Chương 6: Sự Hợp Tác Gượng Ép

Sau vụ "protein dinh dưỡng", Joong Archen buộc phải thừa nhận một sự thật khó chấp nhận: Dunk Natachai là chìa khóa, hoặc ít nhất, là một bộ giải mã sống cho vụ án Đá Bạc Huyết.

Joong không thể tin tưởng Dunk hoàn toàn, nhưng hắn cũng không thể bỏ qua những manh mối chính xác mà Dunk "vô tình" đưa ra.
Joong miễn cưỡng đưa Dunk vào một cuộc hợp tác ngầm. Hắn cho phép Dunk tiếp cận các tài liệu đã được kiểm duyệt, với điều kiện Dunk phải luôn ở trong tầm mắt của hắn.

"Nếu cậu dám chạm vào bất kỳ tài liệu mật nào chưa được cho phép, hoặc tự ý hành động, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu vào phòng thẩm vấn," Joong cảnh báo.
Dunk, người đang ngồi cuộn tròn trên ghế sofa với một cuốn sách kinh tế, ngước lên cười ngọt ngào: "Joong, anh nghiêm trọng quá. Tôi chỉ là một thiếu gia yếu ớt, chỉ muốn giúp chồng tương lai của mình thôi."

———
Tuy nhiên, sự hợp tác này lại tạo ra những khoảnh khắc thân mật ngoài ý muốn.
Một tối nọ, Joong làm việc muộn, mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Dunk bước đến, không giả vờ yếu đuối nữa. Cậu đặt một tách trà thảo mộc nóng lên bàn.
"Nên uống một chút," Dunk nói, giọng nói hoàn toàn bình thường, không mang theo sự ngọt ngào giả tạo.
Joong ngẩng đầu. Hắn nhìn Dunk – không phải thiếu gia yếu ớt, mà là một kẻ săn mồi đang thư giãn – và nhận thấy sự thông thái và chín chắn ẩn sau lớp vỏ xinh đẹp.

"Cậu đang cố gắng làm gì?" Joong hỏi, ánh mắt cảnh giác.
Dunk dựa vào bàn. "Tôi đang giúp anh. Và đồng thời, tôi đang cố gắng tìm kiếm mùi vị đó. Mùi của kẻ phản bội. Tổ chức đó đang ở rất gần."

Joong nghi hoặc, "Kẻ phản bội?" Hắn nhấn mạnh từ đó, thể hiện sự nghi ngờ tột độ. "Cậu đang nói về cái gì? Đừng dùng những từ ngữ thần thoại vớ vẩn để đánh lạc hướng tôi!"
Dunk ngước lên, đôi mắt đỏ rượu nhìn thẳng vào Joong, không hề né tránh. "Không phải thần thoại, Joong. Đó là cảm nhận của tôi về độc tố. Loại độc tố này rất giống với thứ từng được sử dụng để lật đổ một triều đại. Kẻ đã làm điều đó... là một phần của triều đại đó."

Joong siết chặt tay. Hắn biết Dunk không phải đang nói về lịch sử nhân loại thông thường. Những lời nói này chứa đựng một bí mật cá nhân khổng lồ, liên quan trực tiếp đến vụ án của hắn.
"Nếu cậu giúp tôi bắt chúng," Joong thỏa hiệp, giọng nói căng thẳng. "Tôi sẽ xem xét... thả lỏng sự giám sát."

Dunk cười nhẹ, một nụ cười đầy quyến rũ. "Không cần đâu. Tôi thích cảm giác bị anh kiểm soát. Nó khiến tôi cảm thấy... được yêu thương."
Câu nói mang tính thả thính cao độ đó lập tức phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Joong cảm thấy má hắn nóng lên. Hắn không thể chịu đựng được sự mập mờ này, nhưng sự thật thì hắn lại không thể dừng lắng nghe Dunk.

Joong Archen chống tay lên bàn, cố gắng lấy lại sự lạnh lùng của mình. Hắn không thể để lời trêu chọc đó làm hắn mất tập trung.
"Thích bị kiểm soát?" Joong nhếch mép, ánh mắt tối sầm. Hắn đột ngột đưa tay ra, vuốt nhẹ mái tóc bạch kim mềm mại của Dunk. Hành động đó mang theo sự thăm dò và áp đặt tuyệt đối. "Vậy hãy cho tôi thấy. Nếu tôi yêu cầu cậu không được ngủ cho đến khi tôi giải quyết xong đống hồ sơ này, cậu có làm theo không?"
Dunk không hề giật mình. Cậu tận hưởng sự tiếp xúc đó. Hương thơm sạch sẽ và lạnh lẽo của Joong Archen bao trùm cậu, khiến vị Tang Thi Vương cảm thấy an toàn một cách lạ lùng.
"Anh đang cố gắng trừng phạt tôi vì đã thông minh hơn anh sao?" Dunk hỏi, giọng nói đầy thách thức nhưng lại pha lẫn sự mềm mỏng, dịu dàng như một lời mời gọi. "Nếu Joong muốn tôi ở lại, tôi sẽ ở lại. Nhưng đổi lại..."
Dunk vươn người, môi cậu lướt qua tai Joong một cách mờ ám. "Đổi lại, khi anh xong việc, anh phải hôn chúc ngủ ngon cho tôi. Bằng không... tôi sẽ mơ thấy ác mộng."

Lời đe dọa nhẹ nhàng đó khiến Joong cứng đờ. Hắn đã chuẩn bị cho một cuộc giằng co quyền lực, chứ không phải một lời đòi hỏi ngọt ngào và hấp dẫn như thế này.
Joong nhanh chóng rút tay lại, gương mặt hiện rõ vẻ bối rối.
"Vô liêm sỉ!" Joong rít lên, nhưng giọng điệu lại thiếu đi sự giận dữ thường thấy.
Dunk cười khúc khích, lui về ghế sofa. Hồ ly đã thành công châm lửa vào tảng băng. Cậu biết, Joong càng giận dữ che đậy, thì hắn càng nhớ đến lời hứa và sự khiêu khích đó.
Và quả nhiên, suốt đêm hôm đó, Joong Archen luôn liếc nhìn chiếc ghế sofa, nơi Dunk đang giả vờ chăm chú đọc sách, trong khi tâm trí hắn lại bị ám ảnh bởi lời yêu cầu cuối cùng của cậu.

———
Trong quá trình điều tra, Joong thường xuyên phải làm việc với đồng đội thân cận, Nadia, một nữ sĩ quan tài giỏi và đã thầm thích Joong Archen từ lâu.
Dunk nhanh chóng nhận ra ánh mắt chiếm hữu và khó chịu mà Nadia dành cho mình.

Tại buổi họp báo nhỏ của SCI, Joong giới thiệu Dunk là "hôn phu." Nadia mỉm cười xã giao, nhưng ánh mắt lại hướng về Joong: "Đội trưởng Archen. Anh nên nghỉ ngơi. Em có thể phụ trách cuộc họp báo này. Thiếu gia Dunk Natachai cần người chăm sóc."
Dunk lập tức nắm lấy cơ hội. Cậu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Joong, làm ra vẻ yếu đuối.
"Chị Nadia thật chu đáo. Nhưng Joong nói rằng tôi là lá bùa may mắn của anh ấy. Tôi thích ở bên Joong, ngay cả khi anh ấy làm việc. Tôi cần anh ấy... ở gần để cảm thấy an toàn."

Joong cảm thấy cơ thể căng cứng. Hắn biết Dunk đang diễn, nhưng sự nũng niệu đó lại khiến hắn chợt cảm thấy một niềm vui khó tả.
Nadia tức giận, nhưng cố kìm nén. Cô ta buông ra một câu mỉa mai: "Thiếu gia Dunk đúng là 'thiên nga' được Joong bảo vệ. Mong anh có đủ sức khỏe để dự lễ cưới."
Dunk chỉ mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười khiến Joong phải nhíu mày.

Sự khó chịu nhanh chóng xẹt qua. Joong bắt đầu thấy không vui khi người khác nói Dunk yếu ớt, vì hắn biết rõ, dưới lớp da đó là sự nguy hiểm và tinh ranh mà chỉ hắn mới thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro