Chương 720: Vợ chồng Lục Kiều (8)

Vẻ mặt trợ lý như không có gì để nói, vội vội vàng vàng xách những bao lớn bao nhỏ này, nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Cẩn Niên đi đằng trước, trong lòng âm thầm châm chọc.

Rõ ràng lúc mua túi trong cửa hàng, Lục Cẩn Niên nói muốn về nhà sớm một chút, nhưng sau khi đi ra ngoài chẳng những không đi xuống bãi đỗ xe dưới đất mà ngược lại rẽ vào một cửa hàng khác.

Kiều An Hảo đứng ở cửa, kéo tay anh: “Lục Cẩn Niên, không phải nói về nhà sao?”

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên hờ hững gật đầu, bộ dáng nhàn hạ: “Đúng vậy, nhưng mà bữa trưa ăn hơi no, tùy tiện đi dạo để tiêu hóa bớt rồi về nhà cũng không muộn.”

Đợi đến lúc đi dạo thật sự Kiều An Hảo mới biết được cái gì gọi là tùy tiện đi dạo trong miệng anh, gần như là đi dạo hết cửa hàng trong ACR.

Lúc ban đầu, anh cầm ít đồ hỏi qua ý kiến của Kiều An Hảo, hỏi cô cảm thấy thế nào thích hay không, chỉ cần Kiều An Hảo do dự một giây không lắc đầu, anh sẽ không nói hai lời quay đầu lại làm động tác với người trợ lý đang xách giỏ phía sau ý bảo trợ lý mua đi, Kiều An Hảo cố gắng thuyết phục Lục Cẩn Niên, cũng cố gắng ngăn cản trợ lý, nhưng đáng tiếc trợ lý chỉ nghe lời Lục Cẩn Niên, nhất định xem lời kháng nghị của cô như gió thoảng bên tai.

Sau đó Kiều An Hảo dần dần nhận ra bí mật, mỗi khi Lục Cẩn Niên hỏi ý kiến mình sẽ rất nhanh chóng lắc đầu, Lục Cẩn Niên tưởng đúng là cô không thích, quả nhiên bỏ xuống không mua nữa. Nhưng cách này Kiều An Hảo chỉ dùng chưa tới mười phút dường như Lục Cẩn Niên đã nhìn thấu tâm tư của cô, sau đó dứt khoát ý kiến cũng không thèm hỏi, gặp đồ thuận mắt là mua, so với Triệu Manh lúc nãy ở trong cửa hàng túi xách khi Kiều An Hảo gặp được đồ ưng ý, càng bá đạo rộng rãi hơn.

Thế cho nên Triệu Manh người có chủ ý ôi thiu lúc đầu đều ngây người nhìn, không nhịn được tiến lên ghé tai Kiều An Hảo hạ giọng nói: “Kiều Kiều, cậu nói gì với Lục ảnh đế đi, đây là anh ấy đang muốn mua mỗi thứ một ít trong ACR không phải sao?”

Đúng lúc Triệu Manh nói với Kiều An Hảo những lời này, Lục Cẩn Niên chỉ một chiếc váy, hỏi Kiều An Hảo thích màu nào, nhìn thấy cô không lên tiếng, trực tiếp kêu trợ lý lấy từng màu một.

Thấy một màn như vậy Triệu Manh hoàn toàn ngổn ngang : “A a a a, Lục ảnh đế thật sự điên rồi!”

Nhưng mà điên rất đẹp trai, đúng không?

Tùy tiện đi dạo, hình ảnh cuối cùng của buổi đi dạo là đồ quá nhiều, hoàn toàn không cầm hết, cuối cùng phải nhờ cửa hàng lên lầu gọi bảo vệ mang hai chiếc xe đẩy qua mới miễn cưỡng đưa hết đồ đi được.le&quydon.

Mặc dù đã biến thành như vậy, nhưng Lục Cẩn Niên lại giống như không có ý định dừng tay, từ cửa hàng này đi ra liền nắm tay Kiều An Hảo rẽ sang một cửa hàng khác. Kiều An Hảo dứt khoát kéo tay Lục Cẩn Niên, đứng im tại chỗ sống chết không chịu di chuyển, bộ dạng khóc lóc như bị Lục Cẩn Niên uy hiếp, nhỏ giọng nói: “Lục Cẩn Niên, đừng mua nữa…..”

Rõ ràng nghe trong giọng Kiều An Hảo có chút gì đó, Lục Cẩn Niên quay đầu nhìn vẻ mặt cô mang theo mấy phần dịu dàng lo lắng, không hiểu vì sao hỏi một câu: “Cái gì? Đi mệt rồi hả? Hay đau chân?”

“Em nói không mua nữa….”

Kiều An Hảo vừa nói mấy chữ này, người đột nhiên bị Lục Cẩn Niên bế lên không hề báo trước.

"Lục Cẩn Niên, anh muốn làm gì?" Kiều An Hảo theo phản xạ có điều kiện mà vươn tay, ôm lấy cổ của Lục Cẩn Niên.

Nhưng Lục Cẩn Niên không lên tiếng trả lời, anh chỉ ôm lấy cô rồi nhìn xung quanh đó, nhìn thấy chiếc ghế tựa mà cửa hàng sắp xếp cho khách nghỉ ngơi, anh bước qua, ôm Kiều An Hảo đặt lên trên chiếc ghế.

Theo bản năng Kiều An Hảo muốn đứng lên, nhưng cô lại bị Lục Cẩn Niên giữ lại, anh ngồi xuống trước mặt cô, cởi chiếc giày ra, sau đó nắm lấy bàn chân của cô.

Có lẽ Kiều An không hiểu được hành động của Lục Cẩn Niên, cô theo bản năng rút chân về, nhưng anh lại nắm chặt lại, sau đó dùng ngón tay ấn lên lòng bàn chân của cô.

Mặc dù buổi sáng hôm nay trước khi đi ra ngoài cô đã tắm rửa qua, chân cô cũng không mắc bệnh gì, nhưng cô đi giày lâu như vậy, chắc chắn không còn sạch sẽ nữa, anh làm sao có thể cầm lấy chân cô như vậy chứ, hơn nữa... Cô biết rõ hôm nay đi ra ngoài dạo phố, nên đã đi một đôi giày thoải mái, không khó chịu chút nào...

Dù ở nơi không có người, Kiều An Hảo cũng không có thói quen cho Lục Cẩn Niên xem chân của mình, hơn nữa đây còn là một của hàng đông người.

Nhưng Lục Cẩn Niên lại giữ chân cô rất chặt, Kiều An Hảo không vùng vẫy được, cuối cùng cô đành phải vươn tay ra, ngăn lại hàng động của anh.

Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, anh nhìn cô rồi vươn tay, cầm lấy tay của cô bỏ ra, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, nghe lời anh ngồi ở đây, đừng lộn xộn nữa."

Lời nói của Lục Cẩn Niên rất nhẹ, nhưng lại khiến người khác không thể phản kháng được, Kiều An Hảo cũng không kịp phản ứng, tay cô buông ra, sau đó anh tiếp tục xoa bóp chân cho cô.

Sức lực xoa bóp của anh rất đều, khiến cô ngày càng thoải mái.

Kiều An Hảo cứng người ngồi trên ghế, cô há miệng ra, nhưng không thể nói nên lời nào nữa.

Nhưng Lục Cẩn Niên lại khác, vẻ mặt của anh rất tự nhiên, giống như bản thân đang làm một chuyện rất bình thường vậy.

Kiều An Hảo nhìn anh một chút, cô nhịn không được mà dời ánh mắt mình ra chỗ khác, ánh mắt cô quét đến một cây cột không xa, có một người đội mũ lưỡi trai đang cầm máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.

Người đội mũ lưỡi trai chỉ tập trung chú ý vào bàn tay của Lục Cẩn Niên đang nắm chân Kiều An Hảo, anh ta không biết bản thân mình đã bị cô nhìn thấy, liên tục đổi góc độ mà chụp hình.

Dưới đáy lòng của Kiều An Hảo đã sáng tỏ điều gì đó.

Cảm giác cảm động cứ mãi quanh quẩn trong lòng cô.

Hóa ra Lục Cẩn Niên cố chấp đi mua sắm cùng cô, còn giả vờ như sợ cô bị mệt nên xoa bóp chân cho cô, anh muốn cho những phóng viên đang đi phía sau chụp ảnh đăng lên mạng, cho những người chửi bới cô nhìn thấy.

Trong họng Kiều An Hảo nóng lên, cô nuốt nước bọt, sau đó mới lên tiếng: "Lục Cẩn Niên, em hơi mệt, chúng ta về nhà được không?"

"Được!" Lục Cẩn Niên đồng ý, nhưng anh vẫn không thả chân của cô ra ngay, xoa bóp một lúc nữa mới đứng dậy, anh cũng không mang giày vào cho cô mà chỉ ngồi xuống, dìu cô lên lưng mình nói: "Anh cõng em đi."

Thuận tiên cầm lên hai đôi giày trên sàn nhà, anh ôm lấy mông cô, bước đi về phía thang máy.

Trợ lí và Tiểu Manh vội vàng đẩy xe đuổi theo, cũng vì mua quá nhiều đồ, nên có vài chiếc túi sẽ rơi xuống sàn nhà, trợ lí và Tiểu Manh phải ngượng ngùng đi một đoạn rồi dừng lại, luống cuống nhặt đồ rơi trên đất.

Dưới sự giúp đỡ của trợ lí và Tiều Manh, cuối cùng Lục Cẩn Niên cũng mang được những thứ vừa mua vào bên trong xe, sau khi tạm biệt hai người đó, anh lái xe chở Kiều An Hảo về Cẩm Tú Viên.

Lúc Kiều An Hảo vừa lên xe, cô nhìn thấy trên ghế phụ có một bó hoa tươi, vừa muốn hỏi Lục Cẩn Niên hoa này là ai tặng, nhưng ngay lúc đó cô nhìn thấy một tấm thiệp bên trong bó hoa, vươn tay cầm lên, Kiều An Hảo liền nhìn thấy nét chữ ngắn gọn của Lục Cẩn Niên: "Gửi tặng Kiều Kiều."

Kiều An Hảo vui vẻ cười tươi, cô lấy chiếc điện thoại di động ra, tự mình chụp vài bức ảnh, cô chu môi lên, nhìn rất đáng yêu.

Lục Cẩn Niên đang chăm chú lái xe ở bên cạnh, anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy được những hành động nhỏ này của cô, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên một chút vui vẻ.

Tối hôm qua Hứa Gia Mộc đã uống rượu trong quán đến say mèm, sau khi anh ta mở mắt ra, anh có cảm giác không biết hôm nay là năm nào nữa, vẫn nằm ngủ trên chiếc ghế sô-pha quen thuộc, có lẽ tối qua không liên lạc được với người quen đưa anh về, nên chủ quán vẫn để anh ngủ lại trên ghế sô-pha đó.

Cũng vì uống nhiều rượu, đầu Hứa Gia Mộ vô cùng đau đớn, anh phải nằm lại trên ghế một lát, sau đó mới sờ túi tìm điện thoại, nhưng một lúc lâu vẫn không tìm thấy, bây giờ anh mới nhớ lai, lúc lái xe anh đã ném nó vào một góc trong xe vì chán ghét nhìn thấy Hàn Như Sơ luôn gọi đến.

Anh xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, đứng dậy từ trên ghế sô-pha, có lẽ tư thế nằm ngủ của anh không đúng, nên bây giờ mệt rã rời khắp toàn thân, chủ quán vẫn đang ngủ say, Hứa Gia Mộc cũng không đánh thức ông ấy dậy, anh chỉ để lại một xấp tiền gần đó rồi đi ra.

Ra khỏi quán rượu, Hứa Gia Mộc mới phát hiện bây giờ đã là hoàng hôn rồi, mặc dù anh đã tỉnh rượu nhưng tinh thần vẫn có chút hốt hoảng, Hứa Gia Mộc đi vòng quanh bãi đỗ xe vài lần mới tìm được xe của mình, anh ngồi vào xe rồi nhặt điện thoại lên, điện thoại đã tắt nguồn, Hứa Gia Mộc bật nguồn điện thoại lên, anh ghé vào tay lái nhắm mắt lại, đến khi nghe được chuông báo khởi động xong, anh mới quay lại, nhìn thấy trên màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn được gửi đến và cuộc gọi nhỡ.

Đa số đều là cuộc gọi và tin nhắn của Hàn Như Sơ, chằng chịt trên màn hình, Hứa Gia Mộc càng nhìn càng cảm thấy buồn bực, sau đó anh xóa tất cả những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ kia một lúc, anh mới thấy lòng mình thoải mái hơn hẳn, anh lái xe rời đi.

Hứa Gia Mộc lái xe đi dạo xung quanh một vòng, cuối cùng anh vẫn đi đến Cẩm Tú Viên, anh dừng xe bên trong ga ra nhà mình, mở của sổ ra rồi châm một điếu thuốc, ngẩn người mà nhìn mảnh sân nhỏ bên nhà Lục Cẩn Niên.

Hứa Gia Mộc không biết chính xác bản thân đã đứng ngẩn ngơ đến bao lâu, phải đến khi có tiếng động cơ xe đi vào anh ta mới hoàn hồn, nhìn sang bên mảnh sân nhỏ kia, Kiều An Hảo đang ôm một bó hoa tươi bước xuống xe, sau đó cửa xe trên ghê lái chính cũng được mở ra, Lục Cẩn Niên cũng bước xuống.

Lúc Hứa Gia Mộc nhìn thấy khuôn mặt của Lục Cẩn Niên, không hiểu sao trong lòng có chút bối rối, anh nhanh chóng rụt cánh tay mình đang khoác trên cửa sổ chiếc xe trở về, sau đó đóng cửa sổ xe lại.

Vì hành động của anh rất vội vàng, nên điếu thuốc trong tay bị văng ra, rơi xuống một xấp tài liệu đang đặt trên ghế lái phụ.

Giống như Hứa Gia Mộc bị điện giật, hình như anh không có cảm giác đau đớn khi bị phỏng chút nào, nhanh chóng vươn tay, bóp nát đầu đang cháy của điếu thuốc.

Cho dù động tác của Hứa Gia Mộc rất nhanh, nhưng trang giấy vẫn bị cháy một cái lỗ nhỏ.

Nghiêng đầu, xuyên qua kính xe, Hứa Gia Mộc thấy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên một trước một sau đi đến trước cửa nhà, lúc Lục Cẩn Niên nhập mật khẩu, không biết Kiều An Hảo nói gì đó, ngược lại tự mình mím môi rồi cười khúc khích, chọc cho Lục Cẩn Niên vươn tay, vuốt nhẹ tóc cô, sau đó mở cửa ra.

Cũng không có lập tức đóng cửa, anh có thể nhìn rõ hai người đứng trước cửa, Lục Cẩn Niên cuối xuống thay Kiều An Hảo tháo giày, rồi cầm một đôi dép đến trước mặt cô, lúc Kiều An Hảo đổi giầy, còn nhón chân hôn lên hai bên má của Lục Cẩn Niên, rõ ràng khiến cho Lục Cẩn Niên hơi khựng lại, sau đó liền đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của Kiều An Hảo, kéo tới trước mặt mình, bộ dáng muốn hôn xuống, kết quả lại bị Kiều An Hảo cầm hoa che ở phía trước, làm người sau giật mình, rồi bỏ chạy vào nhà.

Có vẻ tâm tình của Lục Cẩn Niên rất tốt, đứng trước cửa, chăm chú nhìn theo Kiều An Hảo chạy đi mấy giây, mới đổi giày, thuận tiện đóng cửa lại.

Hứa Gia Mộc ngồi trong xe, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cúi đầu, tầm mắt rơi vào chỗ kí tên trên văn kiện phân chia tài sản trong tay.

Tuy rằng là bản photocopy nên chữ viết không được rõ ràng lắm, nhưng anh vẫn có thể nhận ra ba chữ rồng bay phượng múa, là tên của Lục Cẩn Niên.

Tay anh nắm xấp giấy tờ bắt đầu run rẩy, sự tình đã qua một ngày một đêm, nhưng anh luôn cảm thấy như là đang nằm mơ, tại sao đột nhiên, mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Rõ ràng trước kia khi anh gặp Lục Cẩn Niên, liền cười hì hì tiến tới gọi anh hai.

Rõ ràng trước kia mỗi lần Kiều Kiều nhìn thấy hắn, đều ôn nhu nở nụ cười yếu ớt kêu anh Gia Mộc.

Tại sao đột nhiên, đột nhiên, anh không thể đối mặt với hai người bọn họ nữa cơ chứ?

Hứa Gia Mộc ở trong xe, ngồi nhìn chằm chằm mấy tờ giấy hồi lâu, mới khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi Cẩm Tú viên.

Lúc này vừa vặn là thời điểm tan tầm, trên đường phố Bắc Kinh xe chạy đông nghịt, một giây trước đạp chân ga, một giây sau phải phanh lại, Hứa Gia Mộc mù quáng đi theo dòng xe vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng do quá xuất thần, thế nhưng đụng vào đuôi xe phía trước, cũng may không nghiêm trọng lắm, đối phương là xe taxi, lo công việc bị chậm trễ, chỉ yêu cầu nói chuyện riêng, mở miệng muốn một ngàn đồng, anh cũng không cò kè mặc cả, trả tiền, tiếp tục khởi động chiếc xe đã bị hỏng một bên đèn, chạy lung tung không có mục đích.

Bóng đêm dần dần buông xuống, đến khi Hứa Gia Mộc phục hồi tinh thần lại, anh phát hiện mình thế nhưng lái xe đến khu nhà Tô Uyển.

Anh sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn đạp phanh, sau đó ngừng lại, nhìn chằm chằm cửa nhà trọ, cả người có chút sững sờ.

Đây là nhà của Tống Tương Tư...Anh và cô đã tính toán xong cẩn thận, cũng phải năm, sáu tháng rồi chưa gặp mặt... Hẳn là cô sống rất tốt, thời gian trước ở trong một bữa tiệc, còn nghe nói có Đài Truyền Hình tổ chức tiết mục nghệ thuật giải trí muốn mời cô làm ban giám khảo, ra giá chừng một trăm triệu!

Hứa Gia Mộc mở cửa xe, bước ra, đứng dựa vào xe nhìn chằm chằm tòa nhà Tống Tương Tư ở một hồi, bên cạnh bỗng có một chiếc xe bảo mẫu ngừng lại, Hứa Gia Mộc giống như có một dự cảm, đột nhiên quay đầu, qủa là nhìn thấy Tống Tương Tư từ trong xe bước ra, cô cũng không có chú ý tới anh, bộ dáng vẫn cao ngạo khinh người như trước kia, người đại diện ngồi trong xe không ngừng dặn dò, cô thấy phiền liền phất tay, giày cao gót đạp xuống, đi đến phía cửa nhà trọ.

Đi được hai bước, Tống Tương Tư bỗng dưng dừng lại, cô cũng cảm giác được điều gì đó, đứng đưa lưng về phía Hứa Gia Mộc trong chốc lát, mới chậm rãi xoay người, ánh mắt hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứ nhìn thẳng vào Hứa Gia Mộc như vậy.

Đã lâu không thấy, bây giờ gặp lại, thế nhưng anh ta không còn có dáng vẻ phong lưu phóng khoáng như lúc trước, quần áo trên người hình như đã lâu chưa thay, rất nhiều nếp nhăn, tóc tai rối bời, sắc mặt sa sút và mệt mỏi.

Bất quá, những điều đó không có liên quan gì tới cô nữa rồi... Anh ta không phải chồng của cô, mà cô cũng không tội gì để mình lãng phí thời gian ở trên người như thế.

Tống Tương Tư nghĩ như vậy, nên thu lại ánh mắt, giống như Hứa Gia Mộc chỉ là một người xa lạ không có bất cứ quan hệ nào, cất bước tiếp tục đi về phía trước, chỉ là còn chưa đi được hai bước, phía sau liền truyền đến giọng nói quen thuộc: "Tương tư."

Bước chân của Tống Tương Tư hơi chậm lại, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đó cũng không có ngừng, tiếp tục ngẩng cao đầu đi vào trong.

Hứa Gia Mộc cũng không biết mình bị làm sao, mẹ anh đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, anh có nhà nhưng không muốn về, anh cũng không còn mặt mũi đối mặt với anh hai và người bạn tốt nhất của mình, anh cảm thấy trên thế giới này, bỗng chốc chỉ còn lại một mình mình, anh rất muốn tìm người ở cùng anh trong chốc lát, chỉ trong chốc lát...

Hứa Gia Mộc nghĩ đến đây, đột nhiên cất bước đuổi theo, hung hăng nắm lấy cổ tay của Tống Tương Tư, kéo cô lui về phía sau môt bước, xoay mặt về phía mình.

Tống Tương Tư muốn vùng khỏi tay anh, nhưng không thoát được, rồi khẽ cười, bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Gia Mộc: "Hứa thiếu gia, tôi nhớ rõ hiện tại chúng ta không có quan hệ gì, cũng không thân mật đến độ có thể tùy tiện lôi kéo ngoài đường phố..."

Tống Tương Tư còn chưa nói xong, cả người đột nhiên bị Hứa Gia Mộc kéo mạnh, sau đó liền rơi vào lồng ngực của anh, bị anh ôm chặt: "Tương tư, giúp tôi một lát, chỉ một lát..."

Âm thanh của Hứa Gia Mộc vừa đáng thương vừa bất lực, làm cho Tống Tương Tư vốn muốn nói ra lời châm chọc, cứ như vậy ngừng ở trong cổ họng.

Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ ôm Tống Tương Tư vào lòng càng chặt hơn.

Tống Tương Tư cảm giác được rất rõ ràng, bên tai mình ẩm ướt, sau đó thấm vào trong áo, cô mím môi, cơ thể buông thõng hai tay nắm chặt, cuối cùng vẫn giơ lên, ôm ngang lưng Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc càng chôn sâu đầu mình vào cổ Tống Tương Tư, lại có thêm một giọt nước mắt, chảy xuống cổ nơi mà vệt nước mắt còn chưa khô.

.

Trở lại Cẩm Tú viên, Kiều An Hảo trước pha nước tắm cho Lục Cẩn Niên, sau đó thừa dịp anh đang tắm, đem phòng ngủ bị cô làm lộn xộn sửa sang qua loa lại một chút, nhân tiện còn mở bó hoa mà Lục Cẩn Niên tặng cho cô ra, cắm vào bình, vì muốn giữ cho hoa được tươi lâu, Kiều An Hảo còn rắc một ít chất bảo quản thực vật vào trong đó.

Lục Cẩn Niên tắm xong, lúc từ trong phòng tắm đi ra, cũng là lúc Kiều An Hảo đang cầm di động chụp lại bình hoa, thành quả của mình.

Kiều An Hảo nghe được tiếng động vang lên từ cửa phòng tắm, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, bất thình lình thắt lưng đã bị người ôm lấy, tiếp theo liền ngã vào lồng ngực của anh, sau đó người đàn ông nghiêng đầu tới trước, vòng qua cổ, ngăn chận lại môi cô.

Cùng với nụ hôn, anh đưa tay vào trong quần áo của cô.

Kiều An Hảo biết hành động này của Lục Cẩn Niên đại biểu cho điều gì, cô hơi tránh ra môi của anh, có chút bất bình nói: "Anh bôn ba lâu như vậy, không mệt mỏi sao?"

“Mệt thì cũng phải xử em xong rồi mới ngủ được.” Lục Cẩn Niên nói xong, lại tiếp tục ngăn chặn môi cô, hôn đến triền miên, sau đó bế cô lên giường, áp dưới thân, cởi bỏ từng cúc áo, nụ hôn nóng bỏng của anh không bỏ sót bất kỳ nơi nào trên cơ thể cô.

Lúc anh tiến vào cơ thể cô, động tác ngừng một chút, ghé bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng quan tâm, lẫn một chút ám muội nóng bỏng: “Kiều Kiều, tối qua anh ở Mỹ đã muốn như vậy rồi…” Sau đó, anh dùng lực mạnh một cái, kết tụ xông vào.

Tục ngữ có câu, tiểu biệt thắng tân hôn.

(Tiểu biệt thắng tân hôn: Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. )

Nhưng Kiều An Hảo vẫn cảm thấy không thể chịu nổi sức chiến đấu của Lục Cẩn Niên, cuối cùng, sự thật chứng minh, Lục Cẩn Niên hoàn toàn thổi bay nhận thức của cô, anh lặn lội đường xá xa xôi mà không mệt tí nào, cô thì đã hữu khí vô lực trước rồi, mềm nhũn như vũng nước, không thiết nhúc nhích gì nữa.

-

Khi Kiều An Hảo tỉnh lại, Lục Cẩn Niên cũng đã thức dậy rồi, một tay ôm cô đang ngủ say, một tay bấm bấm di động.

Kiều An Hảo chỉ hơi cử động đầu, Lục Cẩn Niên đã nhận ra, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, chỉ để hỏi một câu “Thức dậy?” rồi lại tiếp tục nhìn vào điện thoại di động, ngón tay lại chuyển động trên màn hình di động, lại hỏi: “Có đói không?”

Kiều An Hảo lắc lắc đầu, có chút tò mò nâng cằm tiến sát lên màn hình di động trước mặt Lục Cẩn Niên: “Anh xem cái gì thế?”

Sau khi Kiều An Hảo nói xong thì điện thoại vang lên hai tiếng, cô nhíu mày, mò mẫm lấy điện thoại của mình, phát hiện thì ra là Lục Cẩn Niên nhắn tin tới, trong tin nhắn là hai tấm hình, Kiều An Hảo vừa mở tin nhắn vừa quay đầu kì quái nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của Lục Cẩn Niên, hỏi: “Cái gì vậy?”

“Điện thoại gửi cho anh.” Hỏi một đằng Lục Cẩn Niên trả lời một nẻo, sau đó không cần biết cô có đồng ý hay không mà rút điện thoại trong tay cô, ấn mở tin nhắn, lưu lại hai tấm hình mình vừa gửi vào album ảnh.

Kiều An Hảo tò mò rướn cổ lên nhìn, thì ra đó là hai tấm ảnh Lục Cẩn Niên chụp chiến tích lúc chiều, một tấm là một đống túi xách, một tấm là đầy ắp đồ phía sau xe.

Kiều An Hảo buồn bực hỏi: “Gửi cho em hai tấm hình này làm gì?”

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ mở tin nhắn tổ kịch “Thời gian khuynh thành”, bên trong đang tìm Lâm Thi Ý, gửi lời mời kết bạn.

Kiều An Hảo nhất thời xù lông: “Anh gửi cho cô ấy vào làm gì chứ? Ngộ nhỡ cô ấy không đồng ý thì sao, em hủy kết…”

Kiều An Hảo còn chưa kịp nói ra từ “bạn” cuối cùng thì điện thoại đã gửi thông báo, đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn.

Lục Cẩn Niên thêm Lâm Thi Ý làm bạn bè nhưng lại không để ý phản ứng của cô, mà còn trực tiếp thêm vào bạn thân, Lâm Thi Ý gửi cho cô một tin nhắn, mặc dù chỉ là một tin nhắn, đọc không ra thái độ của đối phương nhưng Kiều An Hảo chỉ vừa xem mấy chữ vẫn có thể tưởng tượng ra Lâm Thi Ý đang ngạo mạn như thế nào: “Cô chủ động kết bạn với tôi là có chuyện gì à?”

Lục Cẩn Niên không có ý kiến gì, còn nhấn vào cái camera, sau đó chọn hai tấm hình mình vừa gửi cho Kiều An Hảo, rồi bấm một dòng chữ: “Hôm nay ở ACR ăn trưa xong, chồng yêu còn đưa tui đi dạo phố cho tiêu cơm, sau đó…”

Lục Cẩn Niên bấm đến đây thì dừng, không bấm nữa.

Không thể không thừa nhận, dấu ba chấm đó của Lục Cẩn Niên dùng thật sự quá mức có hiệu quả.

Rõ ràng là khoe mà lại không nói ra, tất cả xin vui lòng xem hai bức hình phía dưới.

Tự nhiên lúc này Kiều An Hảo mới hiểu mục đích Lục Cẩn Niên kết bạn với Lâm Thi Ý, đầu tiên là bạn bè, rồi mới có thể là bạn thân, sau đó thì phản kích mạnh mẽ lại.

Lúc Lục Cẩn Niên chuẩn bị ấn đăng thì chợt nhớ ra cái gì đó, rồi vào phần tag bạn bè, thêm Lâm Thi Ý, lúc này mới quyết định bấm đăng, chỉ là chưa kịp bấm thì Kiều An Hảo đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút.”

Lục Cẩn Niên dừng lại, hơi hơi cúi đầu nhìn Kiều An Hảo đang rúc trong cánh tay mình.

Kiều An Hảo vươn tay, rút điện thoại di động từ tay anh, sau đó bấm thêm ba chữ vào dòng chữ Lục Cẩn Niên vừa viết, sửa thành: “Hôm nay ở ACR ăn trưa xong, chồng yêu Lục Cẩn Niên còn đưa tui đi dạo phố cho tiêu cơm, sau đó…”

Kiều An Hảo bấm xong ngẩng đầu nói :”Anh không biết là viết như thế này hay hơn à?”

“Có khác nhau sao?” Lục Cẩn Niên hỏi lại bốn chữ này đúng lúc nhìn thấy năm chữ “Chồng yêu Lục Cẩn Niên”, càng nhìn càng giống như đang ngắm cảnh đẹp, sau cùng xoay đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía Kiều An Hảo, nhoẻn miệng một cái.

Kiều An Hảo vừa đăng status chưa được một phút thì Lâm Thi Ý lại gửi một tin nhắn đến: “Kiều An Hảo, cô rảnh tới mức không còn gì để tám nữa à?”

Một tin nhắn nữa lại gửi đến ngay sau đó: “Rốt cuộc là cô có ý gì?”

Khi Kiều An Hảo còn đang suy nghĩ có nên trả lời hay không thì đã bị Lục Cẩn Niên rút mất điện thoại, anh gõ hai câu, Kiều An Hảo đọc thấy: “Ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là làm mất mặt.”

Câu nói này trực tiếp quá… Kiều An Hảo còn chưa kịp mở miệng ngăn lại thì Lục Cẩn Niên đã bấm gửi đi.

Sau đó Lục Cẩn Niên lại ấn vào ảnh đại diện của Lâm Thi Ý, trực tiếp hủy bạn bè thân thiết.

“Sao không xóa cô ấy luôn đi? Có khi cô ấy cho em vào danh sách đen rồi, hoặc là cũng hủy bạn bè thân thiết rồi…” Kiều An Hảo hỏi.

“Khi làm cho một người ganh đua so sánh với người khác, cô ta sẽ chú ý tới người này từng giây từng phút, chắc chắn sẽ không hủy bạn bè với em, mà anh hủy bạn bè thân thiết với cô ta là vì sợ cô ta phát tiết đăng cái nội dung gì khiến em phiền lòng.” Lục Cẩn Niên trả lại điện thoại cho Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Cẩn Niên nói rất đúng, đây là phản ứng tâm lý bình thường của rất nhiều người, thẳng thắn mà nói, Lục Cẩn Niên trút giận giúp cô như thế, cô thật sự rất vui, nên được đằng chân lân đằng đầu, cả gan hỏi: “Lục Cẩn Niên, lòng dạ anh cũng thật hẹp hòi, ai lại chấp nhặt với một cô gái, chẳng nhẽ anh không biết các cụ vẫn nói người đàn ông tốt không đánh phụ nữ sao?”

Lục Cẩn Niên bị mắng là “lòng dạ hẹp hòi” cũng không hề giận mà giọng nói còn chắc chắn mang theo chút kiêu ngạo nói: “Vậy thì sao? Chỉ cần là chuyện của em, anh không ngại lòng dạ mình hẹp hòi.”

Cô gái anh vẫn luôn hằng mong được nâng niu, chở che trong lòng bàn tay, sao có thể cho phép người ngoài bắt nạt?

Trước kia, khi cô chưa phải là của anh, anh vẫn luôn ở phía sau lưng cô nghĩ mọi biện pháp để giúp đỡ cô, huống hồ giờ đây cô đã là vợ của anh, sao anh có thể vì phong độ của bản thân mà để cho cô chịu uất ức?

Kiếp này có thể lấy được cô làm vợ, quãng đời còn lại không còn gì có thể nuối tiếc.

Chỉ có một nguyện vọng đó thấy cô luôn mạnh khỏe.

-

Lục Cẩn Niên vừa gửi đi chưa đầy năm phút, đã có đến mấy trăm thông báo.

Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo đăng tin mà nhiều người quan tâm như vậy, ba con số trong ô màu đỏ ý khiến cô hoảng sợ, còn tưởng mắt có vấn đề, chớp chớp mấy cái rồi nhanh chóng mở ra thì nhìn thấy những comment mà mình không quen.

Triệu Manh: Lục phu nhân, Lục tiên sinh nhà cậu quá quyệt!

Đàn ông tốt chính là ta (Trợ lý): Like lia lịa

Phía dưới đều là: “Tiểu Kiều, mau phơi giấy đăng ký kết hôn ra đây?” “Kiều Kiều, cậu làm người thành công nha, có thể gả cho Lục ảnh đế” “Chúc mừng chúc mừng, nhớ mời tui ăn kẹo cưới!” “Đòi tiền lì xì!”

Cho đến cuối cùng, là của Tống Tương Tư vừa đăng một giây trước: “Ôi, một cái Sina phát Weibo, một cái tin nhắn gửi bạn bè, vợ chồng Lục Kiều thật là ăn ý?”

Kiều An Hảo xem đến đây, ngón tay vuốt xuống liền dừng lại, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện những tin nhắn này đều có chữ “cũng công bố hôn nhân”, sau đó như nghĩ đến cái gì, vội vàng thoát tin nhắn, vào Sina Weibo, phát hiện có hơn trăm vạn tin tức gửi đến.

Mà đề tài nổi bật chính là về cô và Lục Cẩn Niên, đã vậy Weibo còn phát quảng cáo nói đêm nay Lục Cẩn Niên công khai hôn nhân, cho mọi người xem giấy đăng ký kết hôn.

Tin Weibo đó của Lục Cẩn Niên vừa đăng chưa lâu, đã có hơn trăm vạn lượt like, năm mươi vạn bình luận, con số vẫn đang tăng điên cuồng.

Lục Cẩn Niên vậy mà lại thừa dịp lúc cô chưa tỉnh ngủ, lặng yên không tiếng động công bố hôn nhân của bọn họ trên mạng?

Kiều An Hảo nghiêng đầu liếc nhìn Lục Cẩn Niên một cái, thấy anh đang chăm chú nhìn màn hình di động, Kiều An Hảo vươn cổ đưa mắt nhìn màn hình của anh, phát hiện anh cũng đang xem tin tức này trên Weibo.

Kiều An Hảo chỉ nhìn qua loa tình huống trên Weibo, vẫn chưa đọc nội dung cụ thể, vì thế lại chạy về phần tin tức giải trí, phát hiện ra mình vừa ngó điện thoại của Lục Cẩn Niên có một tí mà Weibo đã bùng nổ tin tức mới, một loạt những bức ảnh chụp lúc cô và Lục Cẩn Niên đi ăn ở acr.

Từ hình cô đến cửa hàng đồ ăn Nhật ăn cơm, đến ảnh Lục Cẩn Niên quá mệt mỏi, lại còn ảnh Lục Cẩn Niên kéo cô vào hành lang yên tĩnh hôn môi, còn có ảnh Lục Cẩn Niên mua đồ, cho đến cái cuối cùng là Lục Cẩn Niên ôm cô, ấn chân cô, bị cô tách ra, về cơ bản thì toàn bộ ảnh đều khái quát hết rồi.

Từ đống ảnh đó, rất nhanh có một cái tít giật trên Weibo “Ông chồng tốt cả nước”.

Kiều An Hảo mở ra.

Kiều An Hảo mở ra, phát hiện mấy cô gái vẫn còn mắng mình lúc sáng giờ đã đổi hướng gió.

Giọng điệu của đám người này giờ lại trở thành ghen tị và hâm mộ cô.

"Trời ạ, Kiều An Hảo lại lấy nam thần của chúng tôi."

"Kiếp trước nhất định Kiều An Hảo đã cứu vớt cả hệ ngân hà, đời này mới có thể gả cho chồng tôi!"

"Ông xã của cô chỉ là tưởng tượng, còn ông xã của người tôi mới là thật, có thể ngủ, có thể sờ, lại có thể đi theo mua túi xách cho người tôi..."

"Đến khi nào chồng tôi mới có thể ra tôiy hào phóng như vậy đây, như vậy không phải là ra tôiy không tiếc tiền sao?"

. . . . . .

Buổi sáng cô còn bị người người phỉ nhổ là "Đồ phụ nữ đã chồng" , "Không biết xấu hổ", "Không đáng bao nhiêu tiền", sao buổi chiều lại biến thành "Đời trước cứu vớt hệ ngân hà", "Người được lợi", "Cô Lục" rồi cơ chứ?

Hình ảnh trái ngược tập kích quá nhanh, Kiều An Hảo có chút cảm giác giống như đang nằm mơ, tất cả đều không thật.

Trang cá nhân của Kiều An Hảo không ngừng có thêm người theo dõi, có người bình luận, có người gửi tin nhắn, điện thoại di động trong tôiy của cô vẫn không ngừng run, qua hồi lâu, cô mới phục hồi tinh thần, sau đó lại mở trang cá nhân của Lục Cẩn Niên.

Cách một hồi, bình luận ở phía dưới đã tăng từ năm mươi vạn đến tám mươi vạn, Kiều An Hảo mở ra, phát hiện dòng bình luận thứ nhất là: “Anh là nam thần của rôi, mặc dù tôi rất muốn gả cho anh, nhưng chỉ cần anh hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc”.

Phía dưới dòng bình luận này lại là: “Nam thần, sao anh chỉ khoe một tờ giấy chứng nhận kết hôn vậy, những minh tinh khác đều khoe hai tờ đấy.”

Kiều An Hảo xem đến đây, liền nhớ tới tờ giấy chứng nhận kết hôn bị mình xé rách hôm trước, vì thế khoé môi không nhịn được mà nhếch lên, lại có một chút ý trêu chọc Lục Cẩn Niên, cắt phần bình luận đó, gửi cho Lục Cẩn Niên một tin nhắn:”Đúng đấy ngài Lục, sao anh chỉ khoe một tờ giấy chứng nhận vậy?”

Lúc Kiều An Hảo vừa nhấn gửi tin nhắn, cô liền nghe thấy điện thoại di động của Lục Cẩn Niên reo lên một chút, cô biết đó là tin của mình đã được gửi đi, vì vậy chỉ là bặm môi, lén nâng mắt liếc Lục Cẩn Niên một cái, vẻ mặt người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, không có phản ứng gì.

Qua nửa phút, điện thoại di động của cô cũng rất yên lặng, anh chưa gửi lại cho cô.

Vì vậy Kiều An Hảo lại gửi một tin: “Ngài Lục, sao anh chỉ khoe một tờ giấy chứng nhận vậy?”

Vẫn không nhắn lại, vì vậy Kiều An Hảo bắt đầu nhắn liên tục, trong chốc lát trong hộp thoại của cô và Lục Cẩn Niên đã bị lấp kín bởi một tin nhắn: “Ngài Lục, sao anh chỉ khoe một tờ giấy chứng nhận vậy?”

Lục Cẩn Niên vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, lúc Kiều An Hảo sắp không nhịn được mà mở miệng nói chuyện với anh, đột nhiên điện thoại di động run lên một cái, trang web vừa nhắc nhở, Kiều An Hảo mở ra, lại phát hiện là Lục Cẩn Niên tag cô vào, vì vậy vào phần nội dung, lại nhìn thấy anh lại chụp màn hình điện thoại tin nhắn mình mới gửi cho anh “Nam thần, sao anh chỉ khoe một tờ giấy chứng nhận kết hôn vậy, những minh tinh khác đều khoe hai tờ đấy.”, nói một câu: "Xin hỏi, cô Lục, giấy chứng nhận kết hôn ăn ngon không? @ Kiều An Hảo"

Lúc tin này được Lục Cẩn Niên gửi đi, bình luận trong trang cá nhân của Kiều An Hảo như nước chảy không ngừng.

"Tờ giấy chứng nhận khác đã bị cô Lục ăn rồi sao?!"

"Cô Lục, xin cô hãy trả lời giấy chứng nhận có mùi vị gì vậy?"

"Chắc ngày mai tôi cũng phải đi kiếm một tờ giấy chứng nhận kết hôn rồi đem về xem có thể ăn được không."

"Hu hu hu, tôi cũng muốn ăn…"

"Hôm nào tôi cũng phải nếm thử giấy chứng nhận kết hôn có dễ ăn hay không?"

"Hôm nào không bằng hôm nay, cứ nếm thử đi, online chờ kết quả. . . . . ."

Kiều An Hảo nhì hai tin nhắn đối đáp lẫn nhau thì không nhịn được mà cười hì hì ra tiếng.

Trong số những người đã thấy dòng trạng thái Lục Cẩn Niên đã gửi lên trang cá nhân, cũng có vài người không nhịn được mà cũng trêu chọc Kiều An Hảo một chút, sau đó chỉ ngắn ngủn trong vòng nửa giờ, đã đưa đề tài “Kiều An Hảo ăn giấy chứng nhận kết hôn” này lên trang đầu, thậm chí còn có dân mạng còn tung hình ảnh Kiều An Hảo đang ăn cái gì đó lên trang cá nhân, ảnh đã được chỉnh sửa, chẳng qua trong bức ảnh cô đang ăn bánh mì, lại bị đổi thành giấy chứng nhận kết hôn, sau đó tấm hình này lại được phát tán rộng rãi.

Rõ ràng một giây trước, toàn dân vẫn còn hâm mộ và ghen tị với Kiều An Hảo, kết quả một giây kế tiếp, tất cả đều biến thành nhạo báng, nhưng cố tình người bị toàn dân nhạo báng là Kiều An Hảo lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào như ăn phải mật, đáy mắt mang theo ý cười liếc Lục Cẩn Niên, dùng giọng nói đầy oán trách mà nói với anh: "Đều tại anh hết… Lục Cẩn Niên, nói xin lỗi em đi!"

Giọng điệu nói chuyện như vậy của cô, rơi vào trong tai Lục Cẩn Niên, càng giống như làm nũng, mặt mày anh đều nhiễm một chút ý cười, để điện thoại di động xuống, khẽ cúi đầu, tiến tới bên tai của cô, trong giọng nói trầm thấp còn có một chút mập mờ, lại vô cùng hấp dẫn: "Phải nói xin lỗi thế nào đây? Quỳ xuống nói xin lỗi sao?"

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nói đến mức cả người run lên, trái tim cũng mề đi, tuy trên mặt rất khí thế, nhưng trong giọng nói vẫn có chút run run, còn có vài phần lo lắng: "Được, anh quỳ xuống nói xin lỗi đi…”

"Được." Lục Cẩn Niên vừa nói xong, Kiều An Hảo lại bị anh đặt dưới người lần nữa…

Sau đó đợi đếnkhi Kiều An Hảo thở hồng hộc, toàn thân hoàn toàn tê liệt, không ngừng cầu xin đòi Lục Cẩn Niên tha thứ, rốt cuộc Lục Cẩn Niên mới chịu bỏ qua cho cô, sau đó ôm cô vào trong ngực, tiến tới bên tai của cô, khẽ cắn vành tai của cô, nói: "Kiều Kiều, anh vẫn luôn quỳ xuống nói xin lỗi đấy, không lười biếng chút nào cả."

Vẫn xin lỗi em...

Kiều An Hảo sợ run ước chừng một phút, trong đầu cô mới giống như đã phản ứng kịp thứ gì đó, hình ảnh Lục Cẩn Niên mới vừa giày vò cô lại hiện ra, thật giống như lời anh vừa nói, vẫn luôn là quỳ gối trên người của cô…

Sau đó Kiều An Hảo mới ngờ nghệch hiểu được ám hiệu trong lời nói của Lục Cẩn Niên.

A a a a… Lục Cẩn Niên quỳ xuống nói xin lỗi…Là quỳ ở chân của cô, dùng thân thể để nói xin lỗi. . . . . .

Chín giờ tối Kiều An Hạ mới bay từ Nhật Bản về Bắc Kinh, lúc cô ngồi trong phòng nghỉ chờ Trình Dạng đến đón mình, lại thấy được tin người khác mắng Kiều An Hảo là phụ nữ gả lại.

Lúc ấy trong lòng cô lại bốc lên một tầng lửa, liên tục nhấp vào, lúc thấy tên Lục Cẩn Niên, cả người ngớ ra trong nháy mắt.

Thì ra… người Kiều Kiều cưới là anh.. Chính là người đã biến mất không chút tin tức nào trong năm tháng.

Kiều An Hạ cả người cũng còn không có làm rõ ràng chuyện cụ thể chân tướng, Trình Dạng đánh liền tiến vào điện thoại, người đã tới sân bay.

Kiều An Hạ không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng cất điện thoại di động, kéo va li, đi ra khỏi phòng chờ.

Kiều An Hạ ra khỏi sân bay, liếc mắt liền thấy được xe của Trình Dạng đỗ ở ven đường, cô đi tới, khom người nhìn vào trong xuyên qua cửa sổ Trình Dạng bấm điện thoại di động, dáng vẻ vẫn còn rất chú tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro