Chương 5: Thiên Nga Giữa Tổ Sói
Sáng hôm sau.
Đúng tám giờ, một chiếc SUV đen không biển số đỗ lại trước cổng biệt thự Boonpraset. Joong Archen, mặc bộ vest đen lịch lãm hiếm thấy thay vì đồng phục SCI, bước xuống.
Ông bà Boonpraset đã đợi sẵn ở cửa. Phu nhân Alisa lo lắng nhìn Joong: "Đội trưởng Archen, thật sự không cần phiền phức đến mức này. Dunk vừa mới xuất viện, cậu bé nên ở nhà nghỉ ngơi."
Joong lịch sự cúi đầu, nhưng lời nói lại mang tính áp đặt tuyệt đối: "Cháu hiểu lòng tốt của cô chú, nhưng an ninh gần đây không ổn. Hôn phu của cháu bị tấn công ngay tại trung tâm thương mại. Cháu không thể yên tâm để Dunk ở một mình. Cháu đã sắp xếp lịch khám chuyên sâu tại Bệnh viện Trung tâm, và sau đó, Dunk sẽ đến trụ sở SCI với cháu."
Phu nhân Alisa kinh ngạc: "SCI? Nơi đó toàn là cảnh sát và tài liệu mật..."
"Phòng làm việc của cháu rất an toàn, có cả khu vực nghỉ ngơi riêng biệt," Joong trấn an, ánh mắt kiên định. "Điều kiện hôn nhân của cháu là phải tự tay bảo vệ Dunk. Cháu hy vọng cô chú tôn trọng quyết định của cháu."
Mọi sự phản đối đều trở nên vô hiệu trước sự lạnh lùng và cương quyết của đội trưởng SCI.
Dunk Natachai bước ra khỏi nhà, trông mong manh và ngoan hiền hơn bao giờ hết. Cậu mặc chiếc áo len cổ lọ màu trắng kem, khuôn mặt tái nhợt vì 'bệnh tật', khiến bất cứ ai nhìn vào cũng muốn che chở.
Dunk bước đến bên cạnh Joong. Khi người lớn quay đi, cậu khẽ ngước mắt, ánh mắt đỏ rượu lập tức mang theo sự trêu chọc.
"Chồng à," Dunk thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đủ làm Joong cứng người. "Anh đã đến sớm hơn cả lịch hẹn. Có phải anh nhớ tôi không?"
Joong Archen nhìn thẳng vào đôi mắt đang giả vờ vô tội kia, chỉ thấy sự giả dối tinh vi sau vẻ xinh đẹp. Hắn ghét việc bị cậu gọi là "chồng" một cách tùy tiện như thế này.
"Tôi đến sớm để tiết kiệm thời gian," Joong đáp cộc lốc, không hề gọi tên cậu. "Lên xe. Hôm nay cậu phải tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp của tôi."
Dunk ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nhếch mép. Nghe lời anh ư? Tất nhiên rồi. Nghe lời để có thể lén lút tìm hiểu Tổ chức độc tố ngay dưới mũi anh.
Sau buổi khám sức khỏe tại Bệnh viện Trung tâm – nơi Joong trực tiếp giám sát từng bước và khiến các bác sĩ bối rối vì sự cẩn thận quá mức – Joong đưa Dunk đến SCI.
Joong sắp xếp cho Dunk một phòng nghỉ tiện nghi ngay cạnh văn phòng của hắn.
"Không được tự ý rời khỏi khu vực này," Joong ra lệnh, ánh mắt không rời khỏi máy tính. "Bên ngoài là khu vực làm việc của đặc nhiệm. Cậu là người ngoài, đừng gây rắc rối."
Dunk ngồi trên chiếc ghế sofa da đắt tiền, khoanh tay và mỉm cười như một bức tượng thiên thần. Cậu nhìn Joong bận rộn với các tài liệu mật, ánh mắt Joong luôn cảnh giác hướng về phía cậu.
"Anh có chắc là anh đang làm việc... hay đang giám sát tôi vậy, Đội trưởng?" Dunk hỏi, giọng điệu dịu dàng.
Joong dừng lại, đóng hồ sơ lại. "Cả hai. Tôi đang giải quyết vụ án Đá Bạc Huyết từ vụ cướp ngân hàng."
Dunk nghe thấy từ Đá Bạc Huyết, trái tim Tang Thi Vương trong lồng ngực mảnh dẻ chợt đập nhanh hơn một nhịp.
"Đá Bạc Huyết..." Dunk giả vờ cau mày, làm ra vẻ đang cố gắng lục lọi ký ức. "Nghe quen quá. Có phải loại đá mà tên phản bội của vương quốc Rylae đã sử dụng để tạo ra 'sinh vật bất tử' không? Loại đá đó có màu xám nhạt và có mùi... tanh tanh như máu?"
Joong sững sờ. Hắn đứng bật dậy, đi thẳng đến bên Dunk.
"Cậu biết gì về nó?" Hắn túm lấy cổ tay Dunk, lực nắm chặt đến mức khiến người thường phải kêu đau.
Dunk cố gắng không để lộ sức mạnh tang thi của mình. Cậu khẽ rên lên một tiếng yếu ớt.
"Ôi, đau... Đội trưởng Joong, anh mạnh quá," Dunk khẽ nhăn mặt, giương đôi mắt đỏ rượu ầng ậng nước lên. "Tôi chỉ... vô tình đọc được trong thư viện của cha. Đó là một cuốn sách cổ về thần thoại và độc dược."
Joong buông tay cậu ra, ánh mắt giận dữ và hoài nghi. Hắn nhìn kỹ cổ tay Dunk – làn da đã ửng đỏ. Quả nhiên, cậu ta yếu ớt.
"Đá Bạc Huyết không phải thần thoại," Joong nghiến răng. "Nó là vật chứng của một tổ chức tội phạm đang hoạt động. Từ nay, đừng nhắc đến nó. Cậu nghe rõ chưa, Dunk?"
Lần đầu tiên Joong gọi tên cậu.
Dunk mỉm cười mãn nguyện. Mồi đã được thả.
"Vâng, Joong," Dunk đáp lại, giọng điệu đầy tin tưởng.
Joong tức giận rời khỏi phòng, mang theo chiếc máy tính. Hắn biết Dunk đang nói dối về nguồn gốc thông tin, nhưng hắn không có bằng chứng. Sự thông minh của Dunk đang khiêu khích hắn.
Sau khi Joong ra ngoài họp. Dunk biết đây là cơ hội.
Cậu bước ra khỏi phòng nghỉ. Trụ sở SCI bận rộn, mọi người đều nhìn Dunk với ánh mắt tò mò và nghi ngại – một thiếu gia mong manh giữa một đống hồ sơ tội phạm.
"Thiếu gia Natachai, Đội trưởng Joong đã dặn anh không được đi lại tự do." Prim xuất hiện, vẻ mặt nghiêm khắc.
Dunk lập tức bật chế độ thiếu gia đáng yêu. Cậu hơi cúi đầu. "Xin lỗi chị Prim. Em chỉ muốn đi pha một ly trà hoa thôi. Em hơi... mệt mỏi khi ở một mình."
Dunk nhanh bước về phía phòng bếp. Nhưng thay vì pha trà, cậu lén lút đi qua một hành lang cấm. Joong đã nói rằng tuyệt đối không được vào đây.
Phòng thí nghiệm sinh học của SCI.
Dunk dừng lại trước một chiếc bàn, nơi có vài vật chứng đang được đặt trong hộp kính, trong đó có viên Đá Bạc Huyết mà Joong tìm thấy.
Dunk đưa tay ra, nhưng không chạm vào hộp. Vị giác của Tang Thi Vương đã hoàn toàn thức tỉnh. Cậu không còn cảm nhận bằng thị giác nữa, mà bằng mùi vị của độc tố trong không khí.
Mùi vị của Đá Bạc Huyết rất quen thuộc – mùi kim loại rỉ sét và protein bị biến đổi.
Nhưng Dunk ngửi thấy một mùi vị khác, ngọt ngào và tanh tưởi cùng lúc, hòa lẫn vào mùi của Đá Bạc Huyết. Đó là mùi của thịt người được ướp bằng một loại chất bảo quản cực mạnh, được nghiền thành bột.
Chúng không chỉ đang thí nghiệm Đá Bạc Huyết. Chúng đang trộn nó với... dinh dưỡng.
"Thiếu gia Natachai! Cậu làm gì ở đây?"
Tiếng Joong vang lên lạnh lùng sau lưng cậu. Joong đã kết thúc cuộc họp sớm vì linh cảm bất an và sau khi anh nhận được báo cáo của Prim.
Dunk giật mình quay lại, khuôn mặt tái mét vì "sợ hãi". Cậu run rẩy, làm đổ chiếc cốc nước lọc trên tay xuống sàn.
"Joong! Em... em xin lỗi! Em đi lạc. Em thấy mùi... mùi ngọt trong phòng thí nghiệm nên tò mò..."
Joong nhìn Dunk, rồi cúi xuống nhìn hộp kính. Hắn lại nhìn đôi mắt tinh ranh đang giả vờ sợ hãi kia.
"Mùi ngọt?" Joong hỏi, giọng điệu đầy ngờ vực.
"Vâng," Dunk hít một hơi sâu, giả vờ.
"Nó giống như... bột protein bị cháy? Em không biết. Nhưng nó làm em buồn nôn."
Joong ra lệnh cho nhân viên phòng thí nghiệm: "Kiểm tra lại không khí trong phòng này ngay lập tức. Đặc biệt là các mẫu vật đang được bảo quản, xem có dấu vết của protein dinh dưỡng nào không."
Nhân viên phòng thí nghiệm ngạc nhiên, vì họ chỉ tập trung vào thành phần hóa học của Đá Bạc Huyết.
Vài phút sau, kết quả được báo cáo.
"Đội trưởng! Có dấu vết của Protein Whey bị biến đổi, trộn lẫn với chất bảo quản nồng độ cao trong mẫu đá! Chúng tôi không nghĩ đến việc kiểm tra protein dinh dưỡng!"
Joong Archen quay lại nhìn Dunk Natachai, ánh mắt phức tạp hơn bao giờ hết.
Một thiếu gia yếu đuối, chỉ ngửi thôi mà đã nhận ra thứ mà cả phòng thí nghiệm SCI đã bỏ qua?
"Cậu về phòng nghỉ ngay," Joong ra lệnh, không còn tức giận mà thay vào đó là sự tò mò và nghi ngờ đến tột độ.
Khi Dunk đi ngang qua, Joong bất chợt túm lấy cánh tay cậu, kéo sát lại.
"Cậu đang cố tình phá rối cuộc điều tra của tôi, hay cậu đang giúp đỡ?" Joong thì thầm vào tai Dunk.
Dunk mỉm cười, đôi mắt đỏ rượu lóe lên vẻ chiến thắng và quyến rũ.
"Tôi đã nói rồi, Joong," cậu thủ thỉ, giọng nói yếu ớt nhưng đầy ma lực. "Nguy hiểm của anh... có thể có thêm tôi. Và tôi ghét mùi của những kẻ muốn tái tạo Tang Thi độc tố."
Cậu đẩy nhẹ người Joong ra, để lại Joong đứng đó, lạnh lùng nhưng bị kích thích hoàn toàn bởi bí ẩn xung quanh vị hôn phu.
Hắn đã thành công giám sát cậu. Nhưng cậu lại đang dẫn dắt hắn vào trò chơi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro