Chương 700: Giải thích (8)
“Bây giờ em bắt đầu nhé.”
Lục Cẩn Niên lại “Ừ” một tiếng.
Kiều An Hảo nâng di động, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên trong video yên lặng tầm mười giây, giống như là đang sắp xếp lời nói, sau đó giọng rõ ràng mở miệng nói: “Trước kia, có một nam một nữ, quan hệ của bọn họ rất mập mờ, sau đó vào một ngày bọn họ hẹn nhau ăn cơm tối.”
“Ngày đó chính là một ngày lễ rất đặc biệt, cô gái rất vui vẻ, sáng sớm ra khỏi giường lục tung tủ mặc thử quần áo.”
Theo lời Kiều An Hảo kể, cô cảm thấy dường như trong nháy mắt thời gian bị kéo trở về lễ tình nhân đêm Thất tịch năm trước.
“Cô gần như là mang hết quần áo trong phòng thử qua một lần, rốt cuộc tìm được bộ tương đối vừa lòng, sau đó cô còn đi thẩm mỹ viện gần đấy, trang điểm khuôn mặt rất xinh xắn đẹp đẽ. Lúc đó thời gian chỉ mới hơn một giờ chiều, cách thời gian bọn họ hẹn còn hơn sáu giờ, vì cô gái muốn giết thời gian nên đi dạo lung tung trong cửa hàng, cuối cùng mới chợt nhớ ra cái gì đó, liền chạy đi chọn cho người đàn ông một phần quà tặng trong ngày lễ.”
“Lúc cô gái đứng xếp hàng tính tiền, bỗng nhiên xảy ra một số việc, cô gái liền đi tìm người đàn ông, lúc đó cô gái rất vô tâm thốt ra một câu khiến người đàn ông vô cùng tức giận, sau đó hai người đã xảy ra tranh cãi, cuối cùng người đàn ông bỏ đi.”
Giọng Kiều An Hảo rất mềm mại, rất êm tai.
Lục Cẩn Niên cực kỳ im lặng, ngồi nghe cũng rất chăm chú, nhưng dường như anh dự cảm được Kiều An Hảo kể rốt cuộc chuyện gì rồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhưng cũng không lên tiếng cắt ngang lời cô nói.
“Thật ra lúc đó cô gái có xin lỗi, nhưng người đàn ông hơi nóng tính, cô gái cảm thấy không phải mình cố ý, trong lòng cũng có chút oan ức, sau đó hai người cứ như vậy không ai để ý đến ai.”truyện bên di3ndanlequydon.com.
“Bởi vì có một người đàn ông từ nhỏ đã đối xử rất tốt với cô gái bị người khác chọc tức, cô liền đi qua thăm.”
Theo lời Kiều An Hảo nói, dần dần Lục Cẩn Niên bị kéo nhớ lại thời gian đó, vốn từ nãy đến giờ anh đều rất yên lặng nghe cô nói bỗng dưng lên tiếng: “Thật ra người đàn ông này cũng không phải là nóng tính, chỉ là có chút để ý người con gái mang anh so sánh với người khác, anh tới phòng tập thể thao, chạy bộ đằng đẳng hai giờ liền, cuối cùng cảm thấy bản thân chưa đủ nhẫn nhịn, gửi cho tin nhắn xin lỗi cho cô gái.”
Kiều An Hảo hít sâu một hơi: “Nhưng mà, người đàn ông này không biết…. Lúc cô gái đi tới nhà người bạn, nghe bọn họ nói chuyện xong, trong lòng thật sự không dễ chịu, sau đó khi đi toilet, nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mình, có chút tiếc nuối buổi cơm tối của bọ họ cứ như vậy bị lỡ làng, vì thế đã nghĩ muốn gửi tin nhắn xin lỗi người đàn ông.”
“Cô gái kia không phải cứ như vậy đơn thuần suy nghĩ một chút là cô ấy có thể gửi tin nhắn cho người đàn ông.”các bạn đang đọc truyện bên di*endanlequydon.com.
Lục Cẩn Niên không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên màn hình không rời mắt.
“Cô gái ấy suy nghĩ một lúc lâu mới sắp xếp được lời nói cho đúng.”
Giọng điệu của Kiều An Hảo rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao lại khiến Lục Cẩn Niên cảm nhận mùi vị của đau thương.
“Nội dung tin nhắn của cô gái là: Buổi chiều em kích động quá, xin lỗi, anh nói hẹn em đêm nay ăn cơm, đến lúc đó chúng ta nói chuyện một chút nhé, có được không? Bây giờ em về nhà chờ anh….”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên hơi đờ đẫn, xuyên qua điện thoại nên Kiều An Hảo không nhìn thấy ngón tay anh đã bắt đầu run rẩy.
Kiều Kiều đã gửi tin nhắn cho anh? Tại sao anh chưa nhận được?
Trong lòng anh mơ hồ có một dự cảm nào đó…
Ngay sau đó Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng Kiều An Hảo, vẫn duy trì giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cô bé vừa tới thì bà dì liền gọi, kêu rót cho bà ly nước.”
“Cô bé chắc là đồng ý… Nên ngay sau đó tắt di động, bưng cốc nước đi xuống lầu, trong lòng cô ấy còn đang tính gửi một tin nhắn, rốt cuộc không biết có vấn đề gì không. . .
“Chỉ là, lúc cô bé ấy bưng cốc nước lên lầu…” Hốc mắt Kiều An Hảo chợt phiếm hồng, cô ngẩng đầu, không nhìn màn hình di động nữa mà nhìn chằm chằm trần phòng ngủ, tiếp tục nói: “Ngay khúc ngoặt, đột nhiên có một người từ trên lầu vội vội vàng vàng vọt xuống, đâm sầm vào cô bé, cô bé không chút đề phòng liền bị trượt chân, lăn từ trên cầu thang xuống.”
Mặt Lục Cẩn Niên lập tức thất sắc, anh nhớ lại lúc ở Mỹ, Kiều An Hảo ở trong thang máy nói với anh, sở dĩ cô lỡ lẹn là vì nằm viện.
Lúc đó anh có chút đau lòng, nhưng lại không nghĩ rằng sự tình lại nghiêm trọng như vậy.
Qua một lúc lâu sau, Lục Cẩn Niên mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Sau đó, cô bé kia liền cảm thấy dường như mình sắp chết vậy…”
Dù cho là hồi tưởng lại, Kiều An Hảo vẫn nhớ như in bản thân lúc đó, mạng sống treo lơ lửng, trong đầu chỉ hiện ra duy nhất cách nghĩ đó.
“Cô ấy cảm thấy thể lực của mình đang dần cạn kiệt, ý thức mong manh, cô ấy vô cùng sợ hãi, vô cùng hoang mang, đột nhiên cô ấy muốn trò chuyện với chàng trai, cô ấy muốn gửi tin nhắn kia cho anh ấy, bởi cô ấy cảm thấy có thể đó lần cuối cùng cô ấy nói chuyện với chàng trai…”
Giọng Kiều An Hảo nhỏ dần, có chút khàn khàn: “Nhưng cô ấy không dễ dàng gì mới cầm được điện thoại, vừa ấn màn hình sáng lên thì liền ngất đi.”
Lục Cẩn Niên vừa định hỏi “Còn sau đó thế nào?”, đúng lúc vừa mở miệng, lại không không phát ra âm thanh nào.
Hai đầu điện thoại thành ra có chút yên tĩnh.
Khoảng một phút đồng hồ sau, Kiều An Hảo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn phía màn hình di động, đáy mắt nhuốm một tầng hơi nước, lấp lánh long lanh: “Cô bé ấy suýt nữa đã chết, hôn mê tròn bốn ngày bốn đêm trong bệnh viện, đợi tới khi cô ấy tỉnh lại, chàng trai kia đã rời đi…”
Kiều An Hảo nói tới đây, nhớ lại bản thân lúc chạy ra khỏi bệnh viện, tìm kiếm bóng hình anh khắp thành phố Bắc Kinh, cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc lên.
“Cho nên… lúc đó, em không đọc được tin nhắn anh gửi cho em, cũng không nhận được điện thoại anh gọi cho em? Thậm chí, ngay từ đầu em cũng không biết anh đợi ở nhà em ba ngày ba đêm?” Lục Cẩn Niên hỏi, trong giọng nói có chút run rẩy.
Kiều An Hảo không trả lời, bởi vì dòng lệ vẫn đang tuôn rơi.
Trong những ngày đó, cô đang hôn mê, vậy… những tin nhắn ấy là ai đã trả lời?
Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên vô vàn cách nghĩ, nhưng vẫn không có được đáp án cụ thể, tiếng Kiều An Hảo mềm mại mang theo chút nức nở lại truyền đến: “Lục Cẩn Niên, cô bé ấy, cô ấy nói, nếu cô ấy biết, chàng trai kia gửi tin nhắn tỏ tình, nhất định cô ấy sẽ không cự tuyệt.”
Một câu nói đủ giải đáp tất cả nghi hoặc trong đầu Lục Cẩn Niên.
Trong nháy mắt này, Lục Cẩn Niên không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, anh sửng sốt một phen, thất thần, sau cùng đột ngột ngắt điện thoại.
Kiều An Hảo vốn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương khi nhớ lại chuyện cũ thì nghe thấy tiếng tút tút tút của đầu điện thoại bên kia truyền đến, chớp mắt ngạc nhiên, chăm chú nhìn màn hình di động, chầm chậm chuyển sang thẫn thờ.
Cô đang giải thích với anh… sao anh lại đột ngột tắt máy vậy?
-
Rõ ràng Lục Cẩn Niên không có vận động mạnh, chỉ đơn giản là gọi một cuộc điện thoại, thậm chí nội dung cuộc nói chuyện và giọng điệu còn quyến luyến như vậy.
Nhưng anh lại cảm thấy mình như vừa trải qua một cuộc chạy đua Marathon vậy, hô hấp dồn dập không thể khống chế.
Anh hung hăng vứt điện thoại di động ở đầu giường, trái tim run rẩy một hồi, sau đó tung chăn ra, đi tới đi lui vòng quanh phòng ngủ.
Kiều An Hảo vừa nói gì nhỉ?
Nói lúc trước cô ấy hôn mê tròn bốn ngày? Nói những tin nhắn ấy không phải cô ấy trả lời? Nói cô ấy còn muốn gửi tin nhắn giải thích?
Những điều này hoàn toàn tương phản với những gì anh biết!
Nói cách khác, Kiều An Hảo chưa bao giờ nói với anh rằng anh không xứng!
Hơn nữa, khi nãy cô ấy còn nhắc tới cái gì nhỉ?
Nếu cô bé kia biết chàng trai gửi tin nhắn tỏ tình, cô ấy nhất định sẽ không cự tuyệt!
Lục Cẩn Niên cảm thấy hạnh phúc quá đỗi, anh thật sự không có biện pháp nào tiêu hóa được.
Đây hẳn không phải ý nghĩ viển vông làm cho người ta mộng tưởng hão huyền đi?
Lục Cẩn Niên quay đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, trước kia lúc tâm lý anh có vấn đề, đều là buổi tối bị giày vò nhiều nhất, bây giờ đang là ban ngày ban mặt…
Lục Cẩn Niên đưa tay lên day day mi tâm, xong đời rồi, anh chắc chắn trong lòng lại xuất hiện vấn đề liền muốn gọi điện thoại cho Lucy, bảo cô khẩn trương, lập tức phái một bác sĩ tâm lý qua nói chuyện với anh!
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, lập tức nhặt điện thoại từ trên mặt đất lên: “Lucy, lúc này tôi cảm thấy rất không bình thường, cô nhanh chóng tìm cho tôi một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy tới đây, tôi đang ở khách sạn Hilton, phòng sô 1513…”
Lục Cẩn Niên ngừng một chút, trước khi ngắt điện thoại còn nói: “Cô tốt nhất là kêu hai người qua đây, lần này có khả năng không phải là chứng uất ức mà là chứng phán đoán.”
Ngắt điện thoại, Lục Cẩn Niên nhìn đến cuộc gọi phía dưới là của mình và Kiều An Hảo.
Vừa rồi anh thật sự gọi điện thoại nói chuyện với cô…
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một lát rồi gạt một cái, gọi điện cho Kiều An Hảo, đầu bên kia rất nhanh bắt máy: “Em vừa gọi cho anh à?”
Mặc kệ câu hỏi của anh, đổi lại là chất vấn của Kiều An Hảo: “Lục Cẩn Niên, vừa rồi sao anh cúp điện thoại của em?”
Lục Cẩn Niên chỉ một mực hỏi: “Em vừa nãy gọi cho anh nói là em hôn mê bốn ngày, có đúng hay không?”
Kiều An Hảo há hốc mồm, chưa kịp trả lời, Lục Cẩn Niên lại hỏi: “Em còn nói, em không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của anh, đúng hay không?”
“Còn nữa, em nói, nếu em biết anh tỏ tình với em, chắc chắn sẽ không cự tuyệt anh, đúng hay không?”
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên hỏi liền một lúc ba câu hỏi không có chen vào được câu nào, đáy lòng nổi lên một cơn tức giận, vừa định hỏi anh rốt cuộc là muốn như thế nào thì tiếng Lục Cẩn Niên lại truyền đến: “Kiều Kiều, thực ra trong trái tim em, anh là người em yêu nhất, xứng với em nhất, đúng không?”
Câu hỏi này khiến cho trái tim Kiều An Hảo âm ỉ nhói đau, cơn tức giận vừa rồi trong nháy mắt liền tan thành mây khói, cô vô cùng chắc chắn trả lời Lục Cẩn Niên: “Đúng.”
Bởi vì đau lòng, nên giọng Kiều An Hảo có chút kích động.
Cô mở to miệng, tiếp tục nói: “Thật ra em cũng giống anh…”
Nhưng lời của cô chưa kịp nói xong, điện thoại lại lần nữa bị Lục Cẩn Niên ngắt rồi.
Kiều An Hảo muốn nói một câu “Em cũng yêu anh tròn 13 năm, cả quãng thời gian của tuổi thanh xuân” phía sau, nhưng cứ như vậy bị tiếng tút tút tút từ điện thoại bóp nghẹn trong cổ họng.
Cái quái gì thế!
Kiều An Hảo ném điện thoại đánh phịch một cái lên giường, Lục Cẩn Niên có ý gì vậy, tự nhiên ngắt điện thoại của cô đến hai lần!
-
Lục Cẩn Niên lại một lần nữa ném điện thoại lên giường, người giống như bị đứng hình, ngây ngốc đứng trong phòng khách sạn rất lâu, sau đó một trận vui sướng như thủy triều dâng trong lòng, khiến anh trong nháy mắt đắm chìm trong đó.
Lục Cẩn Niên nghĩ cuộc đời mình chưa bao giờ lại kích động, hưng phấn, vui sướng như hiện tại.
Vốn dĩ đã từng có một đêm, khiến cho anh sống không bằng chết, tới giờ nghĩ lại câu “Anh xứng sao?” mặc dù không phải cô gửi nhưng trong ngực vẫn có chút cảm giác âm ỉ đau.
Tin nhắn đó, rốt cuộc là như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu Lục Cẩn Niên chưa lâu đã bị anh vứt ra sau đầu.
Đối với anh mà nói, mưu mô và đớn đau, không phải là cái đáng sự nhất.
Đáng sợ nhất là bị cô gái mình yêu ghét bỏ.
Bây giờ đây, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy chưa từng ghét bỏ anh.
Anh cảm thấy được nơi sâu nhất trong trái tim mình, ngày đêm bị đè nén, trong nháy mắt đã được quét sạch, khiến cho cả người anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Lục Cẩn Niên như bị niềm vui lớn quất ngã, cả người ngây ra hơn mười phút, sau đó mới bất tri bất giác hồi phục lại tinh thần, anh vội vàng nhặt điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lucy, nói không cần sắp xếp bác sĩ tới chỗ anh nữa.
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên nắm di động trong tay, lại nghĩ đến những lời Kiều An Hảo vừa nói với mình, tự nhiên lại toét miệng cười.
Kiều Kiều chưa từng ghét bỏ anh…
Tận đáy lòng anh nhanh chóng lan tràn một loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời.
Mãi cho đến khi điện thoại rung lên, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng mới dần hoàn hồn, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là trợ lý gọi tới, liền gạt sang tiếp điện thoại, có thể vì tâm tình quá tốt, đến nỗi những lần trước đều là sau khi trợ lý hô “Lục tiên sinh” Lục Cẩn Niên mới lên tiếng, nhưng lần này phá lệ chủ động mở miệng, hỏi: “Sao vậy?”
Mấy hôm trước trợ lý mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, chỉ là sau khi về nước Lục Cẩn Niên không tới truyền thông Hoàn Ảnh làm việc, cho nên trợ lý cũng ít liên lạc với anh, nhưng cho dù là ít đi nữa thì trợ lý cũng vẫn nhớ rõ phản ứng của Lục Cẩn Niên mỗi lần nghe điện thoại, lúc này tiếp nhận điện thoại mình còn chưa mở miệng chào hỏi đã nghe được câu “Sao vậy?”, khiến cho trợ lý hơi có chút thụ sủng nhược kinh, qua một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói chuyện chính: “Lục tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói đêm nay anh thật sự rất ngầu, vậy mà lại có thể ra tay với nữ sĩ Hàn Như Sơ!”
Lục Cẩn Niên nghe thấy cái tên mà mình không muốn nghe, nhíu nhíu mày, cảm thấy mất hứng, may mà Kiều An Hảo đã cho đem đến cho anh niềm vui quá lớn, nên lúc này không có trở mặt ngắt điện thoại, hỏi ngược lại một câu: “Ra tay cái gì mà ra tay?”
Trợ lý nói: “Lục tiên sinh, việc anh làm sao lại hỏi tôi?”
Lục Cẩn Niên thấy trợ lý như đang nói mớ, chau mày: “Chả hiểu gì luôn, tôi đang ở Mỹ.”
Trợ Lý nghe Lục Cẩn Niên nói xong, “Á?” một tiếng, sau đó sững sờ nói: “Lục tiên sinh, anh đang ở Mỹ? Vậy tối nay chuyện trong bữa tiệc từ thiện là ai làm?”
"Dạ tiệc từ thiện nào?" Trợ lý không giải thích được khiến Lục Cẩn Niên có chút mất kiên nhẫn, giọng nói bỗng chốc lạnh xuống: "Cậu có thể nói rõ ràng hơn không?"
Cuối cùng trợ lý cũng đã hiểu, dạ tiệc từ thiện đó không phải là do Lục Cẩn Niên làm.
Cậu ta cảm giác Lục Cẩn Niên không vui, vội vàng trình bày: "Anh Lục, thật ra là tôi nghe cô Kiều nói, cô Kiều có một người bạn học được gả cho tổng giám đốc Vạn Hòa Lương vào hai năm trước, tối nay cô ấy đến Bắc Kinh đi tham gia buổi dạ tiệc từ thiện được tổ chức mỗi năm một lần, nói là trong dạ tiệc tối nay Hứa gia có giành được một vật phẩm đấu giá, nhưng khi bà Hứa lên đài nhận thưởng thì dàn nhạc bất chợt bị ngưng, ngay sau đó một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa bà Hứa và một người đàn ông được phát ra, nội dung của cuộc đối thoại chính là việc bà Hứa hại chết đứa con của cô Kiều..."
Theo lời nói của trợ lý, mi tâm Lục Cẩn Niên dần nhíu chặt lại.
"Tôi đã hỏi cô Kiều sơ lược về nội dung cuộc ghi âm, tuy rằng nó không được đầy đủ, nhưng tôi có thể khẳng định, người kia chính là người lúc trước nói chuyện cùng bà Hàn Như Sơ, nội dung cuộc nói chuyện đều được tôi ghi âm vào trong chiếc bút, không phải nó ở trong tay anh sao, tôi còn tưởng tối nay anh sẽ ra tay..."
Nghe đến đó Lục Cẩn Niên cũng đã hiểu rõ chân tướng.
"Anh Lục, bà Hàn Như Sơ cao ngạo như vậy, nên biểu cảm của bà Hàn lúc bị vạch trần tại chỗ chắc chắn là rất phong phú, chỉ tiếc là tôi không ở đó." Trợ lý cảm thán một câu qua điện thoại, mang theo mười phần tiếc nuối.
"Việc máy ghi âm, ngoài cậu và tôi ra, còn ai biết nữa không?"
Im lặng nghe lâu như vậy, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trợ lý bị hỏi có chút kinh ngạc, sau liền mở miệng nói: "Cô Kiều."
Dường như cùng lúc với trợ lý, Lục Cẩn Niên đồng thanh nói: "Kiều Kiều."
Không sai, chắc chắn là cô ấy.
Trợ lý của anh nói không sai, chỉ có một cái máy ghi âm, ở ngay trong ngăn kéo tại Cẩm Tú viên, mà Kiều An Hảo lại ở Cẩm Tú viên, cho nên khả năng cô đã phát hiện ra chiếc bút này là rất cao, hơn nữa tối nay cô còn tham gia buổi tiệc từ thiện kia.
Chả trách lúc tối...cô ấy đột nhiên nói nhiều như vậy, còn giải thích với anh về lễ tình nhân năm ngoái, còn nói cô không gửi tin nhắn, chỉ vì quá vui mừng mà anh lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất, đó chính là cô hôn mê thì làm sao có thể nhắn tin với anh được? Chắc là sau đó cô mới xem điện thoại nên biết được chuyện này...
Thế nhưng trước mặt toàn bộ giới quý tộc Bắc Kinh, cô lại không vạch trần bộ mặt thật của Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ là mẹ ruột của Hứa Gia Mộc, chẳng phải có một thời gian dài cô không thích Hứa Gia Mộc sao?
Cho đến bây giờ, chẳng phải cô vẫn luôn xem Hứa Gia Mộc là kẻ đã suýt lấy đi mạng sống của cô sao?
Nhưng cô lại chọn bỏ qua cho Hứa Gia Mộc, khiến cho con của hai người... Để cả anh và cô cùng hết giận...
Kiều An Hảo này đúng là một cô gái tốt, rốt cuộc cô muốn anh phải vui mừng cùng cảm động đến như thế nào nữa mới chịu dừng lại đây?
"Anh Lục? Anh Lục?" Chờ mãi vẫn không thấy Lục Cẩn Niên nói gì, trợ lý nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Lục Cẩn Niên hoàn hồn, không chần chờ mở miệng nói: "Bây giờ cậu lập tức đặt cho tôi một vé máy bay bay về nước, càng sớm càng tốt."
Nói xong Lục Cẩn Niên lập tức ngắt điện thoại, bắt đầu thu dọn hành lý
Cái gì mà ba giờ chiều có cuộc họp trọng điểm, không quan trọng, cái gì cũng quan trọng, hiện giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc về nước, trở về lúc anh không ở đây, vì anh mà lén lút làm nhiều chuyện như vậy, để anh được hạnh phúc ở bên cạnh cô như vậy.
Bị Lục Cẩn Niên cúp điện thoại hai lần liên tục, Kiều An Hảo buồn bực, nhất là lần thứ hai, trong lòng cô đang cảm động, không khí lại vừa khéo, lòng cô tràn đầy mềm mại muốn nói hết về tình yêu say đắm mà nhiều năm cô dành cho anh được chôn kín nơi sâu trong tim, kết quả...Lục Cẩn Niên lại không hiểu phong tình lập tức "cộp" một tiếng, ngắt điện thoại.
Câu nói kia liền bị nghẹn lại nơi cổ họng, Kiều An Hảo nghĩ thế nào cũng có chút tổn thương.
Nhất là lúc Kiều An Hảo vốn tưởng rằng anh biết mình mắc lỗi mà gọi điện thoại lại cho mình, không ngờ đợi đến giữa khuya, từ mười hai giờ rưỡi đến tận ba giờ sáng vẫn không thấy tin nhắn nào chứ đừng nói đến một cuộc gọi.
Càng suy nghĩ, từ tổn thương một chút lại biến thành rầu rĩ không vui.
Đau lòng, nản chí, cuối cùng Kiều An Hảo cũng không kìm nén được, cầm lấy điện thoại gọi cho Lục Cẩn Niên thêm một cuộc nữa, tắt máy?
Đang họp sao?
Kiều An Hảo nằm sấp trên giường, giống như đang chờ Lục Cẩn Niên họp xong sẽ gọi lại, cuối cùng chờ...chờ...cô ngủ khi nào không hay.
Bởi vì ngủ quá muộn mà ngày hôm sau cô ngủ dậy trễ, việc đầu tiên Kiều An Hảo làm là cầm lấy di động xem Lục Cẩn Niên có liên lạc với mình không, lại chỉ thấy ngoài tin nhắn của 10086 cùng mấy tin nhắn software quảng cáo thì không còn gì khác.
Kiều An Hảo liền dơ ngón tay ra tính toán, ở bên kia bất quá cũng mới mười giờ đêm, vì thế liền tiếp tục gọi điện thoại nhưng vẫn tắt máy.
Kiều An Hảo khó hiểu gãi đầu, lúc vào phòng vệ sinh đánh răng còn thở dài hai lần.
Vừa đi ra khỏi toilet, Kiều An Hảo nghe thấy điện thoại kêu lên hai tiếng, tuy đã tự hứa là nếu Lục Cẩn Niên có nhắn tin thì cô cũng sẽ tuyệt đối không thèm để ý nữa, nhưng Kiều An Hảo vẫn cấp tốc chạy tới trước giường, cầm lấy di động, kết quả lại là tin nhắn của Triệu Manh.
Tin nhắn Triệu Manh gửi tới là một Microblogging liên tiếp, Kiều An Hảo bấm vào, lại là scandal về mình, trở về tìm kiếm đề tài nóng, hiện lên dòng chữ: "Kiều An Hảo, ngôi sao đảo thiếp "
(Na: đảo thiếp nghĩa là thất bại, sụp đổ. Mình để hán việt nghe hay hơn.)
Bấm vào cái đề tài kia, có thể nhìn thấy hai scandal của Kiều An Hảo.
Scandal thứ nhất: "Kiều An Hảo quấn chặt lấy ảnh Lục đế, cầu ái bất thành, khóc lóc ở sân bay giống như người đàn bà chanh chua, không có hình tượng chút nào."
Mặt sau tặng kèm thêm một đoạn video clip.
Kiều An Hảo bấm xem, trong đó là hình ảnh cô đang đứng ôm Lục ảnh đế từ sau lưng, nước mắt nhạt nhòa.
Trong đoạn video clip này là cảnh ảnh Lục đế cẩn thận giúp cô che đầu tránh ống kính, nhưng bộ dạng như hoa lê ướt đẫm của cô vẫn không thoát khỏi chiếc camera đang chực hướng về phía mình, thoạt nhìn giống như cô đang tỏ ra tội nghiệp muốn cầu xin Lục Cẩn Niên gì đó.
Từng nói Kiều An Hảo là người mới không gây nhiễu đến mọi người, nhưng cô của bây giờ, liên tục được tiếp nhận những vai diễn quan trọng, vốn đã thu hút ánh mắt của mọi người rồi, cộng thêm sau khi bộ phim "khuynh thành thời gian" được công chiếu , cô liền được liệt vào danh sách diễn viên có kỹ thuật diễn xuất sắc, cuối năm ngoái cô và Lục Cẩn Niên còn được bình chọn trên Internet là cặp đôi đẹp nhất, vậy nên cô liền bị biến thành một tâm điểm nóng hừng hực.
Đoạn video clip này chỉ vừa được đưa lên mạng lúc năm giờ sáng, bây giờ cũng chỉ vừa qua năm giờ một chút mà đã có hơn một triệu lượt view trên page, số lượng bình luận cũng hơn sáu chữ số rồi.
Scandal khác có nội dung: "Kiều An Hảo tự tiện gọi Lục Cẩn Niên là chồng.
Hơn nữa còn có một nội dung là: “Kiều An Hảo, nếu như Lục Cẩn Niên là chồng cô, vậy sao lại không có nhẫn cưới?”
Đây cũng là một đoạn video. Kiều An Hảo nhận được, chính là ‘Vừa gặp đã yêu’ ở trong phòng hóa trang không biết ai đã lén ghi âm lại, lúc đó cô ấy hỏi cô, ảnh đế Lục Cẩn Niên là bạn trai của cô thật sao? Cô nói không phải, Lục Cẩn Niên là chồng cô.
Câu trả lời này của cô được lập lại hơn mười lần ấy chứ.
Kiều An Hảo nhìn lướt qua, những câu trả lời kia trên cơ bản không ai đứng ra nói giúp cô.
Người hâm mộ Lục Cẩn Niên có rất nhiều, bây giờ cô ôm anh khóc, còn nói anh là chồng cô, dẫn tới mấy người hâm mộ đó điên cuồng mắng chửi. Đương nhiên mỗi người của công chúng, đều có chút ít ‘đen’, tự nhiên không cần nói, mắng càng nghiêm trọng.
Trừ lần đó ra, những câu trả lời kia, không phải nói cô không biết xấu hổ, nói đúng là cô ngược lại lấy chồng, có những lời bàn tán cũng dễ nghe, giống như là phụ nữ không thể không có tôn nghiêm, không thể không mạnh mẽ, sẽ bị người khác xem thường, có mấy lời nói linh tinh gì đó, những lời này đều uyển chuyển nói sau lưng cô, còn là nói cô quấn lấy Lục Cẩn Niên.
Đối với vấn đề này Kiều An Hảo, không phải là không ngại, nhưng trong lòng có chút không thoải mái, dù sao cũng bị nhiều người mắng như vậy, đổi lại là ai cũng không thể có tâm tình tốt đến xem như không có chuyện gì xảy ra.
Vì để tránh một mình ở nhà lại nghĩ đến chuyện xấu này, Kiều An Hảo dứt khoát hẹn Triệu Manh giữa trưa đến chỗ Acr ăn cơm.
Acr là cửa hàng ăn uống có chi phí cao nhất ở Bắc Kinh.
Nơi đây bán ra mỗi một món, giá rẻ nhất của một món cũng là từ năm con số tính lên.
Vốn là Kiều An Hảo nghĩ, khi cô và Triệu Manh ăn cơm xong, liền đi dạo phố, kết quả là khi Triệu Manh gọi xong thức ăn, đồ ăn cũng chưa dọn lên hết, cô ngồi đối diện Triệu Manh, liền đưa cô xem đoạn video, nhìn xem liền hết hứng thú ăn cơm.
Đoạn vi deo, là do hai nữ minh tinh có quan hệ không tệ với Triệu Manh gởi tới.
Góc quay khác nhau, hẳn là ở trong đoàn.
Bên trong cũng không có nhiều người, cũng có mười, đều là người trong giới.
Là có người trong đoàn nói đến chuyện cô quấn quýt Lục Cẩn Niên, hỏi thăm cô và ảnh đế Lục Cẩn Niên có kết hôn hay không?
Kết quả, Lâm Thi Ý châm chọc và cười nhạo: “Cô cảm thấy thế nào? Nếu như ảnh đế Lục Cẩn Niên thật sụ cưới cô ta, chẳng lẽ đến nhẫn cưới cũng không tặng cô ta hả?”
“Vả lại, nếu như một người đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, sẽ bỏ mặc cô ta đi đến sân bay sao, trước mặt nhiều người như vậy, tội nghiệp ôm bản thân khóc như vậy?”
“Tôi cảm thấy, ảnh đế Lục Cẩn Niên bị cô ta quấn lấy không thoát được, cho nên mới miễn cưỡng ở cùng một chỗ với cô ta, quan trọng là, nếu như cô ta là vợ Lục Cẩn Niên, vậy sao khi Lục Cẩn Niên tham gia các bữa tiệc, lại chưa từng dẫn theo cô ta?”
Mặc dù tính cách Lục Cẩn Niên không được tốt, nhưng mà đẹp trai nhiều tiền, quả thực là người đàn ông trong mộng của rất nhiều phụ nữ, Lâm Thi Ý nói vậy, ngược lại có nhiều người cũng hùa theo.
Nhìn vào tấm ảnh, Lâm Thi Ý thật lâu mới nói thêm một câu: “Phụ nữ cho không đưa tới cửa, ngu gì không ngủ, liền nghĩ Lục Cẩn Niên là chồng cô ta sao, cô ta có thể gả cho ảnh đế Lục Cẩn Niên sao!”
Gì hả! Cô là người phụ nữ cho không đưa tới cửa, ngu sao mà không ngủ?
Chẳng qua Kiều An Hảo cảm thấy bị tức, một ngụm máu bị nghẹn ở cổ họng, cả người không khỏe rồi.
Phía sau lại có thêm mấy người hùa theo: “Cô có thấy cô ta đọc truyện quá nhiều rồi nghĩ mình là công chúa trong truyện cổ tích không? Cái này gọi là chứng vọng tưởng, phải đi khám bệnh uống thuốc.”, “Bình thường nhìn cô ta, ôn nhu yếu ớt, còn ngượng ngùng rụt rè như vậy, không nghĩ tới ở sau lưng còn khoa trương hơn chúng ta nhiều!”, “Bây giờ trên mạng ai cũng mắng cô ta, nói cô ta không biết xấu hổ, chậc, chậc, nói ngấn gọn, tôi cũng thấy xấu hổ thay cô ta.”
Sau đó Lâm Thi Ys lại phát biểu ý kiến: “Loại con gái nhà giàu sang quyền thế, nói là có xuất thân tốt, giáo dục tốt, kỳ thật bên trong vô cùng hèn hạ, một chút cũng không biết tự trọng là gì!”
Video đến đây thì hết.
Lâm Thi Ý nói cô không biết tự trọng? Cô ta qua đêm với nhiều người, là người con gái đi ngủ để trả tiền thì biết tự trọng hả?
Kiều An Hảo cầm điện thoại, nhìn video Triệu Manh gửi qua, cảm thấy tức giận tới máu dồn lên não, tức đến nói không nên lời, ngón tay cũng run rẩy theo.
Trợ cấp, không biết xấu hổ, chúng vọng tưởng, tới cửa cho không, không biết tự trọng…
Còn chưa tới bảy giờ mà cô bị dánh những nhãn hiệu như vậy lên người rồi.
“Kiều Kiều, còn có cái này, rõ ràng là đang chế nhạo cậu!” thoạt nhìn Triệu Manh còn tức giận hơn Kiều An Hảo, câm điện thoại của mình vỗ vỗ trước mặt cô: “Lâm Thi Ý thật không biết xấu hổ, bạn bè trong giới của cô ta, rõ ràng đang ám chỉ cậu.”
Kiều An Hảo cuối đầu, nhìn thoáng qua bạn bè của Lâm Thi Ý, khi chuyện xấu của cô bị đưa ra ngoài ánh sáng, sau đó càng rầm rộ hơn, có ba điều.
Thứ nhất: có một tác giả nổi tiếng ghi phụ nữ phải hiểu được tự trọng, cô bình luận lại một câu, đổi lại là người phụ nữ không đáng tiền.
Thứ hai: một tấm hình, trên tấm ảnh là một người đàn ông đưa lưng về phía màn ảnh, quỳ gối trước mặt Lâm Thi Ý, đeo nhẫn cho cô ta, mà Lâm Thi Ý cười thật tươi, giống như toàn bộ hạnh phúc trên thế giới đều tập trung trên người cô ta.
Thứ ba: bức ảnh lấy ACR làm bối cảnh, trong tay cô ta cầm rất nhiều túi mua sắm xa xỉ, bạn trai nói, yêu một người phụ nữ nên cho cô ấy thứ tốt nhất trên thế giới, ở Acr luôn bán giá cao, đưa cô ta lên tầng cao nhất đó.
Không cần Triệu Manh nói ra, Kiều An Hảo cũng hiểu được, Lâm Thi Ý nói ba cái này cho bạn bè cô ta, chính là khi cô ta hạnh phúc cô lại nhếch nhác như thế.
Triệu Manh vẫn còn tức giận nói: “Đa số trên thế giới không ai biết ai là người tốt, bây giờ thì tốt rồi, cả thế giới giờ cả con chó cũng có thể chửi, mắng người tới sướng miệng như vậy.”
Bạn bè của Lâm Thi Ý, có không ít người là bạn tốt của Triệu Manh, Kiều An Hảo đến trả lời bọn họ, nội dung hình như đều là khen Lâm Thi Ý, hoặc một ít người hâm mộ lời của cô ta.
Thì ra giống như Triệu Manh nói, bây giờ cả thế giới đều cười nhạo cô…
Quan trọng nhất là, hại cô bị toàn bộ thế giới cười nhạo là một người đàn ông, cúp máy cô hai lần không nói, đến bây giờ cũng không có một chút tin tức, một tin nhắn cũng không nhắn cho cô.
Vốn là buổi sáng thấy trên internet bị mắng thảm như vậy, cũng chỉ là chuyện nhỏ, lôi kéo Triệu Manh đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn với mình, để cô xoa dịu tâm tình, giờ này khắc này thật sự buồn bực.
Mặc dù Triệu Manh cũng rất tức giận, nhưng thân là người trong cuộc tất nhiên Kiều An Hảo mới là người khó vượt qua nhất, vì vậy Triệu Manh liền cố nén tức giận khuyên Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, mấy ngày trước ở tổ diễn ‘ vừa thấy đã yêu’, ảnh Lục đế đối với Lâm Thi Ý như vậy, nhất định cô ta rất tức giận, vậy mà cậu còn để cô ta thấy thoải mái mà cho cô ta nhảy lên lưng hai lần?"
Trong lúc nói chuyện Triệu Manh rất thích nói lạc đề, nửa đoạn đầu rõ ràng làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí Kiều An Hảo còn rất phối hợp gật đầu một cái, cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn.
Vậy mà vừa mới ăn hai miếng cá sống, Triệu Manh liền bổ sung: "Kiều Kiều, cậu thử nghĩ xem, dường như người bạn trai kia của Lâm Thi Ý là kẻ rất có tiền, cũng đã cầu hôn với cô ta rồi, chiếc nhẫn có viên kim cương to như trứng bồ câu trên tay cô ta cũng coi như là minh chứng cho điều đó.”
Kiều An Hảo không có nhẫn kết hôn, tâm tình liền có chút mất mát, dường như hoàn toàn rơi xuống đáy vực rồi.
Đừng nói đến nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu, ngay cả 100 đồng tiền Tiểu Ngân khâu*, cô cũng không có. . . . .
(* đồng tiền xu màu bạc. Chắc theo tục lệ của Trung Quốc thì đây là sính lễ khi tổ chức hôn lễ.)
Kiều An Hảo ngây ngẩn một chút, sau đó liền ủ rũ cúi đầu buông đũa xuống.
Lúc này Triệu Manh mới ý thức được là mình đã lỡ miệng, vội vàng im lặng, cẩn thận nhìn Kiều An Hảo trước mặt, lúc đang chuẩn bị mở miệng lại bị tiếng điện thoại của Kiều An Hảo đột nhiên vang lên cắt ngang.
"Ai gọi vậy?" Triệu Manh hỏi một câu nhưng lại thấy Kiều An Hảo không có chút phản ứng nào liền tò mò nâng cằm lên, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "Lục Cẩn Niên" thì mừng rỡ, vội lên tiếng nhắc nhở: "Ảnh Lục đế gọi điện thoại tới à, không phải cậu đã chờ suốt cả buổi sáng rồi sao? Mau nghe máy đi."
Kiều An Hảo chống cằm, không nhanh không chậm lắc nhẹ đầu, liếc mắt nhìn cuộc gọi đến đang hiển thị trên màn hình, sau đó chậm rãi vươn tay.
Triệu Manh nghĩ Kiều An Hảo sẽ nhận điện thoại, nói chuyện với bộ dạng giống như trước kia, liền cầm đũa gắp thức ăn một cách thèm thuồng.
Nhưng Triệu Manh còn chưa kịp bỏ thức ăn vào miệng đã thấy ngón tay Kiều An Hảo quẹt nhẹ một cái, không phải nghe điện thoại, mà là ngắt điện thoại.
Tay Triệu Manh khẽ run rẩy, thức ăn từ trên đũa rơi vào trong ly trà trước mặt, cô vừa kêu nhân viên phục vụ đổi lại ly trà mới, vừa hỏi: "Kiều Kiều, sao cậu không nghe điện thoại?"
Cô vừa dứt lời, Lục Cẩn Niên lại gọi tới lần nữa, lần này tiếng chuông vừa mới bắt đầu kêu đã bị Kiều An Hảo tắt ngay lập tức.
"Rõ ràng là chờ điện thoại của người ta cả ngày, đến lúc người ta gọi tới lại giả bộ kiêu ngạo trong khi rõ ràng là rất muốn nhận, cố. . . . . . Cái này gọi là cái gì nhỉ?"
Trong quá trình Triệu Manh đang suy nghĩ ra từ để nói thì Kiều An Hảo lại một lần nữa cúp điện thoại của Lục Cẩn Niên.
"Tớ nhớ ra rồi, cái đó là miệng nói không cần nhưng thân thể mới là thành thực nhất. . . . . ."
Theo giọng nói của Triệu Manh, lần này điện thoại của Lục Cẩn Niên vừa đến, còn chưa có lấy một tiếng chuông đã bị Kiều An Hảo nhanh chóng tắt luôn.
Dọc quá trình ngồi máy bay trở về nước, tâm tình Lục Cẩn Niên vui vẻ, anh đã không nghỉ ngơi một thời gian khá dài rồi, còn cộng thêm khoảng mười lăm tiếng phấn chấn đến không ngủ được trong quá trình bay nữa..
Lúc đặt chân xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên cầm lấy hành lý, tức tốc chạy tới bãi đậu xe, trở về Cẩm Tú viên.
Lúc này là mười một giờ rưỡi sáng, anh hiểu rất rõ Kiều An Hảo, tối hôm qua cô ngủ trễ như vậy, e là giờ này cô vừa tỉnh hoặc là vẫn chưa thể dậy nổi.
Ngồi trên máy bay Lục Cẩn Niên đã nghĩ tới lúc mình về đến nhà, nếu như Kiều An Hảo đã tỉnh thì anh sẽ len lén từ phía sau ôm cô vào lòng, còn nếu Kiều An Hảo chưa tỉnh thì anh sẽ hôn đến khi nào cô tỉnh, rồi sau đó làm chút. . . . . . Ừ. . . . . .vài chuyện kỳ quái.
Lục Cẩn Niên đang trên đường lái xe trở về Cẩm Tú viên, trước khi về nhà còn cố ý ghé vào một cửa hàng hoa, mua một bó hoa tươi, sau đó ung dung lái xe đi về nhà.
Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch của mình thật hoàn mỹ, đi xe từ sân bay đến Cẩm Tú viên ước chừng mất một giờ đồng hồ, anh dừng lại mua hoa chắc là mất thêm một ít thời gian nữa. Lại nghĩ tới sắp được gặp Kiều An Hảo, khóe miệng anh khẽ nở nụ cười trẻ con. (Na: tội nghiệp anh, cố cười thêm tí nữa đi anh.)
Xe dừng ở Cẩm Tú viên, anh bước xuống xe, ánh mắt hướng về căn phòng tường hồng đang được ánh mặt trời chiếu rọi, cuối cùng tầm mắt lướt qua cửa sổ ở căn phòng tầng hai, qua lớp cửa thủy tinh, anh có thể thấy trên bệ cửa sổ có màu xanh của lá cây Diệp Tử, một loại tâm tư không nói được nên lời cứ tràn ngập mọi ngõ ngách giác quan trên người anh, mang theo vài phần không thể chờ đợi mà xách theo hành lý vội vã đi về phía cửa phòng, nhấn mật mã, thay giày, trực tiếp đem hành lý tùy tiện ném ở đại sảnh tầng một, chạy một mạch lên lầu.
Lúc đi đến cửa phòng ngủ, Lục Cẩn Niên còn nháy mắt một cái, động tác cố ý chậm lại, từ từ đẩy cửa, rón rén bước vào cứ như kẻ trộm.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, có âm thanh của gió mát thổi nhẹ, Lục Cẩn Niên nghĩ, con heo lười Kiều An Hảo quả nhiên là đang ngủ, vì vậy bước chân trở nên nhẹ hơn, khi đi ngang qua phòng thay quần áo, anh lơ đãng liếc bên trong một cái, liền bị doạ sợ đến suýt nữa cả người nhảy lên.
Tây trang, áo sơ mi, cà vạt, còn có quần, áo khoác, cả mũ, toàn bộ đều bị ném đầy trên đất.
Trong đầu Lục Cẩn Niên còn chưa kịp bình tĩnh lại bị cảnh tượng rối loạn hơn ở phòng ngủ làm cho chấn động.
Anh giơ tay lên xoa xoa nhẹ hai bên thái dương, nghĩ tới trước tiên sẽ phải dọn dẹp nhà sau đó sau đó liền rón rén đi tới bên giường, nhưng còn chưa bước tới bước thứ hai liền đứng yên tại chỗ, trên giường trống không, chăn rớt một nửa trên mặt đất, bên gối còn có một túi khoai tây chiên đã bóc ra.
Kiều An Hảo đâu rồi?
Theo bản năng Lục Cẩn Niên đi ra phòng ngủ, lần lượt tìm một vòng các gian phòng, lúc đến thư phòng thấy tình trạng ở đây cũng chả khác gì phòng ngủ, giống như vừa bị trộm vào cướp sạch vậy, tài liệu bay đầy đất, trong thùng rác đều là thuốc lá chưa xé tem, còn có cái tủ đó ngày thường luôn đóng, bây giờ lại mở toang ra, máy ghi âm, điện thoại di động và vài món đồ linh tinh bị ném ở bên trong.
Kiều An Hảo không ở nhà, trong nhà lại giống như là bị trộm vào. . . . . .
Tim Lục Cẩn Niên đập thịch một tiếng, nhưng sau đó lại phát hiện những thứ đáng giá trong nhà không mất cái nào, nhất thời yên lòng.
Ai có thể nói cho anh biết, trong hai ngày hai đêm anh không có ở đây, Kiều An Hảo đã làm gì đi? Rốt cuộc là như thế nào lại biến thành thế này?
Lục Cẩn Niên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Kiều An Hảo.
Chuông kêu một hồi mà không ai nghe máy, Lục Cẩn Niên khẽ nhíu mi tâm, sau đó điện thoại liền bị cúp.
Lục Cẩn Niên càng nhíu chặt lông mày, tiếp tục gọi, tiếp tục bị tắt máy. . . . . . Đến cuối cùng tín hiệu chỉ vừa mới kết nối, anh còn chưa nghe thấy tiếng ‘tụt tụt’ nào đã bị cúp.
Cô gái nhỏ này rốt cuộc đang muốn làm cái gì? Sao lại không nhận điện thoại?
Lục Cẩn Niên giơ tay lên nới lỏng cà vạt, lấy chân đá tập tài liệu dưới đất, sau đó liền lấy điện thoại di động gọi cho trợ lý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro