Chương 799: Lá thư tình năm ấy (9)
Lục Cẩn Niên nhăn lông mày, anh rút ví tền ra, sờ tay vào bên trong một lần nữa, sau đó lấy ra một phong thư màu lam nhạt.
Phong thư này giống như đã được viết từ nhiều năm trước, bên ngoài viền đã có chút mốc, quả đào màu đỏ phía trên đã hơi phai màu, để lộ lớp mặt màu trắng
Những thứ này, giống như ở trong trường học, chỉ những cô gái mới lớn mới có thể dùng thôi. Sao Kiều An Hảo lại để trong ví của anh chứ?
Lục Cẩn Niên cầm chiếc phong thư đó, anh do dự một lúc, còn chưa kịp mở ra xem thì trợ lí đứng bên cạnh đã tò mò hỏi: " Lục tổng, đó là cái gì, sao nhìn giống thư tình như vậy?"
Cho dù trợ lí không nhắc đến, từ khi anh nhìn thấy phong thư kia, cũng nghĩ đến thư tình... Dù sao, từ lúc anh còn đi học, đã không ít lần nhìn thấy những phong thư rực rỡ như vậy trong ngăn kéo rồi, nhưng lúc đó, trong lòng anh chỉ có một người mà thôi, anh không có hứng thú với bất kì ai khác nữa, cũng không muốn có chút hứng thú nào, vì vậy, những phong thư đó anh đều ném đi mà không mở ra đọc, trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh sân tập trong trường.
Nhưng mà, chưa nhìn thấy bên trong ra sao thì không chắc chắn được đó có phải là thư tình hay không, tuy nhiên, Lục Cẩn Niên vẫn bị những lời nói này của trợ lí khiến cho khuôn mặt hiện lên một vòng đỏ sẫm, sau đó anh gấp nhanh lại phong thư, bỏ vào trong túi cùng với ví tiền, anh đứng lên, lạnh nhạt nói: "Về công ty."
Trên đường đi về công ty, Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế sau, trong đầu anh toàn là hình ảnh của phong thư kia.
Khó trách Kiều Kiều lại chủ động chuẩn bị âu phục cho anh, hóa ra là vì cô muốn nhét phong thư này vào túi áo, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô không thể nói thẳng cho anh nghe, lại phải dùng cách viết như thế này?
Ba giờ chiều, còn có một cuộc hội nghị, anh đến công ty thì đã hai giờ rưỡi rồi, Lục Cẩn Niên quay lại phòng làm việc của mình, khóa trái cửa chính, sau đó anh ngồi trước bàn làm việc, lấy lá thư từ trong túi ra, anh không rõ cảm giác lúc này của mình là gì nữa, sâu trong lòng có một chút hồi hộp, giống như mình lúc còn trẻ, giống như đúc lần đầu tiếp xúc thân mật với Kiều An Hảo mà mình không biết phải làm như thế nào vậy.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào phong thư được coi như rất lớn kia một lúc, sau đó anh mới hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay căng thẳng mở phong thư ra, anh rút ra từ bên trong một tờ giấy màu trắng dùng để viết thư được gấp lại.
Trái tim của Lục Cẩn Niên đập rất nhanh, khi còn trẻ, có một khoảng thời gian thì gấp thư thành hình trái tim rất được yêu chuộng, với một người luôn trầm mặc như anh, rất khó mở miệng yêu cầu người khác dạy mình gấp, vì vậy, anh nhân lúc giờ ra chơi, lén nhìn hai cô gái đang ngồi gấp thư, anh muốn học cách gấp, nhưng lại khiến cho một cô gái trong đó hiểu nhầm, là anh có ý gì đó với cô ấy, vì vậy sau khi tan học cô ấy còn chặn anh lại, mời anh cuối tuần đi xem phim cùng cô ấy được không?
Ngón tay run run của Lục Cẩn Niên mở hình trái tim đó ra, sau đó anh đặt nếp uốn giấy trải xuống trên mặt bàn, trong lòng bàn tay anh đã đổ đầy mồ hôi, anh nuốt nước bọt, sau đó cúi đầu nhìn chữ trên tờ giấy.
Mới nhìn qua thì những chữ kia còn có chút non nớt, hơi giống với nét bút của Kiều An Hảo, nhưng rất trẻ con, giống như chữ hồi cấp 3 mà cô viết.
Đầu tiên, là ghi tháng năm, và một dấu chấm câu.
Bạn học Lục Cẩn Niên.
Thật mạo muội khi viết cho bạn lá thư này, mong rằng nó sẽ không mang phiền phức đến cho bạn.
Phía sau chữ "phiền phức" còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười rất ngộ nghĩnh nữa, khiến cho khuôn mặt của Lục Cẩn Niên vô thức cũng tươi cười.
"Cũng vì, mỗi con người tồn tại trong cuộc đời này, chính là vì chờ đợi một nửa khác xuất hiện, mình rất mong, mình vẫn tiếp tục tồn tại, chính là vì bạn."
Lúc Lục Cẩn Niên nhìn đến những dòng này, anh có chút ngẩn ngơ, dòng chữ này có chút quen thuộc, hình như anh đã nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra.
Lục Cẩn Niên nhăn nhăn đôi lông mày, anh tiếp tục đọc.
"Mình cũng không mơ ước quá nhiều, chỉ là hi vong được ở cùng một chỗ với bạn."
"Mình cũng không có tài văn chương gì, mình chỉ muốn nói, dù có năm mươi năm sau, mình vẫn yêu bạn như bây giờ."
"Mình mong, cả cuộc đời này, không có người nào như bạn, để mình tiếp tục yêu nữa."
Lúc Lục Cẩn Niên đọc đến đây, anh nhìn chằm chằm vào trang thư màu trắng nhạt kia, có chút giật mình.
Những lời này, hình như anh đã nghe qua ở đâu đó...
"Bạn biết không, từ ngày mình gặp được bạn, thì tất cả những việc mà mình làm, đều muốn được gần bạn hơn."
"Mình đã có rất nhiều lần mơ, nhưng trong những giấc mơ đó đều có bạn, mình cũng tưởng tượng rất nhiều lần, mỗi lần đều muốn ở chung một chỗ với bạn, mình cũng ước rất nhiều điều, nhưng điều ước nào cũng là mong bạn yêu mình."
Nhìn đến đây, cuối cùng Lục Cẩn Niên cũng nhớ ra, nội dung bên trong bức thư, chính là nội dung bên trong máy ghi âm của Kiều An Hảo, là cuộc nói chuyện giữa cô và Hứa Gia Mộc.
Đây là có chuyện gì đang xảy ra?
Cô nói những lời tỏ tình đó cho Hứa Gia Mộc, vậy sao lại viết bức thư này cho anh?
"Đối với cả thế giới này, bạn chỉ là một người bình thường, nhưng đối với mình, bạn là cả thế giới."
"Dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn."
Cuối thư là một dòng chữ được viết bằng bút kim tuyến màu xanh dương: "Đẹp nhất không phải là nhìn trời đang mưa, mà là bạn và mình cùng tránh mưa dưới một mái nhà."
Tái bút: Kiều An Hảo.
Phía dưới là ngày, tháng, năm này của năm năm trước.
Nói cách khác, lá thư này chính là do Kiều An Hảo viết cho anh đầu hè năm năm trước?
Lúc đó, anh còn quay phim ở Hàng Châu, cô học đại học Bắc Kinh, cả hai đều sắp tốt nghiệp đại học. Mặc dù thứ hạng trong bảng xếp hạng cuối học kì của anh thấp hơn cô, tuy nhiên, anh vẫn nhớ rất rõ top 10 người cao nhất, khắc sâu trong trí nhớ.
Ngày hôm đó, một mình cô chạy đến Hàng Châu, nhưng lại bị rơi túi tiền, lúc đó anh còn đang ở trong trường quay, mạo hiểm chạy đến bên cô trong trời mưa to... Ngày hôm đó, chính là ngày đầu tiên, anh và cô ở chung một căn phòng... Trong đêm đó, anh còn lén hôn trộm cô, ngầm thề sẽ phụ trách với cô... Cũng trong một đêm đó, anh quyết định đập tan tất cả những đùa giỡn, lúc bức chân vào sự nghiệp nghệ sĩ của mình, anh sẽ tỏ tình với cô...
Mà cô, chính là trong đêm của mười ngày sau, viết lá thư này...
Nghĩ đến đây, Lục Cẩn Niên nhìn đến tám chữ trên bức thư, trong đôi mắt hiện lên tia sáng, cầm lá thư đưa về phía trước.
Anh còn nhớ rất rõ, bên trong cây bút ghi âm hôm đó, Kiều An Hảo đã nói: "Dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn."
Sau đó Hứa Gia Mộc cũng nói một câu: "Dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn."
Nhưng trên bức thư cô gửi cho anh cũng ghi dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn.
Hứa Gia Mộc nói với cô câu đó, vì sao cô lại viết cho anh?
Đây chính là một chi tiết bất ngờ rất quan trọng chăng?
Hoặc là nói, anh có thể lý giải là. . . . . . Kiều An Hảo từ nhiều năm trước kia, cũng đã bắt đầu thích anh hay không?
Cách lý giải này, khiến cho Lục Cẩn Niên giống như bị điểm huyệt đạo, cầm bức thư, dùng lại ở trên ghế làm việc, bên tai của anh không nghe được bất kỳ âm thanh nào, anh cảm thấy tốc độ tim đập của mình, rất nhanh, thình thịch bùm, giống như sấp chớp lẫn lộn mãnh liệt.
Không được, anh nhất định phải làm rõ ràng, đây tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Lục Cẩn Niên lấy điện thoại di động ra, tìm tên Kiều An Hảo, vừa định gọi đi, lại nghĩ đến cái máy ghi âm Kiều An Hạ cho mình, nếu như anh mở miệng tố cáo với Kiều An Hảo. . . . . . Chẳng phải là để cho Kiều An Hảo biết, Kiều An Hạ từng ở sau lưng cô giở trò sao?
Cô quan tâm chị gái Kiều An Hạ kia nhiều như vậy, anh biết. . . . . . Nếu để cho cô biết những chuyện này, đáy lòng tất nhiên không dễ chịu gì, huống chi, cô bây giờ, còn đang mang thai.
Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, cuối cùng trở về danh bạ.
Số điện thoại của Kiều An Hạ anh không có lưu, cho dù anh đi tìm cô ấy hỏi, chuyện cái máy ghi âm, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, lúc cô ấy nhìn thấy bộ dạng lúc đó anh đi tìm cô ấy hỏi chuyện Kiều An Hảo ở nơi nào, chưa chắc sẽ nói cho anh biết.
Cho nên, anh chỉ có thể đi tìm Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc. . . . . .
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên dừng một chút, nghĩ đến tối hôm qua trong cuộc tranh tài thì Hứa Gia Mộc không nói gì mà đi lên sân khấu giúp Kiều An Hảo và anh làm sáng tỏ hình ảnh.
Nếu như không có hắn, có lẽ trong sạch cả đời Kiều An Hảo khó có thể tẩy trừ sạch sẽ.
Nếu như không co hắn trong thời khắc quan trọng nhất đứng ra, anh và Kiều An Hảo có lẽ thật sự đã bắt đầu bắt tay vào làm thủ tục đi di dân.
Cho dù ân oán Hàn Như Sơ với anh giống như nước với lửa, nhưng Hứa Gia Mộc lại chưa từng mắc nợ anh chút nào.
Hơn nữa, buổi trưa ở trên bữa tiệc, nghe một cổ đông nói, Hàn Như Sơ bị chính con trai của mình cắn ngược lại một cái, tức giận hộc máu tại chỗ, cả đêm đưa đến bệnh viện, đến sáng nay mới ổn định lại.
Hàn Như Sơ xấu nữa. . . . . . Cũng là mẹ của Hứa Gia Mộc, mẹ ruột bị hắn làm tức giận thành như vậy, nghĩ đến lúc này khó khăn nhất nhất định là hắn đi?
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tìm tên Hứa Gia Mộc, gọi một cú điện thoại đi.
Sau khi Hứa Gia Mộc từ hiện trường tranh tài rời đi, nhận được điện thoại từ nhà gọi đến, nói Hàn Như Sơ bị tức hộc máu vào bệnh viện.
Hắn vội vàng lái xe đến bệnh viện, vẫn canh giữ cả đêm, rốt cuộc đợi đến lúc bệnh tình Hàn Như Sơ ổn định, tỉnh lại.
Chỉ là lúc Hàn Như Sơ mở mắt, trong nháy máy khi nhìn thấy hắn, giống như người điên ngồi dậy, nhào tới trước mặt hắn, không hề nghĩ ngợi gì liền đánh cho hắn một cái tát, mở miệng nói, đầy oán độc: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi không có đứa con trai như cậu, cậu cao thượng, cậu vô tư, tôi là tiểu nhân hèn hạ, cậu cút đi cho tôi!"
Hứa Gia Mộc cố gắng an ủi cảm xúc của Hàn Như Sơ, làm gì có đứa con trai nào ở trước mặt toàn thế giới thiết kế Hàn Như Sơ, làm sao cảm xúc có thể ổn định được, cuối cùng vẫn chỉ vào cửa bảo Hứa Gia Mộc cút đi, thậm chí cho tới cuối cùng, lại bị tức phun ra một ngụm máu, cuối cùng vẫn là quản gia tranh thủ đẩy Hứa Gia Mộc đi ra: "Cậu chủ nhỏ, không phải là tôi nói cậu, làm sao cậu có thể đi giúp người ngoài, đối phó bà chủ như vậy? Bà sinh ra cậu, ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lớn lên như bây giờ, cậu từng đối với bà rất tốt sao?"
Hứa Gia Mộc đứng ở ngoài cửa, còn có thể nghe âm thanh gào khóc của mẹ mình ở bên trong, nghe đến khi tâm của hắn tê tái.
Hắn đối mặt với chỉ trích của quản gia, khẽ rũ mắt xuống.
"Cậu chủ nhỏ, hiện tại bà chủ không muốn gặp cậu...cậu vẫn là đừng ở chỗ này, tránh cho bệnh tình của bà chủ lại thêm nặng."
Hứa Gia Mộc giật giật môi, nói: "Dì Vân, dì giúp con chăm sóc mẹ thật tốt, con đang đợi cảm xúc của bà ổn định, hôm nào trở lại thăm bà."
Hứa Gia Mộc từ bệnh viện ra ngoài, cũng không có gấp gáp lên xe, hắn tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn chỗ phòng bệnh của Hàn Như Sơ một cái.
Gió đầu mùa xuân tại Bắc Kinh, vẫn rất lạnh, khi thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương.
Khi Hứa Gia Mộc hút xong một điếu thuốc, tay cũng đã đông lại lạnh lẽo.
Hắn đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác bên cạnh, xoa xoa đôi bàn tay, đang chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Hứa Gia Mộc ngừng động tác, lấy điện thoại di động ra, thấy tên hiển thị cuộc gọi đến trên màng hình, nhất thời vẻ mặt hơi sửng sốt.
Điện thoại di động ở trong lòng bàn tay chấn động một lúc thật lâu, Hứa Gia Mộc mới nhấn nghe, nín thở, đưa điện thoại di động lên bên tai, liếm liếm môi, mở miệng: "Sao vậy?"
Trong điện thoại trầm mặc trong chốc lát, lại truyền đến giọng nói của Lục Cẩn Niên: "Sáu giờ chiều có thời gian rãnh hay không?"
"Có."
"Vậy, ăn cơm chung đi?"
"Được." Hứa Gia Mộc đáp lại xong, lại hỏi: "Chỗ cũ sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên nhẹ giọng trả lời một câu.
Hai người trong nháy mắt có chútim lặng, cách một lát, Hứa Gia Mộc nghe được Lục Cẩn Niên bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói trợ lý nhắc nhở: "Ông Lục, dến giờ họp."
"Đang bận sao?" Hứa Gia Mộc hỏi trước hai chữ, sau đó liền giơ chân lên, đá đá bánh xe: "Buổi tối gặp mặt rồi hãy nói, anh không có thời gian rồi."
"Được." Lục Cẩn Niên vừa đáp một tiếng, sau một lúc lâu, liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Mộc cất điện thoại di động, tại bên cạnh xe đứng một lát, cuối cùng kéo cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động ô-tô rời đi.
Lục Cẩn Niên họp một buổi chiều, đều hết sức không yên lòng, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra bức thư tình, cho tới lúc đến phiên mình lên tiếng, cũng bởi vì thất thần, giữ chừng còn vấp nhiều lần.
Năm giờ tan họp, Lục Cẩn Niên trực tiếp cho trợ lý tan sở trước, mình trở lại trong phòng làm việc gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, báo cáo lịch trình, sau đó vào phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc, đổi một bộ đồ thể thao, lấy chìa khóa xe, đi xuống lầu.
Hẹn sáu giờ, Lục Cẩn Niên năm giờ 50’ liền đến nơi hẹn với Hứa Gia Mộc.
Đó là sân thể dục quốc gia gần một quán món tủ, bà chủ là người rất nhiệt tình, khách hàng cũng không nhiều, nhưng đều là khách hàng quen, sở dĩ hắn biết nơi này, là nhờ Hứa Gia Mộc dẫn tới.
Lục Cẩn Niên dừng xe lại, đẩy cửa ra, bên trong trống trải thoáng mát, không có một người khách hàng, bà chủ đứng ở lối vào trong quán, lập tức buông việc tính toán trong tay, ngẩng đầu lên, cười híp mắt mở miệng: "Ông Lục tới? Ngài Hứa đã đến, ở tại nơi trước kia ngài thích ngồi đợi ngài thật lâu rồi."
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái.
Bà chủ đi vòng ra khỏi quầy, vừa dẫn đường cho Lục Cẩn Niên đi vào trong, vừa nói: "Ông Lục, ngài đã lâu rồi không tới nơi này ăn cơm, ngài Hứa ngược lại thường xuyên đến, chỉ là mỗi lần đều đi một mình, tôi còn hỏi ngài ấy sao ngài không đến, ngài ấy nói ngài đang bận."
Lục Cẩn Niên"Ừ" một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người đang ngồi Hứa Gia Mộc cách đó không xa, sợ là tới đã lâu, trước mặt bày hai vỏ chai rượu.
"Ông Hứa, ngài Lục đã đến." Theo lời nói của bà chủ, Lục Cẩn Niên tư thế ưu nhã cởi bỏ áo khoác dầy bên ngoài, kéo cái ghế trước mặt Hứa Gia Mộc ra ngồi xuống.
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện một cái, tay cầm ly rượu hơi dừng một chút, sau đó liền nhìn về phía bà chủ gật đầu một cái.
Bà chủ cầm thực đơn hỏi: "Ngài Lục cùng ngài Hứa, lần này vẫn là mấy món ăn giống như trước kia sao?"
"Ừ." Hứa Gia Mộc đáp một tiếng, chỉ chỉ bia trên bàn: "Cầm mấy chai tới đây."
Quá trình ăn cơm, hai người Hứa Gia Mộc cùng Lục Cẩn Niên gần như không có nói chuyện với nhau, trừ khi thỉnh thoảng chạm ly rượu.
Nhà hàng món tủ này buôn bán thật sự là kém đến nỗi cực hạn, ngay cả khi bọn họ cơm nước xong tính tiền rồi, tổng cộng cũng chẳng quá ba bốn bàn có người ăn cơm.
Một bàn ngồi ở cách đó không xa bên cạnh Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, có một nữ sinh nhận ra Lục Cẩn Niên, vẫn cầm không điện thoại di động chụp hình Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh kích động không thôi nói vài câu, mãi cho đến khi Lục Cẩn Niên đứng dậy rời đi, nữ sinh kia mới cầm một cây viết chạy đến trước mặt Lục Cẩn Niên, xin chữ kí.
Bên ngoài quán, là một cái ngõ nhỏ rất hẹp.
Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc ăn ý ai cũng không có đi lấy chìa khóa xe, Lục Cẩn Niên cầm mắt kính đeo lên mặt, sau đó mở miệng: "Chơi bóng đi?"
"Được." Hứa Gia Mộc không có dị ngị* (phản đối ý) gì.
Từ quán ăn đến sân thể dục quốc gia chỉ khoảng hai trăm mét, dọc theo ngõ nhỏ mà đi là có thể đến cửa sau, lúc này bóng đêm đã phủ xuống, trong ngõ hẻm gần như không có người nào, cách đó rất xa có một ngọn đèn đường, ánh sáng rất nhạt, hai người không có trao đổi gì, cứ như vậy vai kề vai đi, ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, đến cửa sân thể dục, đi vào trước, Hứa Gia Mộc lấy tiền, mua mấy chai nước.
Trong sân hể dục trống rỗng, trừ hai người bọn họ ra, cũng không có người nào khác bên cạnh.
Hứa Gia Mộc cởi bỏ áo chống lạnh bên ngoài, một tay nắm bóng, vỗ hai cái trên mặt đất, bóng liền dễ dàng bật lên, ném bóng vào rổ, sau đó tiếp được bóng bắn về, vừa vỗ, vừa nhìn Lục Cẩn Niên nói: "So một trận không?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ cởi áo khoác ra, đi tới.
Không có trọng tài, cũng không có người xem, hai người chỉ là đơn thuần, ở chỗ này hoạt động ra mồ hôi, cả một sân thể dục trống trải, trừ lúc thỉnh thoảng truyền đến tiếng giày ma sát mặt đất bằng gỗ phát ra một tiếng đông đông đông, an tĩnh không còn tiếng vang gì khác.
Hai người không biết chơi bóng bao lâu, mãi cho đến khi thể lực hao hết, hai người đồng loạt ngồi xuống dưới đất.
Hứa Gia Mộc nắm một chai nước, ném cho Lục Cẩn Niên, sau đó lại cầm một chai, mở nắp, ừng ực uống một miếng, sau đó giơ tay lên, lau nước từ trên khóe miệng chảy xuôi xuống, nói: "Sau khi anh đi rồi, có một thời gian thật dài, em không có sảng khoái đánh bóng như vậy."
Động tác nuốt nước của Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, tiếp theo sau đó lại uống một hơi, vặn nắp chai nước lại, nói: "Anh cũng vậy rất lâu rồi không có chơi bóng."
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên một cái, sau đó liền nằm ngang ở trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn lên trần nhà thủy tinh trong sân thể dục.
Lục Cẩn Niên vặn xong nắp chai, cũng song song nằm xuống theo.
Bởi vì trải qua vận động kịch liệt, hô hấp của hai người cũng có chút dồn dập.
Ít người đi chơi bóng, lúc này trong sân thể dục càng trở nên yên tĩnh.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm trần nhà không biết nhìn bao lâu, mở lớn hai mắt, cũng không có nhìn xem Lục Cẩn Niên, chỉ nhè nhẹ mở miệng, nói: “Anh, thật xin lỗi."
Khi Lục Cẩn Niên nghe bốn chữ này, mặt mày chớp chớp một cái, anh im lặng một lúc lâu, mới mở miệng: "Thật ra thì, anh vẫn luôn không có trách qua em."
Một câu nói đơn giản, không giải thích được khiến vành mắt của Hứa Gia Mộc trở nên hồng hồng, cổ của hắn lên xuống hai cái, sau đó nói: "Em biết rõ."
Hắn là thật sựu biết, anh vẫn luôn không có trách qua hắn.
Nếu như anh trách hắn, ban đầu cần gì để lại công ty Hứa thị cho hắn trông nom.
Nếu như anh trách hắn, cần gì phải ở chuyện nhượng tài sản người nhận được tài sản là tên của hắn.
Thật ra thì hắn cũng không còn trách anh.
Dù là ban đầu anh thu mua công ty Hứa thị, hắn rất tức giận xông đến tìm anh, không lựa lời nói mà nói ra những lời khó nghe, nhưng là, hắn cũng chỉ là bởi vì biết mẹ của mình bị tức đến bất tỉnh, nhất thời xúc động mà thôi.
Nếu là anh thật sự trách hắn, hắn lúc đó sẽ không nghe được mẹ mình cùng dì Vân ở nơi nào đó từng câu từng chữ mắng anh, khiến tâm tình phiền não.
Nếu là anh thật sự trách hắn, anh sẽ không phải lúc nào trong lúc bất chợt cũng muốn hắn trôi qua thật tốt.
Mặc dù hai người chỉ là nói với nhau vài ba câu, nhưng không khí cả sân thể dục, lại trở nên có chút cảm động.
Qua một lúc thật lâu, Hứa Gia Mộc giơ tay lên, che lại hai mắt của mình, che đi khóe mắt ướt át, sau đó mở miệng, giọng điệu vì vậy trở nên mê hoặc không đứng đắn: “Em nói, làm cái gì? Khiến hai người già, tức giận như vậy?"
Là ai khiến không khí thành bộ dáng này? Lục Cẩn Niên"Ha ha" cười hai tiếng, mắt liếc về phía Hứa Gia Mộc, không có phản ứng.
Hứa Gia Mộc bị liếc, không có nửa điểm tức giận, ngược lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Thật ra thì giữa đàn ông với đàn ông có lúc, giải quyết vấn đề, chính là như vậy, không giống như phụ nữ nói một chuỗi lời thật dài dòng như vậy, chỉ cần le que mấy lời, một tiếng thật xin lỗi, một cuộc vận động đầm đìa sung sướng, tất cả khoảng cách, sẽ nhẹ nhàng tiêu tan như vậy.
"Hỏi em chuyện này." Ước chừng qua năm phút đồng hồ, trong lúc bất chợt Lục Cẩn Niên mở miệng.
"Hả?" Hứa Gia Mộc nghiêng đầu, thấy trên sườn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên, còn treo một giọt mồ hôi chưa khô, lại mở miệng bổ sung thêm một câu: "Chuyện gì?"
Giọng nói Lục Cẩn Niên rất nhạt, nhìn như rất không để ý hỏi: "Kiều Kiều. . . . . . Lúc đầu có viết qua một bức thư tình, em có biết không?"
"Thư tình?" chân mày Hứa Gia Mộc cau lại, giống như là đang nhớ lại cái gì, qua một hồi lâu, mới bừng tỉnh hiểu ra mở miệng nói: "Anh nói vậy là chuyện đã nhiều năm trước sao? Lúc đó còn học đại học cũng chưa có tốt nghiệp đâu, anh không hỏi tới em đều không nghĩ ra chuyện này rồi. Bức thư tình đó cô ấy viết, nhưng mà chua chết được, cái gì. . . . . . Em đã nằm mơ rất nhiều, mỗi lần trong mộng đều có anh. . . . . ."
Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, Hứa Gia Mộc không nhớ rõ những câu lúc đó, nói chỉ được một nửa, liền nói: "Còn có cái gì, đối với em mà nói, anh chính là cả thế giới, nói tóm lại, xém chút nửa làm em cười rụng mất răng."
Mặc dù Hứa Gia Mộc nói sơ qua thư tình Kiều An Hảo viết, chỉ nói lời mở đầu không hề nói những câu sau, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn có thể nghe được, đó chính là nội dung lá thư buổi chiều Kiều An Hảo đưa cho mình, vì vậy không biến sắc tiếp tục hỏi: "Làm sao em biết nội dung bức thư tình này?"
"Chính do cô ấy đọc cho em nghe đó, để cho em cho em nghe thử thư tình của cô ấy viết có được hay không, quả thực lúc đó làm em nổi da gà cả người, rõ ràng không phải cái gì văn vẻ, kết quả lại cố tình viết một bức thư như vậy." Hứa Gia Mộc lắc đầu một cái, sau đó đột nhiên giống như là nghĩ đến thứ gì vậy, còn nói: "Lúc ấy trong thư tình của cô ấy, em còn giúp cô ấy sửa lại một chữ đấy."
Lúc Lục Cẩn Niên nghe đến đó, đáy lòng đã mơ hồ đoán được kế tiếp Hứa Gia Mộc sắp nói những gì, đúng là lại vẫn làm bộ như hồn nhiên không biết, hỏi lại: "Chữ gì?"
"Lúc đó cô ấy viết một câu . . ." Hứa Gia Mộc cau mày suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: "Suốt cuộc đời này, em yêu anh nhất, em đã đổi cho cô ấy thành, suốt cuộc đời này, em chỉ yêu anh. Rõ ràng chỉ tốt hơn so với nhất đúng không? Chỉ là duy nhất, nhất là bày tỏ yêu rất nhiều. . . Chậc chậc chậc . . . Sao thế? Đề nghị của em không tệ chứ?"
Hứa Gia Mộc không nhịn được gật gù đắc ý vì mình đã từng thay đổi một chữ ở nơi đó.
Nhưng Lục Cẩn Niên bên cạnh, đáy lòng cũng đã hoàn toàn dâng trào.
Thì ra là, Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đã từng, cũng không phải đang bày tỏ tâm ý lẫn nhau . . . mà là Kiều An Hảo đang tìm Hứa Gia Mộc xem gíup thư tình.
Bức thư tình này, hôm nay Kiều An Hảo mới đưa cho anh, lại là được viết vào nhiều năm trước, cho nên nói, đúng như anh đoán lúc đầu, trang@dđlqđ@bubble editor là Kiều An Hảo khi cô ấy thật sự viết lá thư tình này, cũng đã thích anh?
Cái này có phải là đại biểu cho, từng ấy năm tới nay, không phải một mình anh dùng hết sức lực đi yêu cô, mà là bọn họ cũng đã dùng hết sức lực để yêu lẫn nhau, chỉ là ai cũng không có can đảm mở miệng nói một câu "Em yêu anh" với lẫn nhau hay không?
Một mình Hứa Gia Mộc hơi tự luyến ở nơi đó, sau đó lại đột nhiên lật người, hơi tò mò tiến tới trước mặt Lục Cẩn Niên: "Anh, anh biết thư tình này của Kiều Kiều là đưa cho người nào không? Lúc trước em hỏi cô ấy rất nhiều lần, cô sống chết không chịu nói cho em biết."
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lục Cẩn Niên hoàn toàn không nghe được rốt cuộc Hứa Gia Mộc hỏi tí gì, lúc này ngực của anh đã sớm bị xúc động và vui mừng bao phủ.
Anh nghĩ, trong đời, một chuyện rung động trong lòng nhất, đại khái chính là bản thân trong lúc bất chợt phát hiện, người mình yêu thầm nhiều năm, vừa vặn cũng yêu thầm mình.
Hứa Gia Mộc đã sớm quen với bộ dáng Lục Cẩn Niên im lặng không nói, sau khi nói xong, lại tự nhiên mở miệng: "Thôi, dù sao hiện tại Kiều Kiều gả cho anh, lúc trước cô ấy thích ai cũng không quan trọng, chỉ là, sao lúc trước anh không nói sớm với em một chút, anh thích Kiều Kiều?"
Lục Cẩn Niên vẫn không để ý đến cậu.
Hứa Gia Mộc hơi đáng tiếc nói: "Nếu mà em sớm biết anh thích Kiều Kiều, em chắc chắn sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với Kiều Kiều, như vậy, các anh cũng có thể sớm ở cùng một chỗ rồi."
Hứa Gia Mộc đụng đụng cánh tay Lục Cẩn Niên: "Này, anh nói anh và Kiều Kiều đã kết hôn rồi, có phải nên mời em ăn cơm hay không?"
Bị Hứa Gia Mộc đụng phải Lục Cẩn Niên vốn không có suy nghĩ dư thừa gì, chính là nghe rốt cuộc cậu ấy nói chút gì, chỉ rất là qua loa lấy lệ "Ừ" một tiếng
"Còn nữa, các anh cũng không làm hôn lễ à?"
"Ừ."
"Ngoài ra, anh có cầu hôn không?"
"Ừ."
"Còn có chiếc nhẫn đâu? Thời gian trước ở trên mạng, em thấy có người nói Kiều Kiều gả cho anh, đến cả nhẫn cưới cũng không có, quá keo kiệt thì phải?"
"À."
"Này, Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh có nghe lời em nói hay không đấy?" Hứa Gia Mộc bị câu trả lời vẫn luôn là đơn âm của Lục Cẩn Niên làm cho không nhịn được hơi nén giận.
"Hả?" Lần này rốt cuộc Lục Cẩn Niên đổi một loại giọng điệu trả lời, chỉ là sau khi anh nói xong, điện thoại di động để bên cạnh trong lúc bất chợt vang lên, Lục Cẩn Niên lấy ra, thấy là Kiều An Hảo gọi tới, vội vàng nhận nghe: "Kiều Kiều sao? Sao vậy? . . . Ừ, anh và Gia Mộc đang chơi bóng . . ."
"Chơi xong, sẽ về nhà ngay, nếu như em mệt thì sớm nghỉ ngơi chút, không cần chờ anh . . . Ừ, sữa sao? Anh biết rồi, bọn anh sẽ rẽ vào siêu thị mua, em có thứ gì khác muốn ăn hoặc là muốn mua không? Trái cây sao? Còn gì không? Không có, được rồi . . ."
Hứa Gia Mộc nhìn về phía vẻ mặt dịu dàng của Lục Cẩn Niên lảm nhảm điện thoại không có chút nào không kiên nhẫn, trợn mắt há mồm, qua một lúc thật lâu, mới chớp chớp đôi mắt, mẹ nó, tại sao cậu nói một chuỗi dài, đổi lấy chính là năm từ "Ừ" "A…" , Kiều An Hảo tùy tiện một cuộc tra xét, nói cũng chưa tới mười chữ, vậy mà anh ấy trả lời mười mấy chữ?
Rõ ràng cậu và Kiều An Hảo đều đang nói chuyện với anh ấy, thế nào lại đối xử khác nhau rõ ràng như vậy?
Một người trên trời một người dưới đất . . .
Hứa Gia Mộc không nhịn được lặng lẽ châm chọc một câu: "Đối xử khác nhau còn chưa tính, rõ ràng trước kia người thấy em phải kêu anh, hiện tại em còn phải mở miệng kêu chị dâu . . ."
Lục Cẩn Niên cúp điện thoại, vừa vặn nghe những lời này, không nhịn được khóe môi liền nhếch lên, sau đó đứng lên từ dưới đất, tùy ý vỗ vỗ đất trên người, đưa tay về phía Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc giơ tay lên, bắt tay Lục Cẩn Niên, dieenddafnleequysddoon Lục Cẩn Niên tăng sức, kéo Hứa Gia Mộc dậy từ trên mặt đất, sau đó lập tức vẩy tay Hứa Gia Mộc ra, cầm quần áo bên cạnh, đi tới ngoài cửa sân thể dục.
Hứa Gia Mộc vội vàng cầm quần áo của mình, nhặt rác trên đất đuổi theo: "Bây giờ phải về nhà rồi hả? Có muốn tìm một chỗ uống một chén hay không?"
Lục Cẩn Niên vừa kéo khóa kéo áo khoác, vừa lắc đầu một cái, nhìn như rất buồn rầu, rồi lại cất giấu vô số khoe khoang: "Người có vợ, không như người tự do, phải trở về."
A. . . Nói được giống như trước kia lúc chưa có vợ, đã có ngày ngày vô cùng tự do? Còn không phải là buổi tối kéo thế nào cũng không kéo ra được?
Hứa Gia Mộc không nhịn được mang theo vài phần khinh thường ha cười một tiếng.
Lục Cẩn Niên cũng không có một chút ý ngại cùng với Hứa Gia Mộc, vươn tay, vỗ vai cậu một cái: "Hết cách rồi, hiện tại chị dâu cậu mang bầu, ở nhà một mình, anh không yên lòng."
"Đi thôi, cậu cũng về nhà sớm đi." Nói xong, Lục Cẩn Niên liền kéo cửa ra ngồi xuống.
Cho đến khi xe Lục Cẩn Niên khởi động rời đi lúc lâu, Hứa Gia Mộc mới nháy mắt, trở lại bình thường, chị dâu . . . Chị dâu . . . Lục Cẩn Niên tuyệt đối nghe thấy cậu mới vừa châm chọc, cố ý nói như vậy!
Lúc Hứa Gia Mộc nội thương (bị thương bên trong) ngồi vào trong xe, điện thoại di động reng reng vang lên hai tiếng, cậu lấy ra, thấy là Lục Cẩn Niên gởi tới hai tin nhắn.
Tin thứ nhất, hai chữ đơn giản: cám ơn.
Tin thứ hai, hơn mấy chữ: mẹ con từ xưa không có thù sâu hận lớn.
Hứa Gia Mộc nhìn hai cái tin nhắn này, trong nháy mắt tim bị một dòng ấm áp kỳ lạ, bao bọc thật chặt.
Cậu biết anh ấy cảm ơn lần nữa lời giải thích ngày hôm qua của mình.
Cậu cũng biết, tin nhắn thứ hai của anh ấy là đang an ủi mình.
Người đàn ông lạnh lùng đó, vốn là như vậy, một câu nói dễ dàng như vậy đã chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng người khác.
Hứa Gia Mộc không trả lời tin nhắn của Lục Cẩn Niên, chỉ là dựa vào trên lưng xe, nhắm hai mắt lại, sau đó phát hiện, giờ phút này trong lòng của mình, hơn nửa năm gần đây tới nay, là lúc yên bình nhất, thậm chí giống như là dỡ xuống gánh nặng, xuất phát từ tận đáy lòng, dâng lên một tầng nhẹ nhõm trước nay chưa có.
Mẹ ngã bệnh, không phải cậu không lo lắng, nhưng mà, cậu cũng không hối hận lựa chọn ngày hôm qua của mình.
Mẹ phạm quá nhiều sai lầm, cũng quá sâu, thậm chí còn liên lụy một mạng người.
Thật ra thì nếu như có thể, cậu thật rất hi vọng, mẹ cũng được, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo cũng được, bọn họ đều có thể trải qua thật sự vui vẻ.
Nhưng mà rất nhiều lúc, chuyện chính là khó thể vẹn toàn như vậy.
Nghĩ tới chỗ này Hứa Gia Mộc, d!^Nd+n(#Q%*d@n không nhịn được thở một hơi thật dài.
Mặc dù Kiều An Hảo theo Triệu Manh đi bệnh viện kiểm tra qua một lần, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn hơi lo lắng, cố ý nhờ người tìm bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất toàn thành phố Bắc Kinh, đăng ký một số, sau giữa trưa vào một ngày ánh nắng tươi sáng, lại dẫn Kiều An Hảo đi một chuyến đến bệnh viện.
Đại khái mất thời gian hai tiếng, một loạt kết quả kiểm tra toàn bộ ra, mẹ mang thai và thai nhi đều rất khỏe mạnh.
Từ bệnh viện ra ngoài, đã ba giờ chiều.
Mấy ngày trước còn lạnh không có gì khác với ngày đông giá rét, nhưng chỉ bắt đầu từ tuần trước, trong lúc thời tiết chợt trở nên ấm áp, càng ngày … nhiệt độ càng cao hơn, trên đường toàn thành phố Bắc Kinh toàn bộ hoa đón xuân nở rộ trong một đêm, cây liễu bắt đầu đâm chồi, người trên đường phố, đều cởi ra áo lông vừa dầy vừa nặng.
Mà thời tiết hôm nay rất tốt, như là vừa được nhuộm màu xanh da trời, liếc nhìn lại, ngàn dặm không có bóng mây, không có chút gió nào, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu lên trên người, ấm áp tan chảy.
Lên xe, sau khi Lục Cẩn Niên cài chắc dây an toàn cho Kiều An Hảo, nhìn thời tiết bên ngoài tốt như vậy, vì vậy lên tiếng nói: "Dẫn em tới một nơi?"
"Nơi nào?" Kiều An Hảo nghiêng đầu, trong mắt đen nhánh tràn ngập tò mò.
"Đến đó em sẽ biết." Bộ dáng Lục Cẩn Niên bí ẩn.
Kiều An Hảo cong cong môi, không hỏi nữa.
Lục Cẩn Niên cho xe chạy, chạy vững vàng, lại đi thời gian khoản chừng hơn nửa giờ, Kiều An Hảo phát hiện hoàn cảnh chung quanh càng ngày càng quen thuộc, ngay tại lúc cô nhận ra Lục Cẩn Niên mang mình tới nơi nào, xe đã ngừng lại: "Đoạn đường phía trước là trường học, không cho dừng xe, chúng ta đi bộ qua đi."
Sợ bị người nhận ra, Lục Cẩn Niên sớm chuẩn bị hai cái nón ở trên xe, đội một cái trên đầu mình, một cái đội trên đầu Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên dẫn Kiều An Hảo đi là trường học trung học cấp hai của bọn anh, bởi vì đã qua thời gian gần mười năm, rất nhiều thứ nơi này cũng đã sửa đổi, nhưng bố cục căn bản vẫn không thay đổi, nhất là hai tiệm internet đối diện trường học, đến nay vẫn còn đang kinh doanh.
Hôm nay là Chủ nhật, trong trường học rất yên tĩnh.
Đối diện cổng lớn, là một toà nhà dạy học, phía trước là suối phun, còn là nhiều năm không phun nước như cũ.
Lục Cẩn Niên dắt Kiều An Hảo, trực tiếp từ trong toà nhà dạy học băng qua, đi vòng qua phía sau, sau đó đi dọc theo con đường một đoạn rất dài, cuối cùng liền dắt Kiều An Hảo lên ba tầng "lầu Thanh Hoa".
Đó là phòng học lúc trước anh và Kiều An Hảo học 3 năm trường cấp 3 ở tầng lầu đó.
Từ trên cầu thang tới, quẹo trái, phòng học thứ nhất là lớp ba, đi về phía trước là lớp hai, đi lên trước nữa là lớp một.
Hồi đó lúc bọn họ đi học một năm kia, bộ giáo dục phê khoản tiền cho trường học, một năm đó đều đổi mới toàn bộ ghế bàn học, bây giờ đã qua mười năm, giống như sử dụng vẫn là một bộ năm đó bọn họ sử dụng.
Bởi vì là chủ nhật, cửa phòng học đều khóa, nhưng lớp ba có một cánh cửa sổ mở ra.
Lục Cẩn Niên buông lỏng tay Kiều An Hảo, nhanh nhẹn bò đi vào, sau đó đạp lên cái bàn, nhảy xuống mặt đất, đi vòng qua chỗ cửa trước, mở khóa phòng học từ bên trong.
Kiều An Hảo đi vào, Lục Cẩn Niên đóng cửa lại, dắt cô đi, vòng quanh phòng học lần lượt xem xét cái bàn bên cạnh, vừa đi, lúc gần như sắp nhìn xong toàn bộ bàn trong phòng học, trong lúc bất chợt Lục Cẩn Niên chỉ vào một cái bàn, mở miệng nói: "Cái bàn này, là năm đó em nằm sấp lên nó lúc ở lớp ba đó."
Đừng nói là hiện tại, dù là mười năm trước, bàn học trong cả phòng học đều giống nhau như đúc, ở trong một vùng bàn lộn xộn, Kiều An Hảo cũng không nhận ra được cái bàn học nào mình đã nằm sấp qua.
Vậy mà cũng đã qua mười năm, Lục Cẩn Niên lại chỉ vào một bàn học đã tróc sơn, giọng nói chắc chắn nói đây là cô đã dùng qua, Kiều An Hảo hoàn toàn không tin, chỉ cảm thấy là Lục Cẩn Niên đang bịa chuyện, bĩu môi, trả lời một câu: "Chỉ là anh mù mờ thôi."
Lục Cẩn Niên nhướng nhướng mày, lại không tranh cãi với Kiều An Hảo, ngược lại buông lỏng tay của cô, kéo ra cái ghế trước bàn, người nửa ngồi ở trước bàn học, vươn tay, sờ soạng bên trong một lúc thật lâu, sau đó bỗng dưng lên tiếng: "Ừ, ở trong này."
"Cái gì ở trong này?" Kiều An Hảo hoàn toàn không hiểu ý trong lời nói của Lục Cẩn Niên, có chút nghi ngờ hỏi lại.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ là dắt tay của cô, đưa vào trong ngăn kéo, sau đó anh đặt tay cô ngay ở trên vị trí bên trái ngăn kéo.
Kiều An Hảo cảm thấy mặt gỗ ở dưới lòng ngón tay, hơi gồ ghề không đều, buồn bực quay đầu, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẫn không có lên tiếng như cũ, chỉ là đè ngón tay của cô, từ từ lướt qua theo những chỗ lõm kia, từng chữ từng chữ cái tiếng Anh, trang@d#d#l#q#d@bubble từ lòng ngón tay Kiều An Hảo, truyền vào trong đầu óc của cô, cô theo bản năng liếc nhìn Lục Cẩn Niên, giọng nói mang theo vài phần dò hỏi, mở miệng: "S?"
Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu một cái, tiếp tục chữ cái kế tiếp, Kiều An Hảo mỗi lần sờ xong một chữ cái, liền mở miệng nói một câu: "H?"
"M?"
"L?"
"I?"
"Y?" Đây là một chữ cái cuối cùng, Kiều An Hảo nghiêng đầu suy tư một lúc, nối liền mấy cái chữ tiếng Anh mình mới vừa nói, sau đó thì không kiềm lòng được bật thốt lên: "Shmi¬ly?"
"Shmi¬ly ý là See, how, much, i, love, you . . ." Kiều An Hảo lầm bầm lầu bầu nói tới chỗ này, nghĩ đến làm sao Lục Cẩn Niên biết nơi này khắc chữ, vì vậy nhìn ánh mắt của Lục Cẩn Niên, giống như là lộ một tầng ánh sáng, hỏi: "Đây là anh khắc lên sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên khẽ hừ một tiếng, chậm rãi đứng lên.
Trong lòng Kiều An Hảo thật ra thì đã đoán được đáp án, chẳng qua sau khi hỏi, càng kiên định, bây giờ nghe anh trả lời khẳng định, vì vậy trong đầu óc lại to gan làm một giả thiết: "Sau khi anh từ lớp một tới lớp ba, có phải cố ý chọn ngồi bàn học mà em đã từng nằm sấp hay không?"
Lục Cẩn Niên không nhanh không chậm đẩy cái ghế mới vừa kéo ra về chỗ cũ, sau đó mới đưa mắt rơi vào trên mặt Kiều An Hảo, ngay tại lúc Kiều An Hảo cho là anh sẽ mở miệng nói mình nghĩ quá nhiều, bên tai lại truyền đến một câu nhẹ nhàng chậm chạp của anh: "Không chỉ riêng bàn học, cái ghế kia cũng là cái em đã ngồi qua. Chỉ là, nhớ đến năm đó cái ghế đó đã báo hư đi, anh mới vừa tìm một vòng, cũng không có thấy."
Nói xong, Lục Cẩn Niên nhìn quanh một vòng phòng học, cuối cùng ánh mắt rơi vào chỗ ngồi dãy thứ năm gần cửa sổ kia, giơ ngón tay lên chỉ chỉ: "Lúc ấy em ngồi ở chỗ đó phải không?"
Cái này ngược lại Kiều An Hảo nhớ rõ, thật sự là cô ngồi ở dãy thứ năm gần cửa sổ chính là chỗ ngồi kia, thật ra thì lúc đầu là cô dựa vào tường, Kiều An Hạ ngồi chỗ cạnh cửa sổ đó, cô cầm hai tháng tiền tiêu vặt của mình, nũng nịu nói rất nhiều lời dễ nghe với Kiều An Hạ, mới có thể khiến cô ấy đồng ý đổi chỗ ngồi với mình.
Bởi vì nhìn thông qua cánh cửa sổ kia, đúng lúc có thể nhìn thấy sân bóng rổ trường học, ba buổi trưa của mỗi tuần là khóa thể dục của lớp một, cô ở phòng học lớp ba có thể nhìn thấy Lục Cẩn Niên chơi bóng ở trên sân bóng rổ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào vị trí Kiều An Hảo ngồi một hồi lâu, mới quay đầu lại dời tầm mắt nhìn về phía Kiều An Hảo một lần nữa, trong giọng nói mang theo sự cô đơn vắng vẻ rõ ràng: "Lúc đó anh còn tưởng rằng có thể làm bạn học cùng lớp với em."
Kiều An Hảo bị những lời này của Lục Cẩn Niên làm cho đáy lòng nổi lên chút đau xót, cũng nổi lên chút cảm xúc nói không nên lời.
Lúc trước anh còn trẻ, vì cô mà đặc biệt bỏ nửa bài thi để đến lớp ba, nhưng cô lại vì anh, liều mạng vào lớp một, hai người cứ như vậy mà thần xui quỷ khiến bỏ lỡ mất nhau.
Trong cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, có chút chua xót, còn có chút ấm áp, Kiều An Hảo nhếch khóe môi, phát ra âm thanh có chút rung động nhẹ: "Thật khéo, khi đó em cũng cho rằng mình có thể làm bạn học cùng lớp với anh."
Lục Cẩn Niên nhìn vào ánh mắt của Kiều An Hảo, dấy lên sự kinh ngạc, còn nhúc nhích chút niềm vui bất ngờ: "Em thi vào lớp một, là vì muốn học cùng một lớp với anh?"
"Đúng vậy." Kiều An Hảo gật đầu một cái, tùy ý tựa vào một bàn học, giống như nhớ lại chuyện cũ năm đó, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Hiện tại nhớ lại, đều cảm thấy đó là nửa năm ác mộng, vì để thi vào lớp một, em gần như đi ngủ lúc trời vừa rạng sáng..."
Kiều An Hảo còn chưa nói xong đã bị Lục Cẩn Niên kéo mạnh ôm chặt vào lòng, theo sau cái ôm, là giọng nói cực kỳ nhẹ truyền đến: "Vậy em thi vào đại học A, cũng là vì anh?"
"Ừm." Kiều An Hảo đáp nhẹ một câu, môi liền bị Lục Cẩn Niên chắn lại.
Lục Cẩn Niên hôn được một nửa, đột nhiên rời khỏi môi Kiều An Hảo, hơi thở có chút bất ổn nói: "Kiều Kiều, anh rất vui."
Thật sự rất vui.
Tuổi thanh xuân ngây ngô không phải chỉ có mình anh cố gắng, mà cô cũng tranh thủ giống anh.
Thật sự rất cảm ơn, đã yêu anh từ thuở thanh xuân.
Lục Cẩn Niên phủ lên môi Kiều An Hảo lần nữa, trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, ánh mặt trời lẳng lặng len lỏi qua cửa sổ rơi ở trên bàn học, soi sáng một tầng long đong.
Thật sự rất tốt.
Một năm đó, anh gặp được cô, sau đó chuyện xưa của bọn họ bắt đầu từ một năm đó.
Mười ba năm sau.
Anh và cô rốt cục cũng ở chung với nhau, mặc dù dung mạo, biến đổi nhưng trong lòng anh vẫn là anh khi còn trẻ, mà trong máu của cô vẫn là cô của thuở thanh xuân kia.
Hôn hồi lâu, hai người mới tách ra.
Trong phòng học yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở bất ổn của bọn họ.
Mặc dù Kiều An Hảo đã làm vợ người ta, thậm chí đã có con, nhưng vẫn bị nụ hôn nóng bỏng vừa rồi làm cho có chút xấu hổ rụt rè, cô hơi cúi thấp đầu đứng trước mặt Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên cúi đầu nhìn cô, nhìn rất lâu mới vươn tay ra sửa sang lại tóc mai ở bên tai có chút loạn, anh vén tóc ra sau tau, sau đó cầm tay cô nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác đi dạo đi."
Đi ra khỏi phòng học, Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo đi về hướng lớp một, hai người không đi vào phòng học lớp một, khi đi ngang qua cửa sổ, hai người vẫn dừng chân, đi vào bên trong quan sát.
Bảng đen vẫn chưa lau, bên trên vẽ nhiều đường parabol, phía dưới là là một vài công thức toán học rườm rà.
"Lúc đi học, em ghét nhất làm đề toán, khó muốn chết." Kiều An Hảo nhìn những công thức toán học kia hiện tại đã xem không hiểu gì, nhịn không được cảm khái một câu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới chuyện nhỏ nào đó lúc đi học, hưng phấn chia sẻ với Lục Cẩn Niên: "Nói đến đề toán, em nhớ tới một chuyện cực kỳ thần kỳ."
Lục Cẩn Niên đặt một tay lên trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo, hỏi: "Chuyện gì?"
"Khi đó là hơn nửa học kỳ lớp mười một, thầy giáo dạy toán của lớp một và lớp ba không phải là một người sao? Chắc hẳn anh biết, thầy giáo kia có một đặc điểm, cách mỗi một tháng sẽ thi thử một lần, thật ra những nội dung khác ngoài toán học đều tạm ổn, em không nhất định biết toàn bộ, nhưng tốt xấu gì cũng biết làm phần lớn, chỉ riêng nội dung về đường parabol, em nhìn liền thấy đau đầu, lúc ấy thi nội dung về parabol, lúc ấy lớp ba thi trước nên em sớm đã trao đổi với An Hạ, bảo chị ấy lén chép đề lại cho em, sau đó buổi tối em có thể đi tìm anh Gia Mộc xin đáp án chính xác, sáng ngày thứ hai môn đầu tiên thi toán học, em có thể chép đáp án lại, kết quả, anh đoán cuối cùng thì như thế nào?" Khi Kiều An Hảo nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Lúc ấy sau khi xong tiết thể dục trở lại lớp, vừa đúng lúc trường tan học, em chưa kịp đi tìm Kiều An Hạ đòi đề, kết quả em lại thấy một bài thi toán học ở trong ngăn tủ, bên trên đầy ấp câu trả lời... Anh nói xem, là ai có khả năng dự đoán đặt bài thi vào trong ngăn tủ của em như vậy?"
Kiều An Hảo nghiêng đầu một chút, nghĩ một lát lại nói: "Chẳng lẽ ai ở lớp ba thầm mến em? Nhưng thầm mến không phải là đưa thư tình sao? Không nên đưa bài thi đâu... Hoặc là cho người khác, để sai ngăn tủ, ai nha, mặc kệ thế nào, Lục Cẩn Niên, em nói cho anh biết, đó là lần đầu tiên em đạt được điểm tối đa khi thi môn toán học đấy!"
Mặc dù khi đó Kiều An Hảo an gian, nhưng nhắc tới lần đó đạt điểm tối đa vẫn không nhịn được có chút đắc chí.
Lục Cẩn Niên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của cô không khỏi cười khẽ một tiếng: "Nhưng vừa khéo chính là, đó là lần duy nhất anh được 0 điểm từ khi đi học đến giờ."
"Hả?" Kiều An Hảo có chút mụ mị, không hiểu ý trong lời của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vươn tay ra vỗ vỗ đầu của cô, nói đáp án: "Bài thi đó là anh thừa dịp lớp em học thể dục, không có giáo viên đặt trong ngăn tủ của em đấy."
"Hả?" Kiều An Hảo kinh hô một câu, hỏi ngược lại, "Là anh để?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên khẽ đáp.
"Làm sao anh biết em muốn đáp án của bài kiểm tra đó."
Lục Cẩn Niên cầm tay Kiều An Hảo, vừa đi lên cầu thang vừa như nhớ lại tình huống lúc đó, một lát sau mới lên tiếng: "Anh nghe thấy em nói với Kiều An hạ."
Ngày đó, buổi trưa cô và Kiều An Hạ cùng đến trường học, trước khi đi vào lớp, cô kéo áo Kiều An Hạ, chỉ nói một câu: "Nhớ giúp em chép lại bài thi toán học nhé."
Lúc ấy vừa vặn đến lượt lau bảng đen, đúng lúc nghe thấy những câu này.
Lúc ấy ở lớp ba, thành tích anh học toán tốt nhất, mỗi lần thi xong đều do anh đi thu bài thi.
Cho nên lần đó anh trực tiếp không nộp bài thi, đợi đến khi lớp bọn họ học thể dục không có người, anh nhét vào vào trong ngăn kéo của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro