Chương 690: Tin nhắn trong điện thoại (40)
Thím Kiều đang ngồi bên cạnh Kiều An Hảo, giống như nghe được một tin tức không thể nào chấp nhận nổi, sau một lúc lâu, bà ấy mới quay khuôn mặt kinh ngạc lại nhìn chằm chằm vào Kiều An Hảo, hỏi: "Kiều Kiều? Chuyện này là thật sao? Con đã từng mang thai?"
Kiều An Hảo ngồi đây một đêm, chính là chờ đợi giây phút này.
Cô không chỉ muốn làm cho Hàn Như Sơ thân bại danh liệt trong giới quý tộc của Bắc Kinh, cô còn muốn cho nhà họ Kiều và bà ta trở mặt thành thù!
Dù cho cô không phải là con gái ruột của chú dì, nhưng vẫn là người trong nhà họ, trong cơ thể cô và họ đều chảy chung một dòng máu, hơn nữa, họ đã nuôi lớn cô hơn 20 năm.
Nếu để họ hai người biết, cô từng bị Hàn Như Sơ đối xử tàn nhẫn như vậy...
Trong lòng Kiều An Hảo cười lạnh, nhưng trên khuôn mặt cô lại hiện lên nét mặt bị dọa sợ, thậm chí trong đôi mắt còn nổi lên sương mù: "Con cũng không biết chuyện gì nữa... Con từng mang thai một đứa bé, nhưng nó bị chết non, hơn nữa lúc mang thai thì bác Hứa tặng cho con cháo tổ yến..."
Hàn Như Sơ đứng trên khán đài, đối với những câu chỉ trỏ dưới kia vẫn cầm cự không gục ngã.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, vì Kiều An Hảo mà bà đã cãi nhau với con mình một trận, bây giờ lại vì đứa con trong bụng cô ta, bà thân bại danh liệt...
Nhiều năm qua, bà đã liều mạng giữ gìn hình tượng của bản thân, cứ vậy mà sụp đổ! Tan nát!
Lập tức Hàn Như Sơ bất ngờ tan vỡ, bà ta không còn quan tâm đến thứ gì nữa, gẫm gót giày cao gót đi xuống, đi thẳng đến trước mặt Kiều An Hảo, sau đó dùng túi xách trong tay đánh xuống cô ấy: "Tiện nhân, có phải mày làm không!"
Kiều An Hảo hiểu rõ, sau khi phát đoạn ghi âm này thì Hàn Như Sơ sẽ trở mặt, nhưng cô không ngờ được, bà ta lại tức giận đến mức không khống chế được như vậy, đứng trước mặt rất nhiều người mà đánh cô!
Nhưng... cô lại thích bà ta đánh người, như vậy thì cô mới có thể giả vờ điềm đạm đáng yêu để tranh thủ sự đồng cảm của người khác được, mà bà ta chỉ có thể khiến mọi người nghĩ là bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận thôi!
Kiều An Hảo nhìn thấy túi xách đang đánh tới, không có chút ý nghĩ trốn tránh nào, để cho nó đánh xuống đầu mình.
Nhẫn nhịn chút đau lúc này, đổi lấy Hàn Như Sơ muôn đời không quay lại được, rất đáng giá!
Thím Kiều có tính bao che khuyết điểm, trái lại có phần giống với Kiều An Hạ, luôn bao che khuyết điểm.
Lúc Hàn Như Sơ tặng cho Kiều An Hảo hai hộp cháo tổ yến, bà cũng tận mắt nhìn thấy, hơn nữa chiều hôm đó lúc Kiều An Hào đang xem ti vi với bà, con bé chạy vào nhà vệ sinh nôn rất nhiều lần, con bé còn nói là nó ăn nhầm gì đó nên bị đau bao tử, bà cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ, không biết ai đã phát ra đoạn ghi âm này, vốn là những nghi ngờ trong lòng của bà trong nhiều ngày qua, cuối cùng đã sáng tỏ, vốn dĩ đã nổi cơn tức giận, giờ lại thấy Hàn Như Sơ đánh Kiều An Hảo, cuối cùng tính tình của bà cũng bạo phát, mạnh mẽ đứng thẳng người dậy, gọi thẳng tên: "Hàn Như Sơ, cuối cùng thì bà muốn gì, bà có chứng cứ nào chứng minh Kiều Kiều nhà tôi làm sao!"
Nói xong, mẹ Kiều còn xoay lại vỗ vai trấn an Kiều An Hảo: "Kiều Kiều đừng sợ, có chú và thím ở đây, ngược lại thím muốn xem thử bà ta sẽ làm thế nào!"
"Không phải con nhỏ đê tiện này thì còn có thể là ai!" Lúc này Hàn Như Sơ giống như đã mất đi lý trí.
Mẹ Kiều nghe Hàn Như Sơ mắng một câu "con nhỏ đê tiện" thì hoàn toàn nổi giận: "Hàn Như Sơ, miệng mồm của bà dơ bẫn quá đi, bà dám nói ai đê tiện hả?"
"Tôi cho bà biết, cho dù chính là Kiều Kiều phát ra đoạn ghi âm này, thì thế nào? Bà đã gây ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn sợ bị người ta biết sao? Bà cho rằng Kiều gia dễ bắt nạt lắm phải không hả?"
Mẹ Kiều và Hàn Như Sơ tranh cãi, khiến không ít người chung quanh ở ngoài quan sát nhìn ngó.
Hứa Vạn Lý đã rời chỗ ngồi đứng lên, đi tới, nói với ba Kiều: "Ông xem, nhiều người nhìn như vậy, lỡ có chuyện gì thì sao, chúng ta trở về rồi hãy nói?"
Đừng nhìn bình thường tính cách mẹ Kiều ôn hòa và dịu dàng, chuyện gì cũng để ba Kiều quyết định, nhưng ở một số thời khắc, nếu bà không muốn lui bước, ba Kiều cũng không dám trêu vào bà.
Huống chi, bà có quan hệ máu mủ thân thiết với Kiều An Hảo hơn ba Kiều, vả lại mẹ Kiều cũng không phải sai, vợ mình đang che chở cho cháu gái của mình, sao ông lại không biết xấu hổ muốn đứng ra ngăn cản, tất nhiên chỉ nhìn mẹ Kiều mà không lên tiếng.
Mẹ Kiều "A" một tiếng: "Về nói sau cái gì! Tôi nói cho các người biết, từ giờ trở đi Kiều gia và Hứa gia, cắt đứt tình nghĩa, về sau không bao giờ có thể lui tới nữa! Khi không vô duyên vô cớ khi dễ cháu gái nhà chúng tôi, các người cho là Kiều gia chỉ ngồi không thôi à! Đánh vào mặt người khác, còn muốn người khác quỳ xuống liếm chân, nghĩ hay lắm đó!"
Kiều An Hảo vốn đang rưng rưng nước mắt, khi nghe đến nửa câu nói sau của thím, suýt nữa nhịn không được mà bật cười.
Thật không nghĩ tới, thím ngoài việc đi đánh bài, thậm chí ngay cả từ ngữ Internet cũng có thể nói ra.
"Bà nghĩ rằng cháu gái nhà bà tốt lắm sao, cái con nhỏ đê tiện này, nó không phải đã phụ lòng Gia Mộc nhà tôi sao?" Hàn Như Sơ đột nhiên giơ tay lên, chỉ về phía Kiều An Hảo: "Đứa nhỏ của nó đáng chết, bởi vì đứa nhỏ đó của nó..."
"Đủ rồi!" Làm như Hứa Gia Mộc biết mẹ mình sắp nói ra điều gì, vốn vẫn luôn im lặng trầm mặc, đột nhiên thô bạo rống lên, cắt đứt lời Hàn Như Sơ, sau đó đứng phắt dậy, kéo cánh tay Hàn Như Sơ: "Rốt cuộc mẹ quậy đủ chưa, còn sợ chưa đủ mất mặt đúng không?"
Hứa Gia Mộc nói xong, trực tiếp kéo mẹ mình, vẻ mặt hung dữ đi thẳng ra ngoài cửa.
Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Kiều An Hảo, bước chân của anh hơi khựng lại, anh rất muốn ngẩng đầu nhìn Kiều An Hảo, nói với cô một tiếng thực xin lỗi, nhưng anh không hề xoay mặt hay ngẩng đầu lên, cuối cùng cứ dừng lại một giây như vậy, rồi lôi kéo mẹ mình đi thẳng ra.
-
Hứa Gia Mộc kéo Hàn Như Sơ ra khỏi "Bắc Kinh hội", không thèm để ý mẹ mình vẫn luôn miệng kêu la: "Gia Mộc, buông mẹ ra.", đi thẳng đến trước xe của Hứa gia, rồi mới ngừng lại.
Quản gia đang ngồi trong xe, nhìn thấy như vậy, vội vàng xuống xe: "Bà chủ, cậu chủ, có chuyện gì vậy?"
Hứa Gia Mộc căn bản không để ý đến quản gia, trực tiếp mở cửa ra, đẩy Hàn Như Sơ nhét vào trong, sau đó mới mở miệng: "Về nhà!"
Tiếp đó đóng rầm thật mạnh cửa xe lại.
Hàn Như Sơ vội vàng mở cửa ra: "Gia Mộc, con muốn đi đâu? Con không về nhà cùng mẹ sao?"
Sinh nhật lần trước, Hứa Gia Mộc bởi vì chuyện Kiều An Hảo bị bà đẩy từ trên lầu xuống, tức giận một quãng thời gian rất dài, thậm chí ngay cả ngày tết âm lịch cũng không bước vào cửa nhà Hứa gia, cuối cùng vẫn là bà không ăn không uống, cứng rắn tuyệt thực nằm viện, mới khiến cho Gia Mộc trở về, quản gia thay bà nhận hết hành vi phạm tội, nói đây đều là chú ý của ông ta, cuối cùng Hứa Gia Mộc mới dịu lại, vậy mà không bao lâu... Thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy...Với lại so sánh với lần trước còn nghiêm trọng hơn rất nhiều...
Trong lòng Hàn Như Sơ vô cùng hoảng sợ, nếu lúc này Hứa Gia Mộc bỏ đi, cũng không biết phải làm sao mới có thể gọi về...
Hàn Như Sơ suy nghĩ, vội vàng từ trên xe bước xuống, đuổi theo Hứa Gia Mộc, nắm chặt cánh tay của anh: "Gia Mộc, con lại tức giận với mẹ đúng không? Con đừng giận mẹ có được không?"
"Con nghe mẹ nói, đứa bé đó không phải của con, lúc đó con còn hôn mê, đó là tạp chủng của Lục Cẩn Niên, mẹ không thể để cho nó giữ lại... Mẹ không thể để cho con vô duyên vô cớ thay người khác nuôi đứa nhỏ như vậy... Mẹ là vì muốn tốt cho con, con phải tin tưởng mẹ..."
"Lục Cẩn Niên là người ngoài sao? Đó là anh của con! Anh ấy cũng là người của Hứa gia, con trai của anh ấy cũng là con của con, sao không thể giữ được!" Hứa Gia Mộc không biết mình là phẫn nộ, hay bởi vì đau đớn, hoặc là bởi vì kinh hoảng, giọng nói đều trở nên run rẩy: "Mẹ, đó là đứa nhỏ của Kiều Kiều và anh trai con, rõ ràng là một mạng người, làm sao mẹ có thể ra tay được như vậy!"
"Tạp chủng kia không phải là anh trai con! Nó đã đoạt đi công ty của con!" Âm thanh của Hàn Như Sơ bén nhọn.
"Vì sao anh ấy lại cướp công ty của con? Còn không phải do mẹ hại chết con trai của ảnh! Vả lại, một nửa công ty kia cũng là của anh ấy, không phải tất cả đều là của con!" Hứa Gia Mộc nói xong, hung hăng giằng tay ra khỏi Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ bị anh hất một cái lảo đảo, thế nhưng rất nhanh lại bắt được cánh tay của Hứa Gia Mộc: "Mẹ sai rồi, mẹ cam đoan với con, về sau mẹ không bao giờ làm như vậy nữa, được không?"
Hứa Gia Mộc thật sự bị chân tướng khiến cho điên mất, anh vẫn luôn biết mẹ mình không thích Lục Cẩn Niên, anh cũng có thể lý giải mẹ mình không thích cái loại tình cảm này, nhưng anh không nghĩ tới, bà lại có thể làm ra nhiều việc như vậy!
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu, nhìn trời, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn Hàn Như Sơ, đột nhiên bình tĩnh hỏi: "Rốt cuộc mẹ còn làm ra bao nhiêu việc tàn nhẫn với họ nữa, mẹ hãy nói ra toàn bộ cho con biết đi, xem như con cầu xin mẹ, để cho con chuẩn bị tâm lý."
"Không có, không có." Hàn Như Sơ không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu nói: "Thật sự không có."
"Thật sự không có?" Hứa Gia Mộc hỏi.
Hàn Như Sơ gật đầu: "Mẹ thề."
Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc nhìn, trong lòng có hơi chột dạ: "Gia Mộc, con hãy tin tưởng mẹ, thật sự không có, cùng mẹ về nhà, được không? Tuyệt đối đừng không về nhà..."
Hứa Gia Mộc vẫn không nói chuyện, trong đáy mắt của anh hiện lên một nỗi thất vọng, khiến cho Hàn Như Sơ không nói được gì nữa.
Qua một lúc lâu, Hàn Như Sơ mới mở miệng lần nữa: "Gia Mộc, con làm sao vậy? Con đừng mãi im lặng, con đừng dọa mẹ, được không?"
Hứa Gia Mộc rũ mắt xuống, giơ tay lên, móc một xấp giấy từ trong túi ra, đưa cho Hàn Như Sơ.
Hứa Gia Mộc rũ mắt xuống, giơ tay lên, móc một xấp giấy từ trong túi ra, đưa cho Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ nhìn Hứa Gia Mộc, chần chờ một chút, nhận lấy, mở ra, lại phát hiện là tin nhắn di động được in ra.
Hàn Như Sơ mượn ánh đèn ven đường, cẩn thận nhìn một hồi, mới nhìn ra đây là tin nhắn được gửi đi vào đêm thất tịch tình nhân năm ngoái của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.
Hứa Gia Mộc im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: "Trong bốn ngày này, Kiều Kiều ngất xỉu phải nằm viện, điện thoại di động ở nhà chúng ta, mẹ có thể nói cho con biết, là ai lấy danh nghĩa Kiều Kiều gửi những tin nhắn này không?"
Hàn Như Sơ không nói gì, bàn tay cầm những tin nhắn được in ra giấy kia lại hơi run rẩy một chút, sau một lúc lâu, bà ta mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Gia Mộc, con lấy cái này ở đâu?"
Hứa Gia Mộc nhắm hai mắt lại: "Đã đến nước này, mẹ còn quan tâm là người nào ở sau lưng hãm hại mẹ sao? Vấn đề là, đây không phải là hãm hại, đây là sự thật!"
"Mẹ biết anh con yêu Kiều Kiều, có đúng không? Cho nên lúc đầy mẹ lấy Kiều Kiều làm mồi dụ đi tìm anh ấy, anh ấy mới đồng ý cải trang thành con, có đúng hay không? Mẹ không thể gặp anh ấy được, mẹ ngày lễ tình nhân Kiều Kiều đã có hẹn với anh, mẹ đã ra tay độc ác đẩy Kiều Kiều xuống cầu thang, sau đó mẹ lấy cái điện thoại di động này, gởi tin nhắn cho anh, có phải hay không!"
Lúc Hứa Gia Mộc hét lên tới đây, bỗng dưng hốc mắt đỏ lên: "Người có lỗi với mẹ là cha con, không phải là mẹ của anh con, cũng không phải là anh của con, mẹ tỉnh dậy đi, tất cả những điều này đều là lỗi của Hứa Vạn Lý! Tại sao mẹ không đi mà đối phó với Hứa Vạn Lý, tại sao mẹ lại muốn đối phó với bọn họ? Bọn họ đã làm sai chỗ nào!"
"Là Kiều An Hảo không biết xấu hổ đó làm có đúng không? Là Kiều An Hảo làm, có đúng hay không?" Trong lúc bất chợt Hàn Như Sơ cầm mấy tờ giấy kia lên tiếng.
Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc có chút không biết nên nói gì, anh giơ tay lên, vuốt vuốt trán của mình, thở một hơi thật dài, sau một lúc lâu mới nói: "Mẹ thật sự khiến con rất thất vọng."
Chỉ là một câu nói rất đơn giản, nói xong Hứa Gia Mộc đã rút tay khỏi tay Hàn Như Sơ.
"Gia Mộc, con đừng đi…" Đột nhiên Hàn Như Sơ giống như đã nghĩ tới điều gì, quay đầu, trao cho quản gia một ánh mắt.
Trong nháy mắt quản gia như đã hiểu được ý của Hàn Như Sơ, lập tức mở miệng nói: "Cậu chủ, tin nhắn này là do tôi lấy điện thoại của cô Kiều gửi, bà chủ không biết chuyện này, chuyện này đều là do tôi làm, cậu đừng trách bà chủ..."
"Đủ rồi!" Dù Hứa Gia Mộc không quay đầu nhìn hai người ở sau lưng, nhưng trong lòng anh lại như gương sáng, cái gì cũng đã hiểu: "Không cần diễn trò nữa, các người thật sự xem tôi là đồ ngốc sao? Kiều Kiều bị đẩy xuống cầu thang, con đã hiểu là ý của ai, vì thế con tin, là bởi vì mẹ là mẹ con, sinh con ra và nuôi con lớn như vậy, con nghĩ rằng mẹ và con chiến tranh lạnh với nhau lâu như vậy, mẹ sẽ biết mình sai chỗ nào, lúc đó mẹ sẽ nghĩ đến cảm nhận của con trai, sau đó mẹ sẽ tôn trọng con trai của mẹ hơn."
"Nhưng trên thực tế con đã sai rồi."
"Nói thằng với mẹ, bản thân con cũng không biết tin nhắn này là ai gửi cho , đây là một bưu kiện ẩn tên mà con nhận được vào sáng nay, mà mẹ lại nghĩ là Kiều Kiều làm."
"Thật ra thì mẹ chưa từng nghĩ nó là lỗi của mình, dù sao mẹ vẫn luôn làm những việc có lợi cho mình, lại luôn nghĩ hết mọi cách để người khác không được sống tốt."
Nói tới đây, bất chợt Hứa Gia Mộc quay đầu, anh nhìn chằm chằm vào Hàn Như Sơ chẳng biết từ lúc nào đã khóc, vẻ mặt lại trở nên rất lạnh nhạt: "Con đã cho mẹ cơ hội, không chỉ một lần, ngay lúc vừa rồi, khi con hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ còn làm gì nữa, mẹ chỉ cần mở miệng nói thằng với con, cho dù mẹ có gây ra những sai lầm kia, con đều có thể đi chuộc thay mẹ, nhưng mẹ không làm vậy, mẹ vẫn muốn xem con như một thằng ngốc để lừa gạt."
"Tốt nhất mẹ hãy tự chăm sóc bản thân đi, ta về sau cũng sẽ không trở về nhà họ Hứa rồi."
"Gia Mộc, đừng mà, mẹ sai rồi… Mẹ không thể không có con được, Gia Mộc..." Lúc Hàn Như Sơ nghe được câu nói sau cùng, rốt cuộc cũng vì quá đau lòng mà khóc thành tiếng.
Hứa Gia Mộc rũ mắt, đến cùng cũng là mẹ ruột, thấy bà khóc như vậy, trong lòng vẫn sẽ đau: "Con rất muốn tin mẹ, nhưng lúc này, con không làm được nữa."
Hứa Mộc nói xong, liền lui về sau hai bước.
Hàn Như Sơ càng khóc lớn hơn, hệt như tê tâm liệt phế: "Gia Mộc, mẹ đã không còn gì rồi, tối nay mẹ sẽ thân bại danh liệt, về sau mọi người cũng sẽ nói mẹ là một người rất xấu, nhất định ba con sẽ trách mẹ vì đã làm hỏng chuyện, nếu như mẹ mất con nữa, thật sự mẹ sẽ không còn gì nữa… Gia Mộc… Mẹ xin con đừng đi…"
Cuối cùng Hứa Gia Mộc vẫn xoay người đi.
Quản gia cũng lên tiếng bắt đầu van xin: "Cậu chủ, cậu đừng đi."
"Gia Mộc..."
Hứa Gia Mộc kéo cửa xe ra, ngồi vào.
"Gia Mộc, mẹ đã sai rồi, Gia Mộc…"
Hứa Gia Mộc nhắm mắt, đóng cửa lại, ngăn tiếng khóc phía ngoài.
Anh ngồi ngây người trong chốc lát, cũng không nhìn sang Hàn Như Sơ bên cạnh, dứt khoát chạy xe, rời đi.
Lúc lái xe, Hứa Gia Mộc vẫn không nhịn được, một giọt nước mắt lại lăn xuống.
Anh rất đau khổ.
Anh không thể nói ra mình đang đau khổ vì cái gì.
Anh cảm thấy trong một đêm, những gì mà mình từng biết đều đã đổ vỡ.
Người mẹ vẫn yêu thương anh, lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn với anh trai, với bạn của anh như vậy.
Người anh kì quái mà anh có chút hận kia, rõ ràng đã thu mua công ty Hứa thị, tuy nhiên lại một mực âm thầm để lại công ty cho anh, ngay cả trên giấy tờ chia tài sản để lại, người được lợi đều là tên của anh, cho dù mẹ của anh có đối xử với anh ấy như vậy.
Nước mắt ước đẫm không ngừng tuôn ta từ mắt Hứa Gia Mộc, anh đưa tay lên lau nước mắt, sau đó lại rút một tập tài liệu ở bên cạnh ra, đó là giấy tờ phân chia tài sản có chữ ký của Lục Cẩn Niên.
Thì ra, người anh trai từ nhỏ đã không yêu thương đến anh, đều là anh cảm thấy mình đã nhường nhịn người anh trai này, thật ra thì trong xương tuỷ, anh ấy vẫn luôn để ý đến người em trai này.
Hứa Gia Mộc nắm phần bản sao kia thật chặt, ngón tay bắt đầu run rẩy, cuối cùng giống như không thể kìm nén được cảm xúc, dừng xe ở ven đường, gục trên tay lái, bả vai không ngừng run rẩy.
Bởi vì Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc kéo đi, buổi đấu giá bị buộc phải dừng lại, mất đi chủ nhân, tất nhiên những thứ tin tức bùng ra một cách bất ngờ kia cũng ngừng lại, mọi người rối rít tản ra.
Ba Kiều mẹ Kiều vừa rất tức giận, lại rất lo lắng, không ngừng an ủi Kiều An Hảo, thậm chí còn định kéo Kiều An Hảo trở về nhà họ Kiều.
Kiều An Hảo liên tục nói không có việc gì, nói chỉ muốn ở một mình cho yên tĩnh một lát, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi cùng ba Kiều mẹ Kiều tách ra, Kiều An Hảo trở lại trên xe mình, đi ô-tô rời khỏi "Bắc Kinh hội", chạy đến trước quảng trường Thời Đại mới, cô mới tìm chỗ dừng xe, sau đó tìm mấy đồng tiền xu, đi đến trạm điện thoại công cộng, gọi một cú điện thoại cho Hàn Như Sơ.
Điện thoại vang rất lâu, mới được nhận nghe.
Bên trong Hàn Như Sơ, giọng nói chuyện nghe qua tức giận, giống như chịu kích thích rất lớn: "Alo, là ai vậy?"
Kiều An Hảo cầm ống nghe điện thoại công cộng, trầm mặc mười giây, mới mở miệng: "Tôi."
Mặc dù chỉ là một chữ, nhưng Hàn Như Sơ nghe ra biết là ai: "Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi không muốn nói với cô cái gì!"
Sau đó làm bộ như muốn cúp điện thoại.
Hình như Kiều An Hảo rất chắc chắn Hàn Như Sơ sẽ không cúp điện thoại, mà lựa chọn nghe, không nhanh không chậm, ung dung bình tĩnh mở miệng: "Phần tin nhắn đánh máy anh Gia Mộc nhận kia, là tôi gửi cho anh ấy, cho nên cho dù ở trong tiệc từ thiện, rõ ràng là tự tôi ngã sấp xuống, anh sẽ không tin tưởng bà, bởi vì ở đáy lòng anh ấy, tiềm thức đã cho rằng bà người mẹ này gây bất lợi cho tôi."
Giống như Kiều An Hảo đoán, điện thoại chẳng những không bị cắt đứt, bên trong lại truyền đến tiếng mắng một câu của Hàn Như Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"
Kiều An Hảo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói lời của mình: "Dĩ nhiên, ghi âm trên tiệc từ thiện, cũng là tôi làm. Tất nhiên đoạn ghi âm kia, tôi không chỉ vì muốn cho bà khó chịu, mục đích chủ yếu của tôi vẫn là vì cho anh Gia Mộc nghe... Bác gái Hứa, tôi nghĩ anh Gia Mộc, bây giờ nhất định rất tức giận chứ?"
"Đồ tiện nhân!" Trong điện thoại Hàn Như Sơ vì bị tức giận mà có chút thở có chút khó khăn.
"Tiện nhân? Nhưng người yên tâm, tôi cho dù hèn hạ nữa, tôi cũng sẽ không giết chết đứa bé của người khác!" Kiều An Hảo cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần tò mò: "Nhưng, tôi rất muốn hỏi một chút, nếu tôi làm như vậy coi như là hèn hại, tôi rất muốn biết, người làm những chuyện này, nên hình dung như thế nào?"
Kiều An Hảo nói tới đây, nháy mắt mặt lạnh, mở miệng sắc bén giống như từng roi: "Bà đừng tưởng rằng người khác đều là đồ ngốc, thì bà thông minh nhất, bà chỉ ỷ vào Lục Cẩn Niên thích tôi, tôi thích Lục Cẩn Niên, bà mới có thể ở bên trong gây sóng gió, tôi gọi cú điện thoại, chính là vì nói cho bà, nợ trước kia bà thiếu, bây giờ phải bắt đầu hoàn lại, buổi tối sinh nhật bà năm trước, tôi từng nói với bà, tôi sẽ cho bà bị cô lập chết không được tử tế, thì tôi nhất định sẽ nói được thì làm được!"
Hàn Như Sơ nói: "Bị cô lập? Gia Mộc là con tôi, mẹ con chúng tôi liền tâm, cho dù bây giờ nó đang tức giận, nó cũng không thể không quan tâm tôi!"
Nếu trước đây, Kiều An Hảo cũng không có mười phần nắm chắc, nhưng bây giờ không giống, trong tay Hứa Gia Mộc đang cầm thư chia tài sản mà Lục Cẩn Niên đã kí tên kia.
Cô với Hứa Gia Mộc từ nhỏ cùng chơi đùa đến lớn, tuy Hứa Gia Mộc là con trai của Hàn Như Sơ, nhưng tính cách khác rất lớn, là một người trọng cảm tình, hơn nữa tin nhắn cô đánh máy, máy ghi âm, bức thư chia tài sản ba cái đột phát ở trước mắt Hứa Gia Mộc, đầy đủ dao động tín nhiệm của anh với Hàn Như Sơ.
Sau đó, chỉ cần cô và Lục Cẩn Niên bởi vì chuyện nhà họ Hứa, có bất kỳ bất lợi gì... Nhất định người Hứa Gia Mộc đầu tiên sẽ liên tưởng nghĩ đến chính là mẹ anh ấy làm!
Kiều An Hảo tự nhiên hỏi vặn lại một câu: "Vậy sao? Bác gái Hữa, chúng ta cứ xem đi, xem đến cuối cùng, hưu chết vì tay ai!"
Nói xong Kiều An Hảo lấy ống nghe từ bên tai ra, khi cô chuẩn bị gác điện thoại, cô đột nhiên như là lại nghĩ tới cái gì, đặt ống nghe đến bên tai, ngọt ngào nói: "A..., đúng rồi, còn có một việc quên nói cho bà, đó chính là tôi với Lục Cẩn Niên đã kết hôn, bà đã từng hao tổn tâm sức muốn lấy tôi ra để phá hủy Lục Cẩn Niên, nhưng vẫn thất bại, tôi rất muốn biết, hiện ở trong tay bà không có gì để uy hiếp Lục Cẩn Niên, làm thế nào đấu với anh ấy?"
"Hai người đều hèn ..." Hàn Như Sơ gằn từng chữ, hung ác cắn chặt răng nói, chẳng qua là bà còn chưa nói hết, trong lúc bất chợt liền ho khan.
Trong điện thoại truyền đến tiếng quản gia nhà họ Hứa khẩn trương: "Bà chủ, bà chủ, người làm sao vậy?"
"Bà chủ, người vậy mà ói ra máu rồi !"
"Mau gọi xe cứu thương, nhanh..."
Kiều An Hảo nghe động tĩnh lộn xộn bên trong, không có chút mềm lòng, ngược lại trên mặt mang một tầng khí thế kiêu ngạo của người gây sự vừa rồi nói chuyện với Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ, lần đầu tiên, một đêm sinh nhật của bà kia, bà đã hoàn toàn bại bởi tôi!
Đêm nay, cũng như vậy!
Bà yên tâm, từ giờ trở đi, tính thế đã bắt đầu nghịch chuyển, từ nay về sau, bà tuyệt đối sẽ không chiếm được bất kỳ ưu thế gì!
Kiều An Hảo từ điện thoại công cộng trên đường đi trở về trên xe, nhận được điện thoại Lục Cẩn Niên.
Lúc này Bắc Kinh đã 11 giờ tối, Lục Cẩn Niên bên kia vừa lúc 10 giờ sáng.
Ngày hôm qua anh tắt máy trước khi cất cánh, có nhắc với cô, sau khi anh đến Mỹ, có hội nghị khẩn cấp mời dự họp, có thể không thời gian gọi điện thoại cho cô, bay đường dài sẽ phải mất 15 giờ, tính kỹ, đoán anh vừa họp xong, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, thì gọi điện thoại cho cô.
Kiều An Hảo không lên xe, tìm một chiếc ghế bên cạnh quảng trường ngồi xuống, vừa đúng trên đỉnh đầu có một cột đèn đường, ánh sáng ấm áp bao phủ toàn than cô.
Bởi vì thời gian hơi trễ, trên quảng trường chỉ còn có mấy người túm năm tụm ba, sau lưng không có gì ngoài tiếng xe chạy qua, không gian có chút yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên gọi điện thoại video clip, cô nhận nghe, màn hình đen khoảng mười giây, thì gương mặt Lục Cẩn Niên mới nhảy ra.
Nhìn cảnh tượng từ sau lưng anh, có thể là ở trong phòng khách sạn, vừa mới tắm qua, trên người quấn quanh một chiếc áo tắm, tóc chưa sấy, mặc dù đã lau khô một nửa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một giọt nước rơi xuống dưới.
"Kiều Kiều?"
"Ừ." Kiều An Hảo lên tiếng, còn chưa mở miệng, thì từ trên màn hình điện thoại di động thấy mi tâm tuấn dật của Lục Cẩn Niên nhíu lại: "Em đang ở bên ngoài?"
Theo câu hỏi của anh, anh giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian: "Chỗ của em bây giờ đã là mười một giờ khuya, sao không về nhà? Một mình ở bên ngoài? Rất không an toàn."
Khi Lục Cẩn Niên nhìn thời gian, cổ tay đeo dây đồng hồ màu đen đúng lúc tiến vào màn hình điện thoại di động, tay Kiều An Hảo chợt nắm chặt điện thoại di động, tầm mắt nhìn chằm chằm cái đồng hồ đeo tay kia, không dời được tầm mắt ra.
Có phải phía sau dây đồng hồ này, có một vết sẹo xấu xí, lại đau đớn lòng người đúng không?
Lục Cẩn Niên nói thật lâu sau, phát hiện cô gái đối diện từ đầu đến cuối không có phản ứng, xuyên qua màn hình điện thoại di động, thấy Kiều An Hảo ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nơi nào đó, không nhịn được nghi hoặc lên tiếng: "Kiều Kiều? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều An Hảo hoàn hồn, lắc đầu một cái, mỉm cười với camera điện thoại, giọng nói mềm mại: "Không có."
Ngay sau đó liền đổi đề tài: "Chỗ của anh xong chưa?"
"Ừ. . . . . . Họp xong lúc 12 giờ, mới vừa trở lại khách sạn, ba giờ chiều còn có buổi hội nghị." Lục Cẩn Niên cẩn thận nói rõ lịch trình của mình.
Làm việc lâu như vậy, cũng không nghỉ ngơi. . . . . . Ba giờ chiều còn phải đi họp. . . . . . Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, sau đó đau lòng nói: "Vậy sao anh còn chưa nghỉ ngơi?"
"Đợi lát nữa ." Giọng nói của Lục Cẩn Niên rất dịu dàng, trả lời xong vấn đề của Kiều An Hảo, nhìn trong clip, phía sau cô là đường cái trống trải, có chút lo lăngs: "Có phải tâm tình không tốt hay không? Tại sao lại đi lang thang trên đường vậy?"
"Không có." Kiều An Hảo lại lắc đầu, sau đó xê dịch điện thoại di động xuống, chiếu vào đồ của mình: “Em mới vừa tham gia một buổi tiệc."
Kiều An Hảo mặc một chiếc váy trễ ngực, bên ngoài khoác một áo khoác lạnh, lúc cô chiếu vào đồ mình mặc là chiếu từ trên xuống, Lục Cẩn Niên có thể thấy nửa ngực trắng nõn từ trong màn hình, lập tức nhìn sang chỗ khác, giọng nói nhỏ lại: "Trời lạnh như thế này, sẽ cảm lạnh đó, nhanh lên xe rồi về nhà."
"Chờ một lát nữa thôi. . . . . ."
Lục Cẩn Niên khẽ quay đầu trở lại, thấy ngực Kiều An Hảo vẫn ngang với mình, trong cổ họng anh cứng lên, phí thật nhiều công sức, mới miễn cưỡng nặn ra một câu: "Ngoan."
Tại sao lại có vẻ như giỗ em bé vậy. . . . . . Cô không phải là em bé. . . . . .
Kiều An Hảo bĩu môi, đáy lòng lại phát hiện hình như mình rất thích giọng nói như vậy của Lục Cẩn Niên, vốn là còn muốn ở chỗ này một lúc nữa, nhưng không thể chống lại, nên ngoan ngoãn lên xe.
Bởi vì lái xe, Lục Cẩn Niên không thể trò chuyện video, tại phía xa nước Mĩ, mặc dù trị an Bắc Kinh rất tốt, nhưng vẫn sợ cô sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên liền ngắt cuộc gọi video, đổi thành trò chuyện bình thường.
Lục Cẩn Niên sợ mình nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý lái xe của Kiều An Hảo, nên anh vẫn luôn duy trì sự im lặng.
Anh ở nước Mĩ có thể nghe thấy tiếng xe bên cô, còn cô thông qua tai nghe Bluetooth có thể nghe thấy âm thanh tivi bên anh, ô tô của Kiều An Hảo chạy về nhà, dù không có bất kỳ câu nói nào được nói ra, nhưng lại rất an lòng.
Kiều An Hảo dừng xe ở trong vườn Cẩm Tú viên, tháo tai nghe ra, cúp điện thoại, gọi lại cuộc gọi video cho Lục Cẩn Niên, đợi đến khi anh nghe máy, cô mới mở miệng nói: "Em đến nhà rồi."
"Ừ." Lục Cẩn Niên đáp một tiếng, Kiều An Hảo nghe bên trong có âm thanh huyên náo vang lên, sau đó đã nhìn thấy âm thanh của tivi đã bị Lục Cẩn Niên tắt đi, sau đó trong điện thoại truyền đến giọng nói của anh: "Trong tủ lạnh có sữa tươi, nhớ uống một ly..., ngủ sẽ ngon hơn."
Khi Lục Cẩn Niên ở nhà, đây đều là việc của anh, cho dù hiện tại anh đi công tác bên ngoài, nhưng vẫn lo lắng.
Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, đổi giày, chạy vào phòng bếp, cô đợi sữa tươi được hâm nóng, nhìn vào trong điện thoại di động, thấy Lục Cẩn Niên đang xem kênh tài chính kinh tế trên tivi, không nhịn được hỏi một câu: "Anh chưa buồn ngủ sao?"
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn cô một cái: "Chờ một chút, chưa buồn ngủ."
Kiều An Hảo lấy sữa tươi hâm nóng ra, cắm một chiếc ống hút, hút một hơi, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, theo câu nói của Lục Cẩn Niên mà tiếp lời: "Không phải là anh muốn em cũng không ngủ được chứ?"
Đến khi Kiều An Hảo nói xong những lời này, mới ý thức được mình đã nói gì, tại sao da mặt cô dày như vậy …
Kiều An Hảo không dám ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên trong video, đôi mắt đảo quanh, cuối cùng lặng lẽ nâng mí mắt, kết quả lại thấy gương mặt điển trai của Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm mình.
Nhịp tim Kiều An Hảo đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, không nhịn được cúi đầu, lại hút một hơi sữa tươi, cô còn chưa nuốt xuống, liền nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên từ trong điện thoại từ từ truyền đến: "Ừ."
Chỉ là một từ đơn giản, Kiều An Hảo có chút không hiểu hỏi lại, "Cái gì?".
Lục Cẩn Niên nhìn phản ứng ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong lên, người hơi lười biếng nhích lại chiếc gối phía sau, rồi nói: "Anh nói, ừ, chính xác là rất nhớ em."
Kết hôn cùng anh nhiều ngày như vậy, anh chưa từng nói một lời ngọt ngào với cô.
Tính toán cẩn thận , đây là lần đầu tiên.
Lòng của Kiều An Hảo giống như thứ gì đó chậm rãi đánh trúng một cái, vô cùng rung động, cô chỉ cắn ống hút, không uống sữa tươi, qua một hồi lâu , Kiều An Hảo mới “ừ” nhẹ một tiếng tỏ ý đã biết.
Phía bên kia điện thoại của Lục Cẩn Niên không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cô như cũ, lông mi dài không chớp.
Kiều An Hảo rũ mi xuống, không nhìn Lục Cẩn Niên, hai bên điện thoại đều rất im lặng, Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, buông ống hút trong miệng ra, nói: "Em cũng rất nhớ anh."
Kiều An Hảo nói xong năm chữ này, bất chợt nhịp tim trở nên nhanh hơn.
Yêu anh lâu như vậy, ở nước sân bay của nước Mĩ vừa khóc vừa gào thổ lộ với anh, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Tính toán cẩn thận , đây cũng là lần đầu tiên.
Không khí càng thêm yên lặng.
Cuối cùng Lục Cẩn Niên chuyển đề tài, giơ ngón tay của mình, quơ quơ trước camera: "Em xem, đã tím rồi."
Kiều An Hảo ngẩng đầu lên, thấy trên màn hình điện thoại di động ngón tay của Lục Cẩn Niên có mấy dấu răng, đều bầm tím.
Đây là rạng sáng ngày hôm qua, lúc anh lấy giấy kết hôn thì bị cô cắn. . . . . . Lúc ấy có cô lo lắng, cũng sợ hãi, nhớ là mình dùng lực rất mạnh, nhưng lại không nghĩ đến lại nặng như vậy.
Kiều An Hảo có chút ngượng ngùng cong cong môi.
Cơ thể Lục Cẩn Niên hơi chuyển động trên giường, giọng nói chậm rãi: "Hôm nay lúc họp, tất cả mọi người thấy được, còn hỏi tại sao bị vết thương này."
"À?" Kiều An Hảo chớp mắt: "Anh nói thế nào? Chẳng lẽ nói là em cắn anh."
"Không có." Lục Cẩn Niên một mực khẳng định, Kiều An Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng nam vang lên lần nữa: "Anh nói chú chó nhỏ trong nhà tối hôm qua nổi điên, nên cắn, bọn họ còn tốt bụng khuyên anh, nhất định phải chích thuốc ngừa chó dại."
Đầu tiên Kiều An Hảo cười "Hì hì", sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền đanh lại: "Lục Cẩn Niên, anh đang gián tiếp mắng em là chó sao?"
Lục Cẩn Niên nở một nụ cười: "Còn chưa ngốc đến mức không thể cứu."
Kiều An Hảo nổi giận: "Lục Cẩn Niên, ý anh nói đầu em giống như của chó nhỏ sao?"
Lục Cẩn Niên cúi đầu cười ra tiếng, nhìn cô gái nhỏ trên màn hình điện thoại đang hơi nổi cáu, giọng thong thả nói: “Ừm, anh rất yêu chú chó nhỏ ngu ngốc.”
Anh rất yêu chú chó nhỏ ngu ngốc…. Kiều An Hảo cảm thấy dường như có sợi lông từ từ quét qua nơi mẫn cảm nhất trong trái tim mình, cả người trở nên có chút lơ lửng theo, ngay cả tầm mắt cũng không có mục tiêu cố định, đang không ngừng dao động.
Rõ ràng những lời này đang mắng cô là chó nhỏ mà, a, không đúng, chó nhỏ đã đành, lại còn chó nhỏ ngốc nghếch nữa chứ…. Nhưng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, chẳng lẽ cô có chứng thích bị ngược trong truyền thuyết?
Kiều An Hảo cảm thấy mình nên tiếp tục nghiêm mặt với Lục Cẩn Niên, ra vẻ như đang tức giận, nhưng khóe môi cô lại cong lên: “Lục Cẩn Niên, đây là anh đang tỏ tình trá hình với em sao?”
Lục Cẩn Niên tiếp tục cười nhẹ, không trực tiếp trả lời cho Kiều An Hảo, ngược lại ném cho cô một câu hỏi: “Em cảm thấy vậy ư?”
Em cảm thấy, anh chính là đang thổ lộ với em.
Kiều An Hảo nói thầm một câu, sau đó đặt bình sữa không lên trên bàn bên cạnh, liếc nhìn thời gian, đã hơn12 giờ đêm rồi.
Bên Lục Cẩn Niên mới hơn mười một giờ, ba giờ chiều anh phải họp, từ hôm qua sau khi ra khỏi nhà đến bây giờ còn chưa được nghỉ ngơi….
Kiều An Hảo nâng mí mắt, xuyên qua điện thoại, nhìn Lục Cẩn Niên bên kia đại dương: “Anh chưa buồn ngủ sao?”
“Ừ…. Lát nữa đi….” Bay đoạn đường dài, họp cả đêm, thật ra rất mệt mỏi, nhưng khi trò chuyện vui vẻ với cô, lại khiến cả người anh thoải mái vô cùng mà không hiểu vì sao, hơn cả khi một mình anh nằm trên giường nhắm mắt đi vào giấc ngủ, hơn cả việc nghỉ ngơi.
“Này gọi video đường dài rất mắc tiền đó, hơn nữa là do em gọi cho anh, đợi lát nữa điện thoại ngừng hoạt động mất.” Kiều An Hảo nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên lười biếng ngồi trên giường tựa vào đệm, lấy di động ấn gì đó, từ đầu tới cuối không nói gì.
Kiều An Hảo nghe thấy bên Lục Cẩn Niên vang lên tiếng ấn phím.
“Anh đang làm gì đó?” Kiều An Hảo tò mò hỏi một câu: “Trả lời tin của trợ lý sao?”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên có vẻ không tập trung lên tiếng, sau đó di động của Kiều An Hảo rung lên, tiếp theo có hai tin nhắn nhảy lên phần đang gọi video.
Mạng di động Trung Quốc gửi báo tin nạp tiền, tổng cộng có hai phần, mỗi một phần là năm con số, sau đó số dư trong di động của cô đạt tới sáu số.
Trong nháy mắt Kiều An Hảo ngớ người ra.
Trong di động vang lên giọng của Lục Cẩn Niên: “Nhận được rồi hả?”
Kiều An Hảo bừng tỉnh hiểu ra: “Lúc nãy anh ấn ấn, chính là nộp thêm tiền điện thoại cho em sao?”
Lục Cẩn Niên chỉ nhíu mày không nói gì, nhưng anh hành động như vậy, rõ ràng cô đã khẳng định được.
Cái gọi là hạnh phúc tràn đầy, có lẽ chính là cảm giác lúc này.
Có một số việc cô vốn muốn chờ anh trở về rồi nói, nhưng mà bây giờ đột nhiên cô có chút không muốn đợi nữa.
“Ừm…. Lục Cẩn Niên, nếu anh thật sự không ngủ được, em kể câu chuyện cũ cho anh nghe nhé?”
“Được.” Lục Cẩn Niên không hề ý kiến: “Rửa tai lắng nghe đây.”
Kiều An Hảo mỉm cười, nói vào trong điện thoại: “Anh chờ chút, em lên lầu trước đã.”
“Ừ.” Theo giọng Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo nhanh chân chạy vọt lên lầu, sau đó vào phòng ngủ, học bộ dạng trong video của Lục Cẩn Niên, nằm trên giường sau lưng lót một tấm đệm, ôm chăn nói: “Bây giờ em bắt đầu nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro