tĩnh một chút, nhưng mà anh hành động như vậy lại khiến cô cảm thấy anh muốn kéo cô xuống dưới, lôi trở vào sân bay. Kiều An Hảo càng ôm chặt cổ anh, tuyệt đối không có hình tượng giọng nói lại lớn hơn nữa: “Lục Cẩn Niên, anh là kẻ khốn, em đã bảo em không muốn về nước, vì sao anh còn muốn đưa em về?” 

“Lục Cẩn Niên, ở đâu có người giống anh như thế chứ, ăn sạch sành sanh rồi không giữ lời hứa!”

“Lục Cẩn Niên, anh không muốn em, vậy sao tối qua còn ngủ với em, trong bụng em đã có em bé, em không đi, không cần đi….”

“Oa….” Kiều An Hảo mở miệng gọi một tiếng Lục Cẩn Niên, gọi rất to, sau đó là tiếng khóc đinh tai nhức óc.

Xung quanh đã có không ít người đi qua vây quanh, lấy di động bắt đầu chụp hình lưu lại.

Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy mất mặt như vậy, theo bản năng anh quay mặt tránh ống kính, sau đó nhìn thấy Kiều An Hảo chảy nước mắt khóc rì rầm, đành phải quay đầu lại, che mặt cô: “Kiều Kiều, em bình tĩnh một chút, trước hết em đừng gào nữa, chúng ta tìm chỗ không người rồi nói, được không?”

“Không được, em không cần tìm chỗ nào khác, em cứ phải ở đây nói chuyện, em không muốn cục cưng trong bụng em không có ba….”

Lục Cẩn Niện bị bộ dạng vô tội của Kiều An Hảo làm cho hoàn toàn không nói được gì, anh bất đắc dĩ mở miệng lên tiếng: “Kiều Kiều, mới một đêm, không có khả năng mang thai….”

“Em mang thai, em nhất định mang thai rồi! Anh cũng không phải em, sao mà anh biết em không mang thai chứ!” Kiều An Hảo không chờ Lục Cẩn Niên nói hết câu, đã vội ngắt ngang lời anh, vì anh không theo ý của cô, lại càng khóc lợi hại hơn: “Lục Cẩn Niên, em cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh đi với em, hoặc là em đi cùng với anh!”

Lục Cẩn Niên hoàn toàn cảm thấy bản thân và Kiều An Hảo bây giờ không thể thảo luận được kết quả gì, người vây xem càng lúc càng đông, tất cả đều đang chỉ trỏ anh và Kiều An Hảo đang nói gì, nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị người ta chụp ảnh cho lên đầu trang mất, đến lúc đó không biết tạo thành sóng to gió lớn như thế nào nữa.

Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, dứt khoát giơ tay kéo Kiều An Hảo vào sát người mình, sau đó khiêng trên vai sải bước rời khỏi chỗ đó.

Kiều An Hảo bị khiêng nên tiếng khóc đứt quãng, miệng còn liên tục lải nhải than thở mấy chữ “Không muốn về nước.”

Lục Cẩn Niên khiêng cô ra phía sau sân bay chỗ không có người mới đặt cô từ trên vai mình xuống, vì tránh cho cảm xúc của cô kích động tiếp, anh đánh đòn phủ đầu vươn tay ấn chặt bờ vai cô, giữ cô đứng im trên mặt đất không được nhúc nhích, nhìn vào ánh mắt cô, mang theo vài phần nghiêm túc và chắc chắn nói: “Kiều Kiều, tôi chỉ hỏi em một câu, nếu em trả lời vừa lòng tôi, thì tôi đi với em.”

“Chỉ cần em trả lời vừa lòng tôi, tôi có thể không tính toán gì, bao gồm cả chuyện em từng không tới gặp tôi, cũng bao gồm em….” Lúc Lục Cẩn Niên nói tới đây hơi dừng lại, nghĩ tới mấy tin nhắn cô gửi tới mà mình nhìn thấy đêm đó, ánh mắt trở nên u ám, nhưng rất nhanh lấy lại giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói: “Những lời từng nói với tôi, tôi cũng có thể không để bụng.”

Nhìn thấy Kiều An Hảo ngừng khóc như mong muốn, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên: “Anh nói đi.”

Sau khi nói xong, vì khóc lâu quá còn hít hít mũi, bộ dạng muốn tủi thân bao nhiêu có tủi thân bấy nhiêu.

“Kiều Kiều….” Lục Cẩn Niên im lặng lúc lâu sau đó mới mở miệng, anh nhìn vào đáy mắt cô, mang theo vẻ đau thương: “Cho tôi một lý do.”

Kiều An Hảo tràn đầy nghi ngờ, há to mồm, chưa nói gì đã nghe giọng Lục Cẩn Niên có chút kìm nén truyền tới: “Cho tôi một lý do có thể thuyết phục tôi tin là em thích tôi.”

Cho dù cô nói “Em thích anh” nhiều lần như vậy, cho dù cô quấy nhiễu anh nhiều ngày như vậy, cho dù vừa lúc nãy cô không để ý tới hình tượng vừa khóc vừa ầm ĩ không chịu rời đi…. Cho dù có nhiều điều như vậy, để anh biết là cô muốn ở cùng với anh… Nhưng anh vẫn cần một lý do.

Một câu “Anh xứng sao,” đúng là đã làm anh mất đi tất cả sự tự tin và dũng khí.

Hỏi xong những lời này, Lục Cẩn Niên cũng không có hành động gì nữa, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.

Cho anh một lý do để anh tin là cô thích anh?

Trên khuôn mặt của Kiều An Hảo còn vương giọt lệ, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, hơi nhíu mày, như đang chăm chú suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Lục Cẩn Niên.

Góc xó không có bóng người, đặc biệt yên tĩnh.

Thỉnh thoảng có tiếng gầm vang của máy bay mơ hồ truyền tới.

Qua khoảng tầm hai phút, nhưng Lục Cẩn Niên lại cảm thấy giống như bản thân chờ đợi cả một thế kỷ, lực đạo của ngón tay đặt trên vai Kiều An Hảo dần dần thả lỏng, ngay khi anh sắp thu tay từ trên vai cô xuống, cô gái yên lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng: “Lục Cẩn Niên….”

Vì khóc, đáy mắt đen tuyền của cô đặc biết sáng ngời, chóp mũi hồng hồng, tóc cũng hơi lộn xộn, thoạt nhìn tuyệt đối không lịch sự, nhưng biểu cảm khi nói chuyện lại khiến anh cảm nhận được sự thật lòng trong đó: “Chúng ta kết hôn đi.”

Nếu anh muốn có lý do mới tin cô thích anh, cô suy nghĩ hồi lâu như vậy, cũng không nghĩ ra lý do nào tốt hơn để thuyết phục anh ngoài lý do kết hôn. 

“Trước kia anh từng nói, nếu em không lấy chồng được, anh sẽ cưới em, như vậy bây giờ anh cưới em đi, em giao cả cuộc đời em cho anh, anh cảm thấy lý do này đủ hay không?”

Lục Cẩn Niên giống như bị ngươi ta điểm huyệt nói, vẻ mặt không thay đổi gì, chỉ bình tĩnh như vậy nhìn Kiều An Hảo.

Lại yên lặng trong khoảng thời gian rất dài.

Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì, khiến trong lòng Kiều An Hảo bắt đầu trở nên lo lắng không yên, anh không vừa lòng với lý do này, hay là anh không thể ở cùng với cô?

Kiều An Hảo đợi nửa phút, nhìn thấy Lục Cẩn Niên vẫn bộ dạng đó, hốc mắt lập tức đỏ lên, hơi gấp gáp mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, nếu lý do này anh cảm thấy không đủ, thì em có thể thêm một lý do nữa, trong bụng em có cục cưng rồi, chẳng lẽ anh ngay cả đứa bé cũng không cần sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro